Kinh Thiên

Chương 100: Âm Mưu

“Xin lỗi vì đã nghe lỏm chuyện của các vị huynh đài.

Tiểu đệ xin mạn phép được mời các vị bữa ăn này”.

Tịch Bá Lĩnh trong quá trình nghe lỏm truyện của nhóm người tán tu bên cạnh, sau một hồi không chịu được lên tiếng nói với nhóm người tán tu.

Tu luyện giả của Lạc Hồng thế giới khi tu luyện linh khí các giác quan đều trở lên rất nhạy bén, trong đó thính giác của họ cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều.

Chính vì lẽ đó trong các thành trì, việc nghe lén chuyện của người khác là điều thiếu lịch sự.

Tuy nhiên đôi khi các tu luyện giả vô tình hoặc không chủ động nghe được chuyện của người xung quanh thường sẽ lờ đi hoặc chủ động thu lại thính lực của mình để không làm phiền người xung quanh.

Nhưng câu chuyện của những tán tu này lại thực sự hấp dẫn Tịch Bá Lĩnh, không phải nó có chút ly kỳ, cũng không phải Tịch Bá Lĩnh quan tâm tìm công lý cho những tán tu này.

Mục đích thực sự của Tịch Bá Lĩnh muốn tìm hiểu thông tin về những cái chết kỳ quái này liên quan đến sự việc hắn và chị gái (tỷ tỷ) của hắn có mặt tại thành Châu Xuyên này.

Nghe Tịch Bá Lĩnh lên tiếng nói, cả nhóm tán tu đưa mắt nhìn lại.

Người lên tiếng nói với bọn họ có khuôn mặt non choẹt, nhưng trên người lại mặc cẩm bào sang trọng.

Cả nhóm không biết Tịch Bá Lĩnh là công tử nhà ai, nhưng cũng có thể đoán được người này là con cháu của danh gia vọng tộc, hoặc ít nhất cũng là con cháu của gia tộc giàu có, quyền quý.

Đối với những loại công tử như này, những tán tu thường không muốn trêu chọc hay đắc tội.

Nếu xảy ra va chạm với những công tử thế gia như này, không cần biết phải trái đúng sai như nào, phần thiệt thòi thường luôn là những tán tu thân cô thế cô.

“Nếu công tử thưởng thức những kẻ phàm phu này thì chúng tôi xin tạ lĩnh”.

Một người trong nhóm tán tu chắp tay về phía Tịch Bá Lĩnh làm động tác chào hỏi lên tiếng nói.

“Có gì đâu, chỉ là ta vô tình nghe câu chuyện của các vị huynh đài, một phần cảm thấy có chút không phải.

Một phần câu chuyện mà các vị nói khiến ta cảm thấy rất tò mò và có chút hứng thú, nên mới…” Tịch Bá Lĩnh cười nói.

“Không biết các vị có vui lòng uống với ta vài chén”.

Tịch Bá Lĩnh lại lên tiếng nói.

“Nếu công tử khong chê thì chúng tiểu nhân vinh hạnh”.

Người tán tu lúc nãy lên tiếng tiếp tục trả lời.

“Được các vị đã sảng khoái thì toàn bộ bữa hôm nay ta mời.

Cứ thoải mái gọi món, cứ thoải mái uống”.

Tịch Bá lên tiếng nói.

“Tiểu nhị, cho mấy vò rượu ngon nhất của quán lên đây.

Đồng thời toàn bộ chi phí bữa ăn bàn này tính hết cho ta”.

Tịch Bá Lĩnh đồng thời quay về phía tiểu nhị của quán nói.

“Kinh Thiên huynh, huynh cứ tự nhiên.

Ta sang giao lưu với mấy vị huynh đài bên này một chút”.

Tịch Bá Lĩnh quay sang lên tiếng nói với Kinh Thiên.

“Ngươi cứ tự nhiên đi.

Ta ăn nhiều lắm đấy.

Lát nữa thanh toán ngươi đừng có kêu đấy”.

Kinh Thiên cười nói với Tịch Bá Lĩnh.

“Vậy ta xin phép chút”.

Tịch Bá Lĩnh lên tiếng nói, đồng thời đứng dậy tiến về phía bàn của nhóm tán tu.

Một vài ly rượu kính qua mời lại, Tịch Bá Lĩnh cùng nhóm tán tu nói chuyện rất rôm rả.

Chủ đề mà Tịch Bá Lĩnh quan tâm tất nhiên là những sự việc liên quan đến cái chết kỳ quái của những tán tu.

“Sao các ngươi không báo quan phủ về cái chết của bằng hữu các ngươi?” Sau một hồi trò chuyện Tịch Bá Lĩnh lên tiếng hỏi.

“Có báo cũng như không.

Chẳng giải quyết vấn đề gì”.

Một tán tu nốc cạn bát rượu vẻ mặt uể oải nói.

“Vừa rồi nói chuyện ta mới nhớ không chỉ Lão Điền và tên Cù Chí bị giết chết một cách kỳ quái, cả người như bị hút hết tinh huyết.

Còn mấy cái chết tương tự như thế nữa.

Các ngươi có để ý không?” Một tán tu trong nhóm suy tư một lát nói.

“Ừ ta lúc trước đó ta cũng nghe nói, nhưng đều là tán tu và chúng ta cũng chẳng quen biết gì họ cả, nên cũng chỉ nghe thoáng qua sau cũng chẳng để ý quan tâm làm gì?” Một người khác trong nhóm lên tiếng khẳng định.

“Những cái chết của những tán tu đó xảy ra bao lâu rồi?” Tịch Bá Lĩnh lên tiếng hỏi.

“Cũng khá lâu rồi, cách đây vài tháng.

Chúng ta cũng không nhớ rõ chính xác nữa”.

Một người khác lên tiếng trả lời.

Những người còn lại đều gật đầu đồng ý.

“Thôi những người như chúng ta, sống nay biết nay, còn ngày mai cũng chẳng biết thế nào.

Giờ còn có thể ngồi uống rượu thì hãy uống rượu đi”.

Một người khác không muốn tiếp tục nói về chuyện này lên tiếng đề nghị.

“Đúng vậy, uống rượu đi.

Mặc kệ những chuyện khác.

Cho dù chúng ta có biết thì cũng chẳng giải quyết được việc gì.

Tiếp tục uống đi”.

Những người khác đều đồng ý và cả nhóm lại tiếp tục uống rượu, đánh chén.

Ở thế giới của tu luyện giả này là một cuộc sống mạnh được yếu thua, thân ai nấy no.

Mặc dù phủ thành chủ của thành Châu Xuyên đại diện cho Tịch Vũ Quốc quản hạt địa phận vùng này.

Nhiệm vụ đảm bảo an ninh, an toàn cho những người dân trong vùng, duy trì trật tự xã hội… Nhưng thực chất phủ thành chủ là công cụ thu thập tài nguyên cho Tịch Vũ Quốc thông qua việc thu thuế, khai thác mỏ… Pháp luật và quy định của Tịch Vũ Quốc là có và rất rõ ràng.

Tuy nhiên việc thực hiện lại do phủ thành chủ của thành Châu Xuyên thực hiện.

Có thực hiện hay không, hoặc thực hiện như thế nào thì chẳng có ai giám sát hay hỏi đến cả.

Tán tu trong thành Châu Xuyên là một lực lượng đông đảo, những người sống ở tầng đáy cùng của những tu luyện giả.

Hàng ngày họ phải làm rất nhiều việc để kiếm sống và kiếm chút ít tài nguyên tu luyện.

Những người may mắn kiếm được một công việc trong thành như làm phục vụ cho các nhà hàng, cửa hàng buôn bán… thì cuộc sống đỡ vất vả hơn chút ít.

Những người không kiếm được công việc trong thành thì phải mạo hiểm cuộc sống bên ngoài thành để kiếm chút ít tài nguyên.

Hàng ngày những tán tu rời thành đi kiếm tài nguyên thì lúc trở lại thành không bao giờ đủ số rời thành.

Kẻ thì bị yêu thú giết chết, kẻ thì bị người khác cướp bóc giết chết, kẻ thì bị sập hầm mỏ giết chết… vô vàn những nguyên nhân khiến họ bỏ mạng.

Do vậy tin tức một tán tu nào đó bỏ mạng chỉ như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ, chả gây được tí gợn sóng nào cả.

Hơn nữa dù cho các tán tu có báo quan phủ thì họ cũng chẳng giải quyết, chỉ ừ à cho qua chuyện rồi dần dần mọi thứ lắng xuống.

Điều đặc biệt không chỉ có ở thành Châu Xuyên hay Tịch Vũ Quốc mà ở toàn bộ Lạc Hồng thế giới đều có luật bất thành văn “những cái chết bên ngoài thành của những tán tu đều không được điều tra”.

Chỉ có những cái chết của những quý tộc trong thành như con em của các gia tộc lớn, hoặc những người trong phủ thành chủ thì lúc đó mới có những cuộc điều tra rõ ràng.

Mặc dù Kinh Thiên vẫn ngồi ăn uống no say và gọi rất thêm rất nhiều thức ăn cho Tiểu Bạch bên trong quả cầu giới trữ cùng mình thưởng thức Nhưng toàn bộ câu chuyện của Tịch Bá Lĩnh và nhóm tán tu ngồi bàn bên đều được Kinh Thiên nghe rõ toàn bộ.

“Tên tiểu tử Tịch Bá Lĩnh này có thể nhận thấy hắn không phải là công tử của gia tộc nào trong thành Châu Xuyên này.

Có thể nói hắn là người từ nơi khác đến đây nên thông tin về thành Châu Xuyên không nắm rõ.

Hơn nữa tên này lại quan tâm đến những cái chết kỳ quặc của những tán tu.

Có thể nói có điều gì ẩn khuất ở phía sau.

Không rõ tên Tịch Bá Lĩnh này đến thành Châu Xuyên với mục đích gì?” Kinh Thiên thầm nghĩ.

Dù sao thì trí tuệ của Kinh Thiên vẫn hoàn toàn khác biệt với vẻ bề ngoài chỉ là một thiếu niên của thế giới Lạc Hồng.

Kiếp trước người ta nói sáu mươi năm cuộc đời, Kinh Thiên đã từng sống hơn nửa đời người ở một thế giới hiện đại, nên tư duy của anh có thể nói tương đương với những lão quái vật sống cả trăm, nghìn năm ở thế giới này.

“Tuy như vậy, nhưng những cái chết kỳ lạ của những tán tu gần đây cũng cần phải suy ngẫm.

Có thể có một thế lực nào đó nhằm vào các tán tu đơn lẻ.

Thế lực này lợi dụng kẻ hở về luật pháp và quy định của các thành trì, nên đã ra tay với các tán tu khi họ ở ngoài thành.

Như vậy trong thời điểm này nếu một mình rời thành tìm kiếm tài nguyên không chỉ phải đối mặt những nguy hiểm từ yêu thú, cướp bóc mà còn phải đề phòng cả thế lực bí ẩn đang hoạt động trong bóng tối.

Nhưng nếu không rời thành thì việc tìm kiếm tài nguyên tu luyện cũng sẽ bị hạn chế.

Có lẽ trong thời gian tới tìm cách kiếm linh ngọc ở trong thành và không nên rời thành trong thời gian này”.

Kinh Thiên tự mình suy ngẫm.

Dù sao những chuyện như vậy cũng chẳng liên quan gì đến Kinh Thiên cả.

Kinh Thiên hiểu rõ bản thân mình, cho dù có muốn lo cũng chẳng đủ sức lực và khả năng để mà lo.

Hiện giờ lo cho bản thân mình còn phải tính toán nát óc, đâu còn đủ sức để mà đi lo chuyện thiên hạ.

Sau một hồi nói chuyện khai thác thông tin từ những tán tu bàn bên thì Tịch Bá Lĩnh cũng quay trở lại ngồi nói chuyện với Kinh Thiên.

“Xin lỗi vì đã để huynh một mình”.

Tịch Bá Lĩnh vui vẻ cười nói.

Có thể thấy Tịch Bá Lĩnh xuất thân từ danh gia vọng tộc.

Tuy rằng tuổi còn trẻ những cách ứng xử và xử lý vấn đề của hắn hơn hẳn những người cùng trang nứa khác.

“Không vấn đề gì”.

Kinh Thiên cũng vui vẻ cười nói.

Sau một hồi chè chén no say, nói chuyện phiếm với Tịch Bá Lĩnh cũng đến lúc cả hai chia tay nhau rời đi.

Tuy rằng Kinh Thiên và Tiểu Bạch đã chén một bữa khiến cho Tịch Bá Lĩnh phải móc hầu bao tương đối nhiều nhưng đối với hắn ta cũng chỉ là con số nhỏ.

Thậm chí Tịch Bá Lĩnh còn chẳng để ý đến Kinh Thiên đã ăn hết bao nhiêu, vui vẻ thanh toán cả bàn ăn của Kinh Thiên và nhóm tán tu bàn bên.

“Tạm biệt Kinh Thiên huynh, ta ở Hồng Cư Lâu.

Nếu huynh có thời gian rảnh có thể đến tìm ta chuyện phiếm”.

Tịch Bá Lĩnh chào tạm biệt Kinh Thiên và cho anh biết nơi ở của mình.

Hồng Cư Lâu có thể nói là một khu nghỉ dưỡng cao cấp dành cho tầng lớp quý tộc lưu trú.

Toàn bộ Hồng Cư lâu được quy hoạch xây dựng giống như một khu nghỉ dưỡng đa mục đích.

Bên trong nó phân ra rất nhiều loại hình cư trú, như những tòa nhà cao ba bốn tầng chức năng giống như những khách sạn, bên trong được phân chia thành các phòng nghỉ ngơi dành cho khách có nhu cầu lưu trú.

Tất nhiên giá cả các phòng của Hồng Cư Lâu thì cao hơn nhiều giá thuê khách điếm bình dân bên ngoài.

Và chất lượng dịch vụ của Hồng Cư Lâu cũng cao hơn dịch vụ của các khách điếm bên ngoài nhiều lần.

Bên cạnh những khu nhà khách cao tầng thì Hồng Cư Lâu còn có những khu nghĩ dưỡng thấp tầng, được xây dựng như những trang viên nhỏ dành cho các khách hàng quý tộc, khách hàng giầu có muốn có sự riêng tư và yên tĩnh.

Loại hình nhà ở riêng biệt này có thể ví như những biệt thự nghỉ dưỡng của các khu du lịch thời kỳ hiện đại vậy.

Tất nhiên giá cho thuê một đêm cũng là một con số rất lớn lên đến hàng nghìn thậm chí hàng vạn linh ngọc hạ phẩm cho một đêm nghỉ.

“Được rồi, nếu rảnh rỗi ta sẽ tìm ngươi uống rượu”.

Kinh Thiên cười đáp lễ và chào từ biệt Tịch Bá Lĩnh, anh cũng không cho Tịch Bá Lĩnh biết nơi ở của mình.

Bởi bản thân anh cũng không muốn có quan hệ quá sâu với Tịch Bá Lĩnh, vì Kinh Thiên cũng không biết rõ thân phận, thân thế của Tịch Bá Lĩnh như nào.

Người tốt hay xấu thực sự cũng rất khó để phân biệt và đánh giá.

Cẩn thận vẫn hơn.

Chia tay Tịch Bá Lĩnh lúc này cũng đã gần tối, dự định thăm quan thành Châu Xuyên của Kinh Thiên cũng đành bỏ dở.

Nhưng dù sao cũng được ăn chùa một bữa no nê, Kinh Thiên vui vẻ trở lại trang viên của mình để tiếp tục quá trình khổ tu trường kỳ.

Kinh Thiên vừa rời đi thì ngay trước mặt Tịch Bá Lĩnh xuất hiện hai người đàn ông trung niên.

Họ đều là hộ vệ của Nhân Võ Vương phủ đi theo hai chị em Tịch Bá Lĩnh đến thành Châu Xuyên này.

“Bái kiến công tử.

Tiểu thư bảo chúng thuộc hạ đưa công tử về gặp tiểu thư”.

Một người lên tiếng nói.

“Được rồi, ta theo các ngươi về”.

Tịch Bá Lĩnh thở dài đáp lời.

Lúc nào hắn cũng bị quản thúc, đó là điều hắn cảm thấy rất phiền.

Trong thành trì có thể nói là rất an toàn, vậy mà hắn chạy đi chơi một tí cũng có người quản thúc.

Lúc này cũng đã về chiều tối, nên hắn mới thoải mái đáp ứng trở về.

Tịch Bá Lĩnh cùng hai hộ vệ trở về Hồng Cư Lâu, trong gian đại sảnh của đã có một nam và một nữ đang ngồi uống trà bàn chuyện.

“Tiểu thư, công tử đã trở về”.

Một người hộ vệ đi cùng Tịch Bá Lĩnh trở về nhanh chân vào trong đại sảnh làm lễ vái chào và lên tiếng thông báo.

Tịch Bá Lĩnh và một người hộ vệ khác cũng tiến vào theo sau.

“Các ngươi về nghỉ ngơi đi”.

Tịch Phù Dung phất tay nói với hai hộ vệ đi cũng Tịch Bá Lĩnh.

“Bá Lĩnh đệ.

Nếu đệ cứ chạy lung tung làm hỏng chuyện của phụ thân thì ta cũng không xin cho đệ được đâu”.

Tịch Phù Dung đợi cho hai hộ vệ rời khỏi trong đại sảnh chỉ còn ba người mới lên tiếng nhẹ nhàng trách mắng tiểu đệ của mình.

“Ài, lúc nào tỷ cũng nói đệ làm hỏng chuyện.

Lần này, đệ lập công lớn cho tỷ đấy”.

Tịch Bá Lĩnh lên tiếng cãi lại.

“Đệ lập công lớn gì a?” Tịch Phù Dùng cười hỏi lại tiểu đệ của mình.

Tịch Bá Lĩnh liền đem toàn bộ câu chuyện hắn gặp gỡ Kinh Thiên và câu chuyện hắn nghe được từ đám tán tu nói lại cho tỷ tỷ của hắn nghe.

“Nếu đúng những gì đệ nói thì lần này đúng là đệ đã lập công lớn rồi đấy”.

Tịch Phù Dung vẫn cười nhẹ nhàng nói với tiểu đệ của mình.

“Đúng vậy.

Lần nào tỷ cũng bảo đệ phá hỏng chuyện.

Lần này đệ sẽ cho tỷ thấy”.

Tịch Bá Lĩnh vô ngực tự hào nói.

“Được rồi, chỉ cần đệ không gây chuyện đã là giúp ta rất nhiều và lập công lớn rồi”.

Tịch Phù Dung cắt ngang lời tiểu đệ của mình vẫn nhẹ nhàng nói.

“Thôi đệ về phòng nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung nữa”.

Tịch Phù Dung lại tiếp tục nói.

“Ngày mai đệ lại tiếp tục đi điều tra tin tức giúp tỷ”.

Tịch Bá Lĩnh quay đầu rời đại sảnh vẫn cố nói vọng lại cho tỷ mình nghe.

“Chỉ cần đệ ở yên một chỗ, đừng gây chuyện để cả thành Châu Xuyên biết ta và đệ đến thành này là tốt lắm rồi”.

Tịch Phù Dung nói với theo.

Sau khi Tịch Bá Lĩnh rời đi lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại Tịch Phù Dung và Kinh Danh Thắng.

Nhấp một ngụm trà Kim Danh Thắng lên tiếng hỏi.

“Nếu thông tin đúng như Bá Lĩnh nói thì muội định tính sao?”

“Những thông tin mà Bá Lĩnh đã đem về quả thực sẽ giúp ích cho công việc của muội rất nhiều.

Bước đầu chúng ta xác định được chuyến đi này không vô ích.

Mục tiêu cần tìm kiếm của chúng ta đang ở trong thành Châu Xuyên này.

Thứ hai tu vi của kẻ này cũng mới chỉ đạt đến Nhân Hoàng Cảnh nhị giai hoặc tam giai gì đó.

Vẫn còn trong phạm vi chúng ta có thể xử lý được.

Tuy nhiên chúng ta vẫn chưa biết được kẻ đó là ai trong hàng vạn tu luyện giả ở thành Châu Xuyên này.

Chúng ta cần điều tra thêm, chứ manh mối như vậy thì cũng chưa giải quyết được gì”.

Tịch Phù Dung lên tiếng giải thích và trả lời Kim Danh Thắng.

“Tại sao chúng ta không giăng một cái bẫy?” Kim Danh Thắng lại nhếch mép cười tủm lên tiếng hỏi lại.

“Giăng một cái bẫy?” Tịch Phù Dung nhẩm lại câu hỏi.

“Đúng vậy, giăng một cái bẫy đợi kẻ chúng ta tìm nhảy vào, thay vì chúng ta mò mẫm trong hàng vạn tu luyện giả của thành Châu Xuyên”.

Kim Danh Thắng lại nói.

“Giăng một cái bẫy như nào?” Tịch Phù Dung lại lên tiếng hỏi.

“Theo thông tin muội nói, kẻ tu luyện ma đạo này cần hấp thu huyết nhục của tu luyện giả để tu luyện.

Hiện nay tu vi của hắn không cao nên hắn chỉ nhắm vào tu luyện giả Nhân Vương cảnh lục giai hoặc thất giai trở xuống.

Hơn nữa hắn cũng rất khôn ngoan là chỉ nhắm vào tán tu và hắn cũng chỉ ra tay khi tán tu rời thành.

Bởi ngày nào mà chả có một vài tán tu bỏ mạng ngoài thành, không vì lý do này thì cũng vì lý do kia.

Hơn nữa cũng chẳng mấy ai quan tâm đến những cái chết của những tán tu cấp thấp này cả” Kim Danh Thắng lên tiếng giải thích và gợi ý cho Tịch Phù Dung.

“Ý huynh là chúng ta tìm một tán tu nào đó làm mồi nhử, đưa ra ngoài thành và chờ đợi kẻ chúng ta cần tìm xuất hiện”.

Tịch Phù Dung lên tiếng nói.

“Đúng vậy”.

Kim Danh Thắng trả lời.

“Vấn đề là lấy ai làm con mồi.

Những người theo chúng ta đến đây có tu vi đều từ Nhân Hoàng cảnh trở lên.

Còn tán tu bên ngoài không phải dễ dàng tìm được người phù hợp và họ sẽ sẵn sàng tin chúng ta”.

Tịch Phù Dung lên tiếng nói.

“Có hai cách để có thể có được mồi nhử.

Một là chúng ta bỏ ra một số tiền đủ lớn, giả vờ thuê một tán tu nào đó vào rừng tìm kiếm thảo dược, hoặc thứ gì đó chúng ta có thể bịa ra.

Ta tin rằng chỉ cần số tiền đủ lớn khối kẻ sẵn sàng mạo hiểm đoạt lấy.

Lúc đó chúng ta chỉ việc theo sau con mồi chờ cho kẻ chúng ta cần tìm xuất hiện.

Cách thứ hai, không phải Tịch Bá Lĩnh có kết giao với một tán tu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu sao?” Kim Danh Thắng lên tiếng đề điểm Tịch Phù Dung.

“Ý của huynh rất hay, chúng ta cần chút thời gian để chuẩn bị, bởi theo thông tin Bá Lĩnh tiểu đệ nói thì cứ cách nửa tháng thì kẻ tu luyện ma công này sẽ tìm kiếm mục tiêu để tu luyện.

Cái chết gần kỳ lạ gần đây nhất cũng khoảng sáu ngày, vậy chúng ta có khoảng tám chin ngày để chuẩn bị cho kế hoạch này”.

Tịch Phù Dung lên tiếng đồng thuận với chủ ý của Kim Danh Thắng.

Quả thực ở cái thế giới này mạng người, mạng tu luyện giả thật sự rất rẻ mạt.

Đặc biệt trong mắt những kẻ có quyền thế, họ chẳng quan tâm đến luật lệ, quy tắc, cái mà họ quan tâm chỉ là lợi ích của bản thân.

Chỉ cần đáp ứng được mục đích của bản thân họ thì sự sống chết của một vài người thân phận nhỏ bé chẳng làm họ cảm thấy áy náy, hay tiếc thương gì.

Lúc này Kinh Thiên đã trở về trang viên của mình để tiếp tục tu luyện và hoàn toàn không biết đang có một âm mưu biến anh thành con mồi sắp sửa diễn ra.