Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 91: Như cũ là được

Đêm dài đã tận, lúc tờ mờ sáng, Mạnh Tuyết Lý từ của sổ nhảy vọt ra, đang định chạy về phòng mình ở cách vách, liếc thấy có một bóng người đứng như trời trồng, dọa y giật nảy mình.

Dưới sắc trời mờ mờ, chỉ thấy Thận thú thong thả nhả khí, mà Ngu Khởi Sơ ôm Thận thú vào lòng, vẻ mặt mê muội, như hút thuốc phiện.

Mạnh Tuyết Lý cả kinh nói: “Tiểu Ngu, ngươi đứng ở đây làm gì?”

Ngu Khởi Sơ không lên tiếng trả lời, si ngốc cười cười.

Lúc hắn nhận lấy Thận thú, còn chưa rõ đây là cái gì, trước mặt đột nhiên xông đến một khối mây mù. Hắn muốn hất ra, nhưng giống như lôi kéo một đám mây mềm mại, càng kéo càng rối, bao bọc cả người hắn.

Mây mù biến hóa khôn lường, ảo ảnh xuất hiện, lúc là phố phường rộn ràng nhốn nháo; lúc lại là trăm hoa đua nở, đẹp không thể tả, Ngu Khởi Sơ vừa đi vừa xem, ngắm nhìn vô số phong cảnh, đã quên hôm nay là hôm nào.

Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ hỏng bét, vung tay chặt xuống. Ngu Khởi Sơ kêu lên đau đớn, ảo ảnh trước mắt tan thành mây khói, Trường Xuân Phong vẫn là Trường Xuân Phng trước đó, dưới hiên nhà bóng trăng cạn dần, sắc trời hơi sáng, mà mình vẫn đứng tại chỗ, duy trì tư thế hai tay ôm Thận thú, bất tri bất giác đã đứng suốt đêm.

“Ta sao vậy?”

Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi rơi vào ảo ảnh. Trách ta, quên không nói rõ với ngươi, Thận thú hô hấp tạo thành ảo cảnh.”

Ngu Khởi Sơ đầu óc khôi phục vận chuyển, thấy Mạnh Tuyết Lý gò má ửng đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ, lại nhìn đèn đuốc trong viện, cho rằng mình quấy rầy, hoặc phá hỏng chuyện tốt của đạo lữ Kiếm Tôn, nhất thời càng cảm thấy lúng túng, ngây người như phỗng.

Mạnh Tuyết Lý xách gáy Thận thú lên: “Ngươi phải chăm chỉ luyện tập phương pháp điều tức, thổ nạp chi đạo, tựa như khống chế aỏ ảnh, nếu không sẽ rất phiền toái.”

Thận thú mờ mịt: “Áu?”

Tễ Tiêu sống lại, đã không phải Tễ Tiêu trước đây. Hắn thấy Mạnh Tuyết Lý nhảy cửa sổ, ngồi ở mép giường nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy mình nên bổ cứu, vì vậy đẩy cửa đi ra ngoai.

Ngoài cửa viện, Mạnh Tuyết Lý đang xách Thận thú, vẻ mặt bối rối: “Ta không hiểu phương pháp tu luyện của tộc Thận thú…”

Yêu tộc chủng loại quá nhiều, bò dưới đất và bơi trong nước không giống nhau, ăn thịt và ăn chay không giống nhau, cỏ cây thành yêu và động vật thành yêu không giống nhau, so với nhân tộc kiếm tu, pháp tu, y tu, phật tu,…phân loại phức tạp hơn, khác biệt lớn hơn, cách thức tu hành đa số tự mình tìm tòi cảm ngộ, nhưng rất rõ ràng con Thận thú này không giỏi cảm ngộ.

Mạnh Tuyết Lý có thể chỉ điểm đệ tử Luận Pháp Đường, đệ tử dự thi bí cảnh, nhưng đối với Thận thú lại vô kế khả thi.

Tễ Tiêu thấy vậy, chủ động bài ưu giải hạn cho đạo lữ: “Để ta dạy nó.”

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra, quay đầu nhìn Tễ Tiêu, ánh mắt phức tạp, mới đưa Thận thú cho Tiểu Ngu ôm: “Ầy, đưa cho Tiếu sư huynh của ngươi đi. Ta muốn ở một mình chốc lát.”

Dứt lời y xoay người liền đi.

Xưa có đại xà yêu dâng nước nhấn chìm Kim Sơn Tự, nay có Mạnh Tuyết Lý giấm chua nhấn chìm Trường Xuân Phong.

Tễ Tiêu xách Thận thú, thần sắc hoang mang. Sao lại thế này? Sao lại chạy nữa rồi? Có phải tức giận hay không?

Hắn không biết làm sao vừa buồn cười vừa nghĩ, Mạnh Tuyết Lý tuổi tác không nhỏ, nhưng tánh cách vẫn như trẻ con, nói đi là đi, xem ra mình còn phải cố gắng nhiều.

Thật may tương lai phía trước còn dài, bọn họ còn có rất nhiều thời gian.

Thận thú mờ mịt ngây ngốc, Ngu Khởi Sơ run lẩy bẩy:”Khụ, sư huynh, sư trượng, Tễ Tiêu chân nhân? Sau này ta…”

Tễ Tiêu nhận ra sự bối rối của hắn, cười: “Hết thảy như cũ là được.”

Ngu Khởi Sơ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng đối mặt với Kiếm Tôn trong truyền thuyết vẫn dâng trào cảm xúc: “Được được, ta nhớ rồi.”

Tễ Tiêu nói vẫn như cũ, thật vẫn như cũ, thuận miệng gọi Ngu Khởi Sơ: “Ta muốn đến thăm Kiến Vi, cùng đi không? Nói ta nghe những chuyện xảy ra gần đây.”

Mạnh Tuyết Lý được Tễ Tiêu dẫn đi, từ trong bí cảnh truyền tống trực tiếp lên Trường Xuân Phong, còn chưa biết biến cố xảy ra trên Hàn Sơn. Tễ Tiêu bởi vì có thần thức bám vào Sơ Không Vô Nhai, tuy chưa tận mắt thấy sự thay đổi của Tĩnh Tư Cốc, cũng có thể đoán được tình hình hiện tại của Hàn Sơn.

Ngu Khởi Sơ vội vàng đuổi theo: “Được!”

Đi cùng Tễ Tiêu, đến thăm Chưởng môn Hàn Sơn. Thật là cuộc sống trước kia có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Ngu Khởi Sơ hăm hở: “Chúng ta đi thế nào?” Có phải muốn gọi ra Sơ Không Vô Nhai, ngự kiếm cưỡi gió, sấm sét kinh biến, khiến cả tam giới đều biết, Tễ Tiêu Kiếm Tôn đã trở lại hay không?

Vẻ mặt của hắn quá hưng phấn, Tễ Tiêu thoáng cảm thấy khó hiểu: “Đương nhiên là đi bộ, ta biết một đường tắt.”

Ngu Khởi Sơ: “…”

Thiên Hồ ở trên bầu trời Nam Hải, hàng năm mây mù lượn lờ, nước gợn triền miên. Có ca múa, có khúc nhạc, có mỹ nhân chơi xích đu ven hồ.

Hôm nay an tĩnh rất nhiều, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ mới từ Hãn Hải trở về, được một con chim, không lòng dạ nào thưởng nhạc, chỉ lo ở trong phòng ngắm chim.

Lúc hoàng hôn, thị nữ vào điện hỏi bữa tối, thấy Cảnh chủ đứng trước lồng chim, thân hình thật cao, bóng mờ nghiêng nghiêng.

Cạnh lồng chim, một cái xích vàng uốn lượn trên đất.

Cảnh chủ xoay người, tâm trạng có vẻ không tệ, nàng cũng có gan hỏi thêm đôi câu: “Ngài đã có lồng, còn cần xiềng xích làm chi?”

Hồ Tứ cười cười: “Ngươi không hiểu, chim nhốt lâu trong lồng, tâm trạng sẽ không tốt, màu lông sẽ ảm đạm không ánh sáng, trở nên xấu xí. Cho nên phải thả ra ngoài hóng gió, còn phải đút ăn.”

Thị nữ thấu lại gần nhìn: “Hình như thật sự rụng ít lông..”

Hồ Tứ nói: “Sẽ tốt lên.”

“Con chim này tên gì, Cảnh chủ đặt tên cho nó đi!”

Hồ Tứ đặt tên, thường liên quan đến phong hoa tuyết nguyệt phù phiếm như “Xuân Thủy”, “Thu Quang”, “Tân Nguyệt”, “Vãn Tình”,…

Lần này không giống, hắn thuận miệng kiêu: “Tiểu Viên.” (viên: tròn)

Thị nữ lúng túng: “Tiểu Viên? Nó cũng không tròn mà.”

Hồ Tứ cười nhạt: “Sẽ tròn thôi.”

Thị nữ mờ mịt, cái gì gọi là …sẽ tròn?

Một con chim mập tròn, còn bay được sao?

Nàng hỏi: “Bữa tối đã chuẩn bị đầy đủ, Cảnh chủ muốn dùng bữa sao?”

Hồ Tứ:”Làm món gì?”

Thị nữ cẩn thận nói: “Theo như Cảnh chủ phân phó, làm một bàn tiệc, mùi vị phải ngon, bày mâm không cần tinh tế. Phòng bếp liền làm bốn món ăn mặn: thịt nướng mật, thịt nướng than, thịt xiên dầu ớt, thịt xào tương, còn có sáu món nguội, mười hai đồ ăn vặt, ngọt mặn mỗi loại sáu món, sau khi ăn xong có bốn mâm quả khô ngâm mật, trái cây theo mùa tráng miệng.”

Hồ Tứ gật đầu: “Mang lên đi.”

Hơn hai trăm năm trước hắn đã tích cốc, nhưng nếu ăn uống, tất nhiên phải tinh tế ngon miệng. Bữa cơm này không phải dành cho hắn.

Toàn bộ tu hành giới đều biết, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ biết hưởng lạc, có gánh hát tốt nhất, có nhà ăn và đầu bếp tốt nhất nhân gian.

Lát sau, một đám thị nữ mỹ mạo nối đuôi vào điện, tay bưng mâm hoa vàng sơn đen, các loại thức ăn ngon bầy đầy bàn.

Hồ Tứ khoát tay: “Tất cả lui xuống đi.”

Trong lồng khổng tước gắng sức vẫy cánh, tựa như muốn đâm thủng trời xanh.

Hồ Tứ mở cửa lồng.

Tước Tiên Minh vừa bay ra khỏi lồng, chợt cảm thấy mọi ràng buộc bị giải trừ.

Khổng tước sắc thái sặc sỡ rơi xuống đất, bởi vì gân cốt mệt mỏi không đứng vững, hóa thành một thanh niên diễm lệ bò lổm ngổm dưới đất, ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén, hận hận bắn về phía Hồ Tứ.