Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 67: Nhân gian phụ hắn

Mạnh Tuyết Lý lời vừa ra khỏi miệng, trừ Tiếu Đình Vân mặt không đổi sắc, những người khác đều kinh hãi nhìn y.

Kinh Địch ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Đúng, không phải chuyện lớn! Ninh Nguy, chính là tiểu sư thúc của ta, hắn còn chưa biết tung tích của ngươi, ngươi bây giờ đến Truyền Tống Trận rời đi, chỉ cần rời khỏi bí cảnh, trở lại Hàn Sơn, ngươi sẽ an toàn, không có chuyện gì cả.” Tâm trạng hắn kích động, chạm tới nội thương, bên môi lại tràn ra máu tươi.

Tống Thiển Ý thấy vậy, cúi người vì hắn điều chỉnh chân nguyên, đè xuống khí huyết sôi trào, mắng: “Câm miệng cho ta!” Nàng nghe Kinh Địch bịt tai trộm chuông, lý do thoái thác tô son trát phấn, lại nổi nóng.

Mạnh Tuyết Lý nhìn Kinh Địch, ánh mắt ngầm chứa đồng tình. Thiếu niên xuôi gió xuôi nước trưởng thành, ngày nào đó đột nhiên nhận ra, tông môn mà hắn kính yêu, tự hào, có thể cũng không giống như những gì hắn tưởng tượng, loại đả kích này, so với bị người treo ngược lên đánh còn tàn khốc hơn.

Tễ Tiêu nhàn nhạt nói: “Không biết tung tích? Trong bí cảnh có bốn cái Truyền Tống Trận, rải rác đông tây nam bắc bốn nơi. Bọn họ chỉ cần phá hủy ba cái, canh giữ cái cuối cùng, có thể há miệng chờ sung rụng, đợi chúng ta đưa tới cửa. Người sau màn nếu ra tay, nhất định đã chuẩn bị chu đáo, chắc chắn không có đường sống trở về.”

Mạnh Tuyết Lý gật đầu, lạnh lùng nói: “Phá hủy ba Truyền Tống Trận, ép ta vào đường cùng. Chỉ chừa lại cái cuối cùng, mai phục ở xung quanh, thậm chí truy hỏi từng người từ Truyền Tống Trận rời đi, ta tuyệt đối sẽ trốn không thoát. Vừa hay, ta cũng không định trốn.”

Y nhìn về phía Kinh Địch bị thương và đồng đội của hắn, giống như nhìn một đám thú non lần đầu xa tổ, không biết cuộc đời hiểm ác, bị va chạm đến bể đầu chảy máu, vẻ mặt dần trở nên ôn hòa: “Ta nói không phải chuyện lớn, bởi vì vẫn kịp đưa các ngươi rời đi. Trở về đi thôi, sau này tu hành cho tốt.”

Tống Thiển Ý nhíu đôi lông mày lá liễu: “Mạnh trưởng lão, còn ngươi thì sao?”

Mạnh Tuyết Lý bình tĩnh nói: “Ta còn có việc, ta không thể đi.”

Tống Thiển Ý bỗng nhiên hiểu, thì ra chuyện mình nghĩ tới, Mạnh Tuyết Lý đã sớm cân nhắc từ lâu. Mũi nàng đau xót, chực rơi lệ.

“Hic.” Tống Thiển Ý cười, “Ta sáu tuổi bắt đầu luyện tập “Hồi Xuân Quyết”, còn sớm hơn rất nhiều kiếm tu luyện kiếm. Sư phụ khen ta băng tuyết thông minh, mạnh hơn các sư tỷ sư huynh, còn nói đợi ta lần này từ bí cảnh trở về, sẽ lập ta làm Thiếu cốc chủ. Trăm năm sau, Tùng Phong Cốc sẽ giao cho ta…”

Bốn đồng đội của nàng khiếp sợ nhìn nàng, nhưng không có ý đố kỵ, bọn họ vốn là đệ tử tinh anh nhất của các phái, nếu không có gì bất ngờ, hẳn sẽ là ứng cử viên cho quan chủ, tông chủ, môn chủ tương lai. Chỉ là không hiểu tại sao nàng lại đột nhiên nhắc tới việc này, tại sao tựa như khóc tựa như cười.

Lưu Kính thử dò xét: “Chúc mừng?”

Tống Thiển Ý không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Chúng ta gặp mai phục ở Hắc Thủy Hà, may có Mạnh trưởng lão tham chiến, ta nhìn thấy. Bốn người các ngươi bị treo lên cây, ta cũng nhìn thấy. Trước khi ta tới bí cảnh, không ai nói với ta, sau lưng trận thi đấu này là một âm mưu. Chúng ta chiến đấu theo quy tắc, lại có người ngụy trang cảnh giới lẻn vào, phá vỡ quy tắc. Nếu ta đã thấy, không thể giả vờ như chưa nhìn thấy, đã biết, thì không thể giả vờ như không biết. Bởi vì không có đạo lý nào như vậy. Nếu bây giờ ta đi về, vờ như người mù người điếc, cho dù trăm năm sau ta thật sự làm Cốc chủ….Cả đời đạo tâm sẽ không yên ổn, sao có thể chứng đạo?!” Nàng nhìn về phía Mạnh Tuyết Lý, “Ta không đi. Theo như quy tắc, ta có thể ở lại đến ngày cuối cùng.”

Mạnh Tuyết Lý hết cách than thở: “Không đi, thì có thể thế nào đây?”

Tống Thiển Ý bướng bỉnh nói: “Ta muốn nhìn xem bọn họ định làm gì! Cũng không thể nổ tung bí cảnh chứ! Ta còn có thể giúp ngươi!”

Trong rừng nhất thời yên lặng, nước chảy róc rách.

“Ta cũng không đi.” Kinh Địch lên tiếng đầu tiên. Hắn đứng dậy, lần này không còn ho ra máu.

Lưu Kính xoa xoa trận bàn dính máu: “Trở về nên hỏi sư phụ thế nào? Hỏi hắn có phải đã sớm biết âm mưu này hay không, có phải đã biết có người muốn Mạnh trưởng lão chết ở bí cảnh hay không?”

Trịnh Mộc: “Chuyện sau này, sau này hãy nói, hiện tại, ta cũng không đi.”

Từ Tam Sơn gãi đầu: “Tống sư thái, chỉ mới một lúc, ngươi đã có thể suy nghĩ nhiều như vậy, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Ngươi đã nói như vậy, ông đây cũng không đi!”

Hắn huýt gió, lát sau, một con hổ trắng da thịt tứa máu, khập khễnh từ trong rừng đi ra. Trước đó gặp phải đám người Ninh Nguy, hổ trắng chiến đấu tới trọng thương, hắn không đành lòng bổn mạng linh thú chết trận, bèn hạ lệnh đuổi nó đi.

Hổ trắng thông linh tính, nhận thấy ánh mắt của Từ Tam Sơn, liền đi tới bên chân Tống Thiển Ý, gầm gừ nghẹn ngào cọ nàng, lộ vẻ đáng thương.

Tống Thiển Ý vừa ai oán nói: “Ta không phải thú y.” Vừa ra tay chữa trị cho nó.

Lúc nọi người đang nói chuyện, sao trời dần trở nên ảm đạm, phía đông dâng lên màu trắng bạc, nắng ban mai rải vào trong rừng, một đêm dài đằng đẵng rốt cuộc đã qua.

Tễ Tiêu yên lặng nhìn, tâm tình phức tạp, vừa vui mừng yên tâm vừa chua xót trong lòng.

Người tu hành trẻ tuổi nhuệ khí gai góc cùng một bầu nhiệt huyết bị kích thích, biết rõ kiến càng hám cây, châu chấu đá xe, vẫn muốn làm cho ra nhẽ. Bọn họ chỉ cảm thấy đạo tâm không yên, không cách nào chứng đạo. Thật ra nếu bây giờ trở về, trải qua hồng trần mài giũa vài năm, gặp nhiều âm quỷ, yêu quái toan tính, sẽ nhận ra có rất nhiều cách có thể lừa mình, lừa thiên đạo, nên làm Cốc chủ Quan chủ Môn chủ, vẫn có thể tiếp tục được…

Lại nghe Mạnh Tuyết Lý cười nói: “Cũng được. Không đi thì không đi.”

Y đứng trong nắng sớm nhấc lên trường thương, không chút để ý tình cảnh khốn cùng trước mắt, xung quanh bầy sói rình rập, mà giống như sắp bắt đầu một cuộc hành trình, hào hứng vạn trượng.

Tễ Tiêu cũng cười.

Tước Tiên Minh ở một bên nghe, tựa như một con yêu mắt lạnh đứng bên ngoài xem cuộc vui.

Hắn là đại yêu, nếu không phải vì Mạnh Tuyết Lý, hắn mới không thèm quan tâm đến tranh đấu giữa người với người. Thật khiến yêu nhức đầu.

Mặc dù tính tình của Tước Tiên Minh nóng nảy táo bạo, cũng không ngu ngốc. Trước đây tới Hàn Sơn tìm bạn bỏ trốn, rõ ràng chỉ ra hai ba điều khuyên Mạnh Tuyết Lý nên rời đi, chờ đợi đông sơn tái khởi. Hắn giỏi biến hóa, quan sát, ẩn giấu dưới chân núi Hàn Sơn, nghe Ngu Khởi Sơ nói chuyện phiếm với tiểu đệ tử ở Luận Pháp Đường, liền biết nên giả trang thành Ngu Khởi Sơ thế nào; ẩn giấu trên cây, nghe Kinh Địch và Ninh Nguy nói chuyện, cũng biết nên giả trang thành Kinh Địch thế nào, nếu chẳng phải Mạnh Tuyết Lý quá quen thuộc với hắn, nhất định không phân biệt được.

Lúc này hắn yên lặng nghe mọi người nói chuyện, nhớ tới Thận thú gặp phục kích trong địa cung, tình huống trong ngoài bí cảnh hắn cũng thầm hiểu rõ, bỗng nhiên nảy lên một kế, không vội vã thúc giục Mạnh Tuyết Lý trở về Yêu giới nữa. Ngược lại đánh y một cái, cười nói: “Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ta cũng ở lại giúp ngươi.”

Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Bạn tốt!”

Ngự thú sư có tính tình táo bạo giống vậy, nhưng còn có chút ngây thơ nói: “Xin hỏi vị đạo hữu này, môn phái nào?”

Khổng tước đáp: “Ta họ Tước, không môn không phái, tự do tự tại.”

Trận phù sư tính tình không nóng nảy, nhưng có chút ngây thơ giống vậy nói:

“Ngươi nghe chúng ta nói chuyện, biết bây giờ tình hình nguy hiểm, vẫn muốn ở lại…..Người anh em tán tu thật trượng nghĩa!”

Khổng tước đáp: “Nào có nào có!”

Lúc bình minh, sắc trời nửa sáng nửa tối. Một nhóm thương binh vừa nói vừa cười, đón gió mai mát rượi, xuyên qua màn lá rụng trong rừng.

Tễ Tiêu và Mạnh Tuyết Lý đi cuối cùng.

Tễ Tiêu nghe trong tiếng gió nước chảy, tiểu đạo lữ khẽ thở dài.

Hắn truyền âm hỏi: “Ngươi sợ sao?”

Mạnh Tuyết Lý cười: “Sợ cái gì, ta lớn mật. Sống hay chết phải liều một phen, trời sập xuống cói như cái vung.”

Tễ Tiêu: “Trời sập xuống, ta chống giúp ngươi.”

“Lời này ta nói mới đúng, ta là sư phụ.” Mạnh Tuyết Lý nhìn đệ tử, nhớ tới liên hệ giữa hắn và Tễ Tiêu: “Ta thở dài là vì Tễ Tiêu. Khi hắn còn sống, mọi người đều nói, “dưới thiên đạo, chỉ có Tễ Tiêu”, hắn là người đứng cao nhất trên đời này, thay mười triệu người chống đỡ một vùng trời….Nhưng nhân gian phụ hắn.”

Tễ Tiêu thanh âm trầm thấp: “Đều là quá khứ.” Hắn cho tới nay chưa từng oán hận phẫn uất.

“Không.” Mạnh Tuyết Lý không thích cách nói này, bỗng nhiên thu lại thần sắc đùa giỡn, chỉ vào ngực: “Ở chỗ này của ta, không phải quá khứ.”