Kinh Thiên

Chương 57: Một Chiến Ba

Ngày hôm sau từ rất sớm đã có rất nhiều tu luyện giả từ các thành khác trong Cửu Long quốc hội tụ về thành Vân Long, rồng rắn lẫn lộn.

Trong số đó có đủ mọi thể loại tu luyện giả, các vị công tử, tiểu thư của các gia tộc lớn nhỏ của các thành trong Cửu Long quốc.

Các tán tu của các thành khác cũng nườm nượp đổ về thành Vân Long, những tán tu này vừa muốn về đây nghe ngóng tham gia náo nhiệt, ngoài ra họ cũng tìm kiếm cơ hội để xem có thể kiếm được chút gì từ sự kiện hay không.

Lúc này Kinh Thiên vẫn nhốt mình trong trang viên của anh và vẫn chưa nắm bắt được thông tin gì cả.

Vươn vai, vặn mình một cái để cho toàn thân thoải mái sau một buổi sáng với những việc tập luyện hàng ngày.

Kinh Thiên dự kiến hôm nay sẽ ra ngoài thành tìm kiếm chút tài nguyên, kết hợp săn vài con yêu thú cấp một này kia để làm bữa thịnh soạn.

Hai ngày hôm nay làm việc vất vả mà chẳng được bữa ăn nào ra hồn, nên giờ cũng là lúc chăm lo cho cái dạ dày của anh một chút.

“Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta vào Vân Lĩnh sơn mạch kiếm chút gì đó nhét dạ dày chứ”.

Kinh Thiên cười nói với Tiểu Bạch đang nằm tắm nắng trong sân của trang viên.

Tiểu Bạch nghe Kinh Thiên nói vậy liền nhảy cẫng lên đồng ý, mấy ngày hôm nay một là nó bị nhốt trong túi linh thú, hai là loanh quanh ở cái trang viên này.

Bản thân nó cũng cảm thấy bí bách, giờ nghe nói tiến vào Vân Lĩnh sơn mạch nó liền đồng ý ngay tắp lự.

“Đi thôi, chúng tôi đi sớm về sớm”.

Kinh Thiên lên tiếng nói và thu Tiểu Bạch vào trong túi linh thú.

Thực ra trong thưởng thức ẩm thực của thế giới này ngoài thịt yêu thú chế biến các món, còn có thể sử dụng các loại cây ngũ cốc khác như: các loại linh kê, các loại linh cốc, hay thậm chí sử dụng các loại linh thảo để chế biến thành các món ăn khác nhau.

Nhưng với Kinh Thiên sử dụng các loại đó để chế biến thực sự phức tạp, nên anh lười làm, đặc biệt với sức ăn của anh và Tiểu Bạch rất lớn.

Nếu chế biến các loại thực phẩm này thì phải chế biến nhiều rất mất công.

Cứ kiếm vài con yêu thú đem nướng hoặc cho vào hầm với các loại linh dược là nhanh nhất.

Lần này mục đích của Kinh Thiên là rời thành đi săn tìm kiếm lương thực phục vụ cho cái dạ dày háu đói của anh và Tiểu Bạch.

Do vậy sau khi rời trang viên của anh thì anh dong thẳng hướng cửa thành.

Trên đường phố của thành Vân Long lúc này còn tấp nập hơn mọi ngày, số lượng tu luyện giả tiến vào thành cũng rất nhiều và đa dạng.

Kinh Thiên để ý ngoài những binh sĩ của thành Vân Long còn có một số binh sĩ mặc trang phục của thành trì khác cũng tham gia vào việc tuần tra giữ trật tự.

Đặc biệt có cả những đội tuần tra không mặc trang phục nhà binh mà mặc trang phục của Hồng Hạc Môn cũng hỗ trợ tuần tra trên các đường phố của thành Vân Long.

Số lượng để tự của Hồng Hạc Môn tham gia tuần tra không nhiều bằng số lượng binh sĩ tuần tra, nhưng tu vi thì của các đệ tử Hồng Hạc Môn thì cao hơn binh sĩ rất nhiều.

Có lẽ đây mới là lực lượng chủ đạo gìn giữ trật tự cho thành Vân Long trong thời điểm hiện tại.

Tiến ra đến cửa thành Vân Long Kinh Thiên cảm thấy có điều hơi lạ kỳ, vì đa số tu luyện giả lũ lượt kéo nhau nhập thành.

Chỉ có một số ít tu luyện giả rời thành, và khi rời thành thì họ cũng không tiến về Vân Lĩnh sơn mạch mà tiến theo phương hướng khác, có lẽ họ đi về các thành trì khác.

Chỉ có anh là ngoại lệ đang nhắm hướng Vân Lĩnh sơn mạch tiến vào.

Do thành Vân Long là một thành nhỏ ở gần Vân lĩnh sơn mạch nên không có truyền tống trận để di chuyển.

Để đến được thành Vân Long các tu luyện giả từ nơi khác phải đi qua truyền tống trận của một thành khác gần với thành Vân Long và di chuyển bằng đường bộ đến đây.

Đó cũng là lý do tại sao các cửa thành của thành Vân Long trong thời gian này lại có dòng tu luyện giả lũ lượt kéo đến.

Tất nhiên là họ đến để tham gia vào sự kiện tàn môn xuất hiện.

Mục đích của Kinh Thiên là đi tìm một vài con hoang thú hoặc yêu thú để làm lương thực cho anh và Tiểu Bạch, nên Kinh Thiên lựa chọn khu vực phía ngoài của Vân Lĩnh sơn mạch săn bắt.

Anh cũng tìm nơi hoang vắng tránh những chỗ tập trung nhiều tu luyện giả vì thêm một việc không bằng bớt một việc.

Hơn nữa anh cũng chưa hiểu rõ lắm không biết thế nào mà thành Vân Long lại tụ tập nhiều tu luyện giả từ nơi khác đến như vậy.

Mới có hai ngày không rời trang viên mọi thứ bên ngoài đã khác biệt rồi.

“Kiếm ăn cái đã còn lại tin tức tìm hiểu sau”.

Kinh Thiên thầm nghĩ và sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lướt đi.

‘Kinh Thiên Bộ’ được Kinh Thiên sử dụng ngày càng thuần thục và trở thành một trợ lực lớn cho anh.

Tu vi tăng lên cộng thêm chăm chỉ luyện tập, thành quả của Kinh Thiên cũng có thể nhận thấy rõ ràng.

Nhưng lúc này Kinh Thiên vừa chạy đi thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía sau, trên miệng thì lại nở một nụ cười mỉm.

“Các ngươi vẫn không từ bỏ sao.

Ta cũng quên mất, cũng không thù oán gì nên cũng không để tâm đến các ngươi.

Nhưng nếu các ngươi đuổi cùng giết tận, nhất quyết không buông thì ông đây cũng không khách khí”.

Kinh Thiên thầm nghĩ và bắt đầu tăng tốc chuyển hướng tiến thêm khá sâu vào trong Vân Lĩnh sơn mạch.

Anh tạm gác lại chuyện đi săn để giải quyết nốt ân oán với nhóm tu tán tu này.

Từ khi Kinh Thiên rời khỏi thành Vân Long thì có một nhóm tán tu bám sát theo anh.

Ban đầu Kinh Thiên không để ý, nhưng nhóm tán tu này bám theo anh một đoạn đường khá dài khiến cho anh ghi ngờ.

Liếc mắt nhìn lại phía sau Kinh Thiên nhận ra nhóm tán tu này, đó chính là nhóm tán tu của Hà Văn Nhiên.

Tên này đã bị anh nẫng tay trên mất bộ ‘Khoái tốc kiếm pháp’, nên nhất quyết muốn đoạt lại nó từ tay anh.

Nhóm của Hà Văn Nhiên chỉ là một nhóm tán tu nhỏ ở thành Vân Long, tìm kiếm chút tài nguyên tồn tại và tu luyện.

Đặc biệt đối với Hà Văn Nhiên hắn là người có tham vọng lớn, nhưng điều kiện để phát triển lại không có.

Hắn nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để đạt được bộ kiếm pháp địa cấp để có thể tiến thêm một bước trong quá trình tu luyện.

Thậm chí hắn còn bán rẻ cả bạn hữu của hắn để cố gắng đạt được mục đích của mình.

Nhưng cuối cùng tất cả mưu kế của hắn lại bị Kinh Thiên từ đâu nhảy ra cuỗm mất, nên hắn không cam tâm.

Mặc dù hắn biết sự kiện tàn môn xuất hiện ở đây nhưng với một tán tu nghèo mạt như hắn thì cơ hội để có thể tiến vào tàn môn kiếm chác cái gì đó là rất khó khăn.

Nên khi nhìn thấy Kinh Thiên xuất thành tiến vào Vân Lĩnh sơn mạch thì hắn nhất định không bỏ qua cơ hội này.

Lần trước hắn đã để mất dấu Kinh Thiên, nên lần này hắn quyết tâm đoạt lại bộ kiếm pháp mà hắn mơ ước.

Còn với Kinh Thiên trước đây không hiểu biết lắm về tu luyện nên có chút e ngại về tu vi của Hà Văn Nhiên.

Nhưng từ khi gặp được lão giả bí ẩn chỉ điểm, anh đã hiểu hơn nhiều về tu luyện, đặc biệt hiểu được cấp độ tu vi thực sự của anh là như thế nào.

Vừa rồi mới đạt đến tu vi luyện thể cấp một đỉnh phong tương đương với tu luyện giả tu vi linh lực Nhân vương cảnh thập giai.

Có thể nói tu vi hiện giờ của anh cũng chẳng hề kém hơn tu vi của Hà Văn Nhiên.

Thêm vào đó trong tay anh còn có mấy con bài chưa bỏ ra đó là Tiểu Bạch một yêu thú đỉnh phong, sức mạnh tương đương tu vi Nhân vương cảnh thập nhị giai của tu luyện giả.

Ngoài ra trong túi anh còn có mấy viên lựu đạn yêu đan làm vốn.

Nên đối với nhóm tán tu này Kinh Thiên cũng không ngại gì cả.

Chỉ có điều tu vi cũng vừa mới tiến triển, anh cũng muốn nhân cơ hội này, lấy nhóm tu luyện giả này luyện tập thực chiến đánh giá xem quá trình tu luyện của mình ra sao.

Chứ hàng ngày toàn tập chay cũng có chút nhàm chán, thêm vào đó cướp đoạt một chút cũng là cái gì đó có chút vui vui.

Xác định mục đích của mình Kinh Thiên vẫn giữ khoảng cách với nhóm của Hà Văn Nhiên cố gắng không tăng tốc để chúng luôn theo kịp anh.

Kinh Thiên liên tục rẽ trái rẽ phải tìm một nơi thích hợp để đánh một trận với nhóm tán tu này.

Còn nhóm của Hà Văn Nhiên bám theo phía sau thấy Kinh Thiên liên tục rẽ ngang, rẽ dọc, chúng lại tưởng Kinh Thiên phát hiện ra chúng bám đuôi nên tìm cách chạy trốn lại càng sót ruột, liên tục tăng tốc bám theo.

Nhưng mỗi khi chúng tăng tốc thì Kinh Thiên cũng lại tăng tốc không để chúng bắt kịp, vì anh chưa lựa chọn được nơi thích hợp để chiến đấu.

Sau một hồi quanh co trong Vân Lĩnh sơn mạch Kinh Thiên cũng lựa chọn được địa điểm thích hợp để quyết một trận chiến với nhóm tán tu của Hà Văn Nhiên.

Đây là nơi khá vắng vẻ, phía sau anh là một ngọn núi không cao lắm, xung quanh cũng ít cây cối tạo ra một khoảng trống khá rộng rãi.

Ngay khi Kinh Thiên dừng lại cả Hà Văn nhiên và ba tên đồng bạn của hắn mỗi người đứng một hướng, bao vây anh vào chính giữa.

“Không chạy nữa sao, chạy tiếp đi, tên oắt con này.

Mấy lần trước để ngươi chạy thoát.

Giờ xem ngươi chạy đường nào”.

Tên Hà Văn Nhiên dừng lại bắn một tràng.

“Tên oắt con này mới có ít thời gian không gặp lại, vậy mà tu vi đã là Nhân vương cảnh tam giai rồi”.

Một tên đệ tử của Hà Văn Nhiên nói.

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn không để Kinh Thiên vào mắt, vì hắn và một tên khác đồng bạn khác đều là tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai, một tên còn lại có tu vi Nhân vương cảnh lục giai.

Hơn nữa trong nhóm của hắn còn có Hà Văn Nhiên với tu vi Nhân vương cảnh thập giai áp trận.

Hắn không tin Kinh Thiên có thể lật thuyền được.

Tu vi của bốn tên này từ lúc tính kế với Ninh Bạch Trắc đến giờ vẫn chẳng có tiến triển gì.

Đây cũng là lý do mà Kinh Thiên lựa chọn để dùng bọn chúng làm đá mài dao.

“Các ngươi vẫn cái tật nói nhiều.

Muốn chiến thì chiến đi.

Ai lên trước, hay tất cả các ngươi cùng lên một lúc?” Kinh Thiên vỗ tay vào túi trữ vật lấy ra ‘Khoái tốc’ cầm trên tay vung vẩy lên tiếng nói.

Đây cũng là lần mà Kinh Thiên muốn thử xem cây kiếm anh mới luyện chế thế nào.

Liệu nó có đạt được yêu cầu trong chiến đấu hay không.

Vũ kỹ mới luyện vẫn chưa được thực chiến, kiếm mới luyện chế vẫn chưa sử dụng.

Chẳng có cơ hội nào tuyệt hơn cơ hội này, nên anh rất hứng khởi và tự tin.

“Hữu Huân, ngươi lên dạy hắn một bài học.

Cho hắn biết thế nào là kính lão”.

Hà Văn Nhiên lên tiếng ra lệnh cho một tên tiểu đệ của hắn có tên Hữu Huân.

Tên này cũng chính là tên vừa lên tiếng nói về tu vi của Kinh Thiên.

“Dạ Đại ca”.

Hữu Huân lên tiếng trả lời.

Không biết từ lúc nào trên tay hắn đã cầm sẵn một thanh kiếm.

Do đánh giá tu vi của Kinh Thiên chỉ là Nhân vương cảnh tam giai, tên Hữu Huân rất tự tin xách kiếm xông lên.

‘Phi ưng xuyên phá’.

Hữu Huân sử dụng bộ pháp đơn giản xuất ra một chiêu kiếm nhắm thẳng vào Kinh Thiên đánh tới.

Bóng kiếm lóe lên chia ra làm hàng chục ánh kiếm nhắm vào nhiều vị trí trên thân thể Kinh Thiên.

Mỗi một bóng kiếm đều mang theo linh lực, với uy lực không thể xem thường.

Dù sao Hữu Huân cũng là một tu luyện giả tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai hàng thật.

Nếu tu vi thực sự của Kinh Thiên chỉ là Nhân vương cảnh tam giai, gặp phải Hữu Huân lúc này nếu không bị chết thì cũng bị lột một lớp da.

Nhưng thực tế tu vi của anh có hơi khác người một chút.

Kinh Thiên mỉm cười cũng lập tức vung ‘khoái tốc’ lên đón đánh.

Khoái tốc kiếm pháp kết hợp với ‘Kinh Thiên Bộ’ lập tức xuất ra nghênh đánh.

‘Linh quang điểm phá’ Chiêu thứ nhất của ‘Khoái tốc kiếm pháp’ được anh xuất ra.

Số lượng bóng kiếm được Kinh Thiên xuất ra còn nhiều hơn số lượng bón kiếm của Hữu Huân.

Mỗi bóng kiếm của anh đón đỡ một bóng kiếm của Hữu Huân, hai luồng bóng kiếm va vào nhau tao ra tiếng va chạm leng keng, triệt tiêu lẫn nhau.

Số bóng kiếm dư thừa còn lại thì nhằm thẳng vào Hữu Huân đâm tới.

Đang lao lên tấn công chợt chiêu thức bị phá, Hữu Huân giật mình kinh ngạc.

Nhưng dù sao tu vi của hắn cũng có chút thành tựu.

Nhận thấy nguy hiểm nếu cứ tiếp tục xuất chiêu, Hữu Huân thu kiếm lại chuyển từ thế thủ sang thế công đón đỡ những bóng kiếm đang nhằm thẳng tới hắn.

‘Hắc xà cuộn mộc’.

Tên một chiêu kiếm khá quái dị, Hữu Huân múa kiếm tròn quanh thân gạt đỡ các bóng kiếm tấn công của Kinh Thiên.

Được thế không tha, chiêu kiếm đầu tiên vừa dứt Kinh Thiên tiếp tục xuất chiêu thứ hai.

‘Linh cung điểm phá’ Chiêu thứ năm của ‘Khoái tốc kiếm pháp’ được Kinh Thiên thuận thế xuất ra.

Chiêu thức xuất ra theo hình vòng cung, mũi kiếm đâm từ dưới lên, bóng kiếm đâm từ phải qua trái.

Chiêu này nhằm chuẩn vào sơ hở của chiêu thức phòng thủ của Hữu Huân, mũi kiếm nhắm thẳng vào sườn trái của Hữu Huân.

Chiêu thức kèm theo linh lực xé gió đâm tới với tốc độ cực nhanh, đúng như cái tên khoái tốc của nó.

Vừa xuất chiêu phòng thủ, chưa kịp đổi thế lại nhận thêm một chiêu thức hóc hiểm của đối thủ.

Hữu Huân cả kinh vung kiếm gạt đỡ đồng thời sử dụng bộ pháp thối lui tránh ra khỏi phạm vi chiêu thức của Kinh Thiên.

Tuy phản ứng nhanh nhưng chiêu thức của Kinh Thiên cũng kịp sượt qua sườn trái của Hữu Huân, lưỡi kiếm ăn sâu vào nữa phân (0,5 centimet).

Máu từ sườn trái của Hữu Huân chảy ra thấm vào áo bào bên ngoài, một vệt máu đó ngang éo từ từ lan rộng ra.

Chỉ đối chiến qua hai chiêu thức Hữu Huân đã rơi vào thế hạ phong làm cho Hà Văn Nhiên và hai tên tán tu còn lại đứng ngoài cả kinh.

“Hai người các ngươi cùng lên giúp Hữu Huân thu phục tên nhóc này”.

Hà Văn Nhiên ở ngoài bỗng chốc hô lớn với hai tên còn lại.

Tiếng hô của Hà Văn Nhiên làm cho hai tên còn lại đang há hốc mồm kinh ngạc, bỗng chốc tỉnh lại xách theo vũ khí của mình xông lên, tham gia vây công Kinh Thiên.

Một tên tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai cũng là người dùng kiếm, tên còn lại có tu vi cao hơn là Nhân vương cảnh lục giai thì sử dụng song câu.

Hai tên tán tu đều sử dụng võ kỹ của mình với hai chiêu thức khác nhau, cùng lúc tấn công vào Kinh Thiên từ hai bên sườn.

“Các ngươi định chơi đánh hội đồng sao.

Ông đây chấp hết”.

Kinh Thiên cười nói.

Anh lập tức sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lùi nhanh lại tránh hai chiêu thức của hai tán tu tấn công từ hai sườn đánh lại.

Khi lùi lại tránh né hai chiêu giáp công của hai tán tu mới tham chiến, lợi dụng khi chiêu thức đi tận của hai tán tu, lúc này cả ba tên đàn em của Hà Văn Nhiên chưa kịp tác ra bao vây giáp công Kinh Thiên đã xuất chiêu đánh tới.

‘Hoành kiếm lưu vân’.

Chiêu kiếm quét ngang từ phải sang trái, từ trên xiên ngang xuống dưới kiếm ảnh trùng điệp nối tiếp nhau từ trên xuống dưới, nhằm thẳng ba tán tu cùng đánh tới.

Chiêu kiếm kết hợp với linh lực xé gió quét tới, uy lực của nó không thể xem thường.

Ba tên tán tu đều xuất ra chân bản lĩnh của mình đón đỡ.

Ba người sáu cái tay tất nhiên sẽ có lợi hơn một người với hai cánh tay.

Cả ba tên tán tu nhanh chóng tách ra tạo thành thế bao vây xuất chiêu tấn công Kinh Thiên.

Cuộc hỗn chiến ba đánh một cứ thế diễn ra, bóng kiếm mang theo kình lực bay khắp nơi phá nát cây cỏ và các cây nhỏ ở một vùng xung quanh.

Song câu của tán tu Nhân vương cảnh lục giai cũng rất lợi hại, hắn luôn nhằm vào các vị trí yếu huyết của Kinh Thiên đánh tới.

Đặc biệt hơn nữa hai tên dùng kiếm thường xuyên tấn công phía trên còn tên sử dụng song câu lại thường xuyên tấn công hạ bộ của Kinh Thiên.

Có ‘Kinh Thiên Bộ’ hỗ trợ trong chiến đấu, tuy một chống đỡ ba nhưng Kinh Thiên vẫn ổn trọng đón đỡ, lúc này thì anh rơi vào thế hạ phong chủ yếu là phòng thủ nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng xuất chiêu phản công.

Cuộc hỗn chiến diễn ra tương đối cân bằng, cả hai phía chưa bên nào làm gì được bên nào.

Thực tế tu vi của Kinh Thiên hơn hẳn ba tên tán tu đàn em của Hà Văn Nhiên, với vũ kỹ địa cấp và đã luyện tập đến tiểu thành, anh có thể đè đầu chúng đánh một trận tơi tả.

Nhưng do Kinh Thiên ít có kinh nghiệm thực chiến, và ba tên tán tu này đã cùng nhau trải qua chiến đấu nhiều lần nên bọn chúng phối hợp với nhau khá ăn ý.

Uy lực của cả ba người khi kết hợp cũng tăng lên đáng kể, điều này gây ra cho Kinh Thiên chút khó khăn.

Chỉ cần cho Kinh Thiên thêm thời gian và những trận thực chiến như này thì dần dần anh sẽ thuần thục và sẽ phát huy hết khả năng của mình.

Càng chiến đấu thì kinh nghiệm thực chiến của Kinh Thiên cũng dần tăng lên.

Ban đầu ở thế hạ phong, nhưng trải qua hơn chục chiêu thì tình thế cũng bắt đầu đảo chiều.

Kinh Thiên dần chiếm thế chủ động dồn ép ngược lại ba tán tu.

‘Xà hành nghịch thủy’.

Chiêu thứ tư của ‘Khoái tốc kiếm pháp’.

Chiêu kiếm đâm và quét ngang từ trước ra sau bao quanh thân thể, một chiêu thức phòng thủ được Kinh Thiên sử ra đón đỡ đòn giáp công của ba tán tu.

Xuất chiêu phòng thủ đánh bật đòn tấn công của cả ba người, Kinh Thiên lập tức chuyển sang sử dụng các chiêu thức tấn công.

‘Phách kiếm tinh quang’.

Tung người lên cao hai tay cầm kiếm chém xuống dưới theo phương thẳng đứng nhằm thẳng tán tu có tên Hữu Huân đánh tới.

Chiêu thức mang theo cả linh lực và sức mạnh luyện thể của Kinh Thiên, kình phong rít lên uy lực bá đạo khiến cho Hữu Huân luống cuống vung kiếm chắn ngang trên đầu bằng cả hai tay đón đỡ.

“Keng” Âm thanh va chạm của hai thanh kiếm vang lên, Hữu Huân bắn ngược ra sau thân va vào một thân cây, khí huyết nhộn nhạo màu trào ra miệng.

Hắn đã bị trọng thương.

Xuất xong chiêu thức đánh bật Hữu Huân khỏi vòng chiến, lợi dụng sự linh loạt của ‘Kinh Thiên Bộ’ Kinh Thiên đảo thân mình nhằm thẳng tán tu sử dụng song câu ở gần anh xuất chiêu tiếp theo.

‘Phách kiếm toàn lưu’.

Lại một chiêu tiếp theo của ‘Khoái tốc kiếm pháp’ xuất ra.

Thân mình ở trên không xoay tròn tạo thành một bánh xe nhằm thẳng tán tu sử dụng song câu lao tới.

“Bang” lại một âm thanh va chạm khác vang lên.

Uy lực của chiêu thức này còn lớn hơn chiêu thức trước, bởi nó còn mang theo toàn bộ sức mạnh của toàn thân Kinh Thiên.

Tên tán tu sử dụng song câu chỉ đỡ được một phần chiêu thức, song câu của hắn bị đánh bung ra.

Lưỡi kiếm chém từ vai phải của hắn kéo gần xuống bụng, máu bắt đầu chảy ra thấm ướt áo bào của hắn.

Cũng may cho hắn là hắn kịp lùi lại một chút, mũi kiếm chỉ ăn vào cơ thể hắn khoảng một phân.

Nếu không kịp lùi lại một chút thanh lưỡi kiếm có khi chém từ vai của hắn xuống bụng, khiến hắn bị chia ra làm hai mảnh.

Tên sử dụng song câu loạng choạng lùi lại ngã ngồi trên mặt đất, song câu rời tay, hắn lấy hai tay ôm lấy vết thương trên người mình, mặt cắt không còn giọt máu.

Đảo người chuyển thế, Kinh Thiên cũng muốn sử dụng một chiêu nữa loại bỏ nốt tên tán tu còn lại.

Bởi vẫn còn một tên khó chơi nữa đang đứng ngoài chưa ra tay.

Có lẽ trận chiến với Hà Văn Nhiên mới là trận chiến khó khăn nhất.

‘Linh quang điểm phá’.

Chiêu thức thứ nhất của ‘Khoái tốc kiếm pháp’ được Kinh Thiên sử dụng lại.

Nhưng lần này số lượng ảnh kiếm không quá nhiều, chỉ có một vài ảnh kiếm nhưng nó lại mang theo linh lực tập trung, tạo ra uy lực cực lớn.

Chiêu thức nhằm thẳng tên tán tu Nhân vương cảnh ngũ giai còn lại đâm tới.

Tên còn lại thấy hai đồng bạn của mình lãnh trọn hai chiêu kiếm, người trọng thương người choáng váng.

Điều đó khiến hắn luống cuống vung chiêu đỡ loạn chiêu kiếm tấn công của Kinh Thiên.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt…” vài tiếng va chạm giữa kiếm với da thịt vang lên.

Tên tán tu Nhân vương cảnh ngũ giai chỉ đỡ được sáu phần chiêu kiếm, còn lại những ảnh kiếm xuyên qua lớp phòng ngự của hắn cắt xé cơ thể của hắn.

Hắn cũng may mắn như tên dùng song câu đón đỡ được những nhát kiếm nhắm vào chỗ yếu hại, thoát được một mạng, nhưng những vết thương trên thân thể thì cũng không thể tránh khỏi.

Hắn loạng choạng lùi lại phía sau, chống kiếm xuống đất, khí huyết trên người hắn chạy loạn.

Miệng cố gắng nuốt lại cũng không thể nuốt được, một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra.

Đứng bên ngoài quan chiến, từ đầu cho đến lúc Kinh Thiên một mình chiến ba tên đàn em của hắn.

Hà Văn Nhiên cảm thán, hắn không cho rằng tu vi của Kinh Thiên cao hơn ba tên đàn em của hắn.

Hắn chỉ cho rằng có lẽ Kinh Thiên tu luyện được môn võ kỹ địa cấp nên mới có thể một mình chống đỡ được ba người có tu vi còn cao hơn anh.

Chính vì điều đó khiến cho Hà Văn Nhiên càng khát khao có được môn võ kỹ này.

Nhưng chuyển biến của trận hỗn chiến diễn ra quá nhanh, chỉ ba chiêu ba tên đàn em của hắn đã lãnh đủ.

Hà Văn Nhiên chưa kịp phản ứng thì cả ba tên đàn em đã bị loại khỏi vòng chiến.

Lúc này Hà Văn Nhiên không còn thể đứng ngoài quan sát được nữa.

Hắn vỗ tay vào túi trữ vật bên hông, một ánh sáng lóe lên, trên tay hắn cầm một thanh kiếm và bắt đầu lao vào cuộc chiến.