Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 92: Muốn giết muốn lăng trì

Tước Tiên Minh trông thấy Hồ Tứ, liền biết đây là kẻ đầu têu, là người giày vò hắn mấy ngày gần đây.

Hắn quay đầu nhìn lồng chim vàng, lửa giận bốc cháy, cơ hồ khiến huyết dịch cả người sôi sục. Lúc này nhảy dựng lên, nhưng mắt cá chân đã bị khóa bằng xích vàng, lảo đảo ngã ngồi trên đất.

Xích vàng không chỉ hạn chế hoạt động của hắn, còn khóa lại yêu lực toàn thân, Tước Tiên Minh tức giận mắng to: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi có bệnh à! Muốn giết muốn lăng trì thì làm ngay đi!”

Hồ Tứ cười hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”

Tước Tiên Minh lạnh lùng nói: “Ngươi là sư huynh của Tễ Tiêu, Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, có đúng không?!”

Trong nhân tộc, có thể thần thông như vậy, đương kim nhân gian chỉ có Nhị Thánh. Truyền thuyết nói Cảnh chủ trẻ tuổi tuấn mỹ, sở thích xa hoa, hẳn là không sai.

Tước Tiên Minh bị Hồ Tứ nhốt vào lồng, không phải bởi vì yêu tộc yếu hơn tu sĩ loài người, nếu là đại yêu vương giỏi chiến đấu như Tuyết Sơn Đại Vương, Linh Sơn Đại Vương ở chỗ này, có thể đánh nát không gian, phá lồng mà ra, nhưng Tước Tiên Minh huyết mạch thiên phú ở chỗ biến hóa, thuật ngụy trang, bàn về yêu lực cao thấp chỉ có thể coi là đại yêu bậc hai, dạy dỗ tiểu yêu, tu sĩ nhân tộc Đại Thừa trở xuống dễ dàng, một khi gặp phải cường giả Thánh Nhân cảnh như Hồ Tứ, Quy Thanh chân nhân, chỉ còn biết mắng to “Người là dao thớt, ta là khổng tước thịt”!

Hồ Tứ gật đầu: “Không sai.”

Tước Tiên Minh: “Ngươi có ý gì? Ta và ngươi không thù không oán! Khi nào đắc tội ngươi?!”

Sau đó hắn liền vận dụng kho tàng ngôn ngữ học được nhờ nhiều năm du đãng nhân gian chửi Hồ Tứ, đều là ô ngôn uế ngữ, thô tục khiếm nhã, quả thực không lọt nổi tai.

Hồ Tứ nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh, không giận không vui, giống như không nghe thấy tiếng mắng chửi.

“Không thù không oán sao?” Hắn tựa như đang hỏi ngược lại, vừa như lẩm bẩm lầu bầu.

Tước Tiên Minh đối diện với ánh mắt của Hồ Tứ, ngực bỗng nhiên trầm xuống, xuất hiện một tia cảm giác dường như đã từng quen biết, không khỏi im bặt.

Cảm giác đó chợt lóe rồi biến mất, Tước Tiên Minh không miệt mài theo đuổi, chỉ muốn nói, hừ, tiếc thay cho dáng vẻ tốt đẹp bên ngòai, người này rõ xấu xa! Hắn là đồng môn với Tễ Tiêu, cùng một sư phụ dạy ra, chưa biết chừng, Tễ Tiêu cũng không phải người tốt, chỉ là giỏi làm bộ làm tịch thôi. Người đều đã chết, còn lừa mtl yêu hắn đến mê muội đầu óc, vì hắn từ bỏ nghiệp lớn!

Hồ Tứ hỏi: “Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, cảm giác thế nào, dễ chịu không?”

Tước Tiên Minh vô cùng tức giận ngược lại cười: “Ngươi tới thử thì biết!”

Hồ Tứ chỉ cười không nói, hỏi một câu chẳng hề liên quan: “Ăn cơm không?”

Tước Tiên Minh càng thêm tức giận, cảm thấy cực kỳ hoang đường, không giải thích dược: “Ngươi thật sự có bệnh!”

Hồ Tứ ngồi trước bàn uống rượu: “Mặc dù mới một ngày một đêm, nhưng ngươi thân ở trong lồng, đã qua mười ngày. Ngươi không mệt sao? Không đói à?”

Mười ngày đối với tu sĩ nhân tộc, chỉ là bắt đầu một lần bế quan, một lần ngồi tĩnh tọa. Tước Tiên Minh tính tình ham chơi hiếu động, bảo hắn kiên nhẫn ngồi một chỗ, so giết hắn còn khó chịu hơn.

Hồ Tứ cầm đũa ngọc lên, bắt đầu ăn cơm.

Tước Tiên Minh vốn không muốn ăn, phẫn hận nhìn chằm chằm Hồ Tứ. Nhưng đầy bàn món ngon sắc hương câu toàn, mùi thơm mê người của thịt nướng chui thẳng vào lỗ mũi hắn, so với hắn dùng yêu hỏa nướng còn thơm hơn.

Hắn nghĩ, chờ ta ăn nó, lấy lại sức lực, sẽ liều mạng với ngươi. Cho dù chết cũng phải làm một quỷ no!

Tước Tiên Minh kéo dây xích vàng, ngồi cạnh bàn ăn ngấu nghiến, tức giận hóa thành thèm ăn.

Hồ Tứ: “Ăn từ từ, cẩn thận nghẹn.”

“Khụ khụ khụ khụ!” Tước Tiên Minh muốn mắng hắn, ngược lại bị sặc, liên tục ho khan, sắc mặt đỏ lên.

Hồ Tứ cười: “Ngươi vội cái gì, muốn đi Vạn Yêu Đại Hội?”

Tước Tiên Minh hơi kinh ngạc: “Ngươi biết Vạn Yêu Đại Hội?”

Nếu chẳng phải Linh Sơn Đại Vương muốn cử hành Vạn Yêu Đại Hội ở Phong Nguyệt Thành, Tước Tiên Minh cũng sẽ không nhận được tin tức, mạo hiểm vào bí cảnh tìm mtl, thuận tay cứu Thận thú, rồi đồng hành cùng đệ tử nhân tộc dự thi, cuối cùng dính đến trắc trở sau này.

Tuyết Sơn Đại Vương cự tuyệt ý nghĩ liên quan tới “hùng đồ nghiệp bá” của hắn, hắn tức giận bay đi, muốn trở về Yêu giới lẻn vào Vạn Yêu Đại Hội, cho dù không khiến Linh Sơn Đại Vương bị thương, cũng phải nghĩ cách gây rối, để xả mối hận.

Nhưng tại sao Hồ Tứ lại chú ý tới thịnh hội của Yêu giới?

Điều này khiến hắn không thể không suy nghĩ, chẳng lẽ đối phương nhốt hắn, là có mưu đồ với Yêu giới?

Hồ Tứ nói: “Ta có thể đưa ngươi đi.”

Tước Tiên Minh căn bản không tin: “Ngươi sẽ có lòng tốt như vậy?”

Hồ Tứ cũng không biện giải, tự mình uống rượu.

Ngày thứ hai, tất cả mọi người ở Thiên Hồ Đại Cảnh phát hiện, con khổng tước Cảnh chủ nuôi, hóa ra không phải một con chim bình thường, mà là một con yêu.

Con yêu này bị xích vàng khóa lại bên cạnh lồng chim, mỗi ngày thưởng thức đồ ăn tốt nhất ngon nhất trên Thiên Hồ, càng ăn càng lớn, lông chim màu sắc càng thêm sáng lạng. Nhưng nó bưng bát ăn cơm, ăn xong ném bát chửi người.

Ban ngày Hồ Tứ hoặc ở tĩnh thất tu hành, hoặc ở thư phòng đọc sách, hoặc luyện đan luyện khí, chỉ có một đám mỹ nhân, thị nữ tới thưởng thức khổng tước.

Khổng tước nhân dịp ra vẻ ta đây, cách không mắng chửi Hồ Tứ:

“Ta là yêu, ta sống được lâu, ngươi xích ta như vậy có ích lợi gì? Xem người giày vò chết ta, hay là ta giày vò chết ngươi?! Chờ ngươi chết, ta sẽ giải thoát!”

Thu Quang không cam lòng nói: “Yêu vật nhà ngươi, ăn nói linh tinh gì vậy, Cảnh chủ sẽ không chết, hắn sẽ trở thành người phi thăng đầu tiên ở giới này!”

Tước Tiên Minh cười ta: “Ha, ngươi còn muốn phi thăng? Được đấy, đến lúc đó người khác phi thăng chân đạp phi kiếm, ngươi phi thăng xách lồng chim, chính là ông bác già bán rau ở chợ!”

Xuân Thủy đau đầu: “Cho dù là ông bác già, cũng mạnh hơn yêu vật ngươi, ngươi ngay cả hình người cũng không hóa nổi!”

Tước Tiên Minh: “Ai nói ta không hóa được! Ông đây hóa hình đã mấy trăm năm!”

“Vậy ngươi hóa một cái cho chúng ta xem.”

Tước Tiên Minh oán hận nói: “Ta, ngươi tháo cái xích quý quái này ra, ta lập tức hóa!”

Hồ Tứ kia cực kỳ đáng ghét, trên xích vàng này có khắc cấm chú, sau hoàng hôn, khi có ánh trăng mới giải trừ.

Hắn mỗi ngày buổi sáng là khổng tước, buổi tổi mới có thể hóa thành hình người. Chờ đến lúc đó, ngủ trong điện chỉ còn lại mình Hồ Tứ, ai có thể làm chứng cho hắn.

Chúng mỹ nhân hiển nhiên không tin.

“Ha ha, ngươi chính là không biết, còn khoác lác!”

“Ta không khoác lác!”

Các mỹ nhân tính tình khác nhau, có người thích cùng khổng tước trêu chọc đùa bỡn, có người không chịu được hắn mắng chửi, tìm Hồ Tứ tố cáo:

“Cảnh chủ, ngươi xem yêu vật kia! Trước khi nó tới, chúng ta nơi này ngày ngày ca hát nhảy múa, sau khi nó tới, chỉ có thể nghe thấy tiếng nó mắng chửi, nó còn mắng rất khó nghe!”

Hồ Tứ: “Ráng nhịn chút đi.” Đến lúc Vạn Yêu Đại Hội diễn ra, sẽ thanh tịnh.

Có người nói: “Có cách nào, có thể chặn miệng hắn lại?”

Một người khác phản bác: “Không được, khổng tước xinh đẹp biết bao, nếu như cưỡng ép thi triển cấm ngôn chú, tâm trạng của chim sẽ không tốt! Cảnh chủ từng nói, chim không vui, màu lông sẽ ảm đạm, còn rụng lông!”

Hồ Tứ khí định thần nhàn cười: “Ta ngược lại có một cách, có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện không mắng chửi nữa.”

Tễ Tiêu và Ngu Khởi Sơ đi ngang qua ao, dưới ánh mặt trời mới rạng, ao nước sóng gợn lăn tăn, ba con cá chép tranh nhau vẫy đuôi, nước bắn tung tóe.

Đại giao: “Mau, mau vì chúng ta nói tốt vài câu!”

Tam giao: “Yêu đan của ta!”

Ngu Khởi Sơ thoáng dừng chân, vội vàng giải thích với Tễ Tiêu: “Đêm đó tình hình nguy cấp, Tam giao vì cứu ta, đem yêu đan cho ta mượn…”

Tễ Tiêu sau khi nghe xong, liếc nhìn cá chép trong ao, cười nhạt: “Ta trước kia du lịch tam giới, từng lấy được một bộ Bắc Minh Sơn cũ điển, dạy tu sĩ nhân tộc cách uẩn dưỡng yêu đan. Sau khi ngươi vận công bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại đem yêu đan trả lại cho con giao kia, có thể tiết kiệm một năm tu hành cho nó, ngươi có bằng lòng giúp nó hay không?”

Ngu Khởi Sơ thành thực nói: “Nó cứu mạng ta, ta đương nhiên bằng lòng!”

Đại giao hối hận: “Trên đời còn có chuyện tốt như vậy? Lại rơi vào thằng ngốc Tam giao kia!”

Nhị giao: “Không đúng a! Vậy nó chẳng phải sẽ hóa rồng trước chúng ta?!”