Kinh Thiên

Chương 95: Huyết Dụ Thảo Tăng Vương Đan

Kinh Thiên cùng với Tiểu Bạch lại lần nữa tiến sâu vào trong Hoàng Liên Sơn sơn mạch để tìm kiếm thêm linh dược linh thảo.

Nói là tiến vào sâu thêm chứ thực ra cả hai mới chỉ tiến vào phía rìa ngoài cùng của Hoàng Liên Sơn nơi chỉ tập trung yêu thú cấp một và yêu thú cấp hai sơ cấp.

Còn tiến sâu vào trong hơn nữa bản thân Kinh Thiên và Tiểu Bạch không có đủ tự tin để tiến vào.

Những dãy núi trùng điệp trải dài với những cây cổ thụ hàng trăm, hàng ngàn năm tuổi che kín lối đi, bên dưới là những cây cỏ cây leo quấn quanh chằng chịt.

Chưa kể những loài yêu thú cấp cao, thực vật ăn thịt người, chỉ riêng những loài rắn rết, bọ hút máu cũng đủ khiến cho cả hai e ngại.

Lần mò tìm kiếm một hồi Kinh Thiên phát hiện ra một cây Huyết dụ thảo, linh dược cấp một đỉnh phong và cấp bậc cao nhất của nó cũng chỉ đạt đến cấp một đỉnh phong.

Đây là một loại linh dược rất quý hiếm và thường rất ít gặp, bởi công dụng của nó cũng cực kỳ đặc biệt.

Huyết dụ thảo là chủ tài cho Tăng Vương đan, một loại đan dược dành cho tu luyện giả Nhân vương cảnh có thể sử dụng để tăng một giai tu vi của mình mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Tất nhiên mỗi một tu luyện giả chỉ có thể sử dụng một lần loại đan dược này, sử dụng lần thứ hai thì sẽ không còn tác dụng.

Tăng Vương đan cũng là loại đan dược đặc biệt, tuy chỉ là đan dược cấp một nhưng bất kể đan sư ở cấp độ nào tối đa cũng chỉ luyện ra được ba viên một lò.

Không một đan sư nào có thể luyện ra số lượng đan dược nhiều hơn ba viên, thậm chí mỗi lò luyện đan cho ra hai viên đan dược cũng là đan sự thực sự mát tay rồi.

“Tiểu Bạch ngươi lùi lại, để ta xử lý chướng ngại vật lần này”.

Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch đang cùng đi với anh.

“Phiền phức thế, để ta giải quyết cái cho xong”.

Tiểu Bạch truyền tin trả lời Kinh Thiên.

“Ta đang muốn tìm đối thủ tôi luyện, đánh với ngươi ta toàn thua, chán lắm”.

Kinh Thiên cười nói lại.

Tiểu Bạch cũng không nói nhiều dừng lại để cho Kinh Thiên tiến lại gần cây Huyết dụ thảo.

Bên cạnh một cây linh dược quý hiếm như này thì chắc chắn sẽ có một con yêu thú có cấp bậc tương đương trấn giữ.

Bởi mỗi loại yêu thú có truyền thừa tu luyện riêng biệt, và các loại linh dược cũng sẽ có tác dụng nhất định với một loài yêu thú nào đó.

Có linh dược có tác dụng với loài yêu thú này, nhưng không có tác dụng với loài yêu thú khác, có loại linh dược lại có tác dụng với nhiều loài yêu thú.

Nói chung thế giới tu luyện giả Lạc Hồng luôn muôn màu muôn vẻ.

Kinh Thiên không biết từ bao giờ trên tay phải đã cầm theo thanh đao ‘bạch nhất’, từ từ tiến lại gần cây Huyết dụ thảo.

Khi khoảng cách của Kinh Thiên còn cách cây Huyết dụ thảo chừng hai chục mét thì từ phía sau cây Huyết dụ thảo trong bụi cây một con Hắc hồ (cáo đen) yêu thú cấp một đỉnh phong phóng ra.

Nó nhe hàm răng sắc nhọn, ánh mắt như ăn tươi nuốt sống con mồi nhìn Kinh Thiên.

Huyết dụ thảo thực chất cũng chẳng phải là linh dược cấp một đem lại nhiều lợi ích tu luyện cho con Hắc hồ này.

Nhưng với những yêu thú khác thì lại có nhiều hiệu quả tu luyện, đặc biệt là với tu luyện giả thì linh dược luôn là thứ cần thiết cho quá trình tu luyện.

Bản thân con Hắc hồ này canh giữ cây linh dược này, và sử dụng nó như một mồi nhử những loại yêu thú cấp thấp khác, hoặc tu luyện giả cấp thấp đến để săn mồi.

Đối với những loài yêu thú cấp thấp, linh trí chưa phát triển thì chúng chủ yếu hoạt động theo tập tính và bản năng là chính.

Trong bản năng của nó thì tu luyện giả cấp thấp cũng chỉ là một con mồi trong chuỗi thức ăn của nó mà thôi.

Đặc tính của Hắc hồ rất gian xảo, tu linh trí của nó chưa hoàn toàn phát triển nhưng bản năng truyền thừa của chủng loài của nó cho phép nó có thể nhận định được cấp bậc của con mồi, thậm chí cả tu luyện giả.

Nếu tu luyện giả có cấp bậc cao hơn tu vi của nó, hay yêu thú có cấp bậc cao hơn nó xuất hiện thì nó sẽ chuồn ngay lập tức.

Còn khi nhận định con mồi có cấp bậc tu vi thấp hơn nó, hoặc nó cảm nhận được có thể hạ gục con mồi thì nó xuất hiện khi con mồi tiến lại gần mồi nhử của nó.

Hắc hồ là yêu thú cấp một đỉnh phong thân thể của nó cũng to lớn như một con bê (bò con), nhưng gầy hơn.

Toàn thân nó phủ một màu đen tuyền, điều này tạo cho nó có lợi thể ẩn nấp mà các loài yêu thú hay tu luyện giả khó phát hiện ra nó khi đến gần.

Còn đối với Kinh Thiên gặp phải những yêu thú có kích thước ngoại cỡ giờ đây cũng là chuyện bình thường đối với anh.

Chỉ mất một giây nhìn con mồi, Hắc Hồ liền nhe răng lao thẳng vào Kinh Thiên.

Hai chân trước của nó giương ra phía trước, những chiếc móng sắc nhọn, cứng cáp của nó nhằm thẳng ngực Kinh Thiên đánh tới.

Nó muốn một nhát giết chết con mồi của nó.

Kinh Thiên cũng có chuẩn bị từ trước, liền lập tức vung đao cản lại.

Không có đao chiêu nào hoa mỹ cả, chỉ đơn thuần là một nhát chém bằng cả hai tay nhằm thẳng vào những móng vuốt của con Hắc Hồ đang nhằm thẳng tới anh.

Toàn thân thanh đao ‘bạch nhất’ được bao phủ bởi linh lực của Kinh Thiên khiến cho thân đao trở lên cứng cáp, và sắc bén hơn.

Nhát đao không chỉ mang theo linh lực bức người còn mang theo cả sức mạnh toàn thân thể của Kinh Thiên.

“Keng” một âm thanh va chạm giữa thanh đao và móng vuốt của con Hắc Hồ vang lên, cả hai đều bị đẩy ngược trở lại.

Con Hắc Hồ một chiêu toàn lực không làm gì được con mồi của mình nó nhe răng gầm gừ đánh giá lại con mồi phía trước.

Bên này Kinh Thiên cũng không làm gì được con Hắc Hồ, một tay cầm đao buông thõng, trong đầu thì đang nghĩ cách ứng phó.

“Không ngờ con yêu thú cấp một này lại có bộ móng vuốt cứng như vậy.

Ăn trọn một đao toàn lực của mình vậy mà chân của nó vẫn không hề hấn gì.

Có lẽ lên lựa chọn vị trí khác trên người nó để tấn công”.

Kinh Thiên thầm nghĩ.

Hắc Hồ thuộc chủng loài cáo, nó thường xuyên săn mồi bằng hai vũ khí trên cơ thể của nó là những móng vuốt, và hàm răng sắc nhọn của nó.

Nên có thể nói trên cơ thể nó hai bộ phận đó là cứng chắc nhất, thậm chí có thể nói mức độ rắn chắc không thua kém gì những binh khí cấp một đỉnh phong.

Nên cũng dễ hiểu sau cú va chạm chân và móng vuốt của nó vẫn không hề xi nhê gì cả.

‘Phi long quá hải, tả hữu đồng nhất’ Chiêu thức thứ ba của ‘Thái Cực đơn đao’ được Kinh Thiên chủ động đánh ra tấn công con Hắc Hồ.

Lần này Kinh Thiên chủ động ra chiêu trước.

Chiêu không chỉ nhanh mạnh, khí kình còn tạo ra bóng đao cùng lúc chém từ bên trái và bên phải cùng lúc nhằm thẳng vào con Hắc Hồ.

Loài cáo luôn có sự khôn ngoan và ranh ma, hơn nữa lại là yêu thú có chút linh trí được mở ra, nên có thể nói linh trí của Hắc Hồ chỉ có thể bằng và hơn những loài khác.

Nhận thấy Kinh Thiên chủ động tấn công nhằm thẳng vào phần lưng phía trên của nó và uy lực của chiêu đao không hề đơn giản, con Hắc Hồ chủ động cúi người, dậm hai chân trước xuống mặt đất tạo lực nhảy lùi về phía sau tránh tầm tấn công chiêu đao của Kinh Thiên.

Chiêu đao của Kinh Thiên bổ trượt mục tiêu chém thẳng xuống đất, tạo thành một đám bụi đất bay tung tóe.

Ngay khi chiêu đao của Kinh Thiên vừa chạm đất thì con Hắc Hồ liền nhắm thẳng Kinh Thiên tấn công trở lại.

Lần này nó không nhằm phần thân trên của Kinh Thiên tấn công, mà nó lại nhằm vào phần thân dưới của Kinh Thiên, hay nói đúng hơn nó rất thông minh muốn nhằm vào hai chân Kinh Thiên để tấn công.

Phản ứng của con Hắc Hồ nhanh phản ứng của Kinh Thiên cũng không chậm, anh ngay lập tức sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lách người sang bên phải tránh thoát đòn tấn công của con Hắc hồ trong gang tấc.

Kinh Thiên lách người tránh thoát nhát vồ của con Hắc Hồ đồng thời cũng nhận thấy cơ hội tấn công phản kích con Hắc Hồ.

Sau khi lách người sang phải, ngay khi chân phải chạm đất liền lấy đó là trụ bật người ngược lại dùng đao chém thẳng vào cổ họng con Hắc Hồ.

Con Hắc Hồ vồ trượt con mồi nhưng phản ứng của nó cũng không kém Kinh Thiên là mấy.

Ngay khi Kinh Thiên tung đao chém thẳng vào nó thì nó cũng cong mình sang trái vung hai chân trước của nó lên cứng đối cứng với nhát đao Kinh Thiên bổ xuống.

“Keng” âm thanh va chạm giữa đao và móng vuốt vang lên, khí kình từ đao chiêu của Kinh Thiên bắn tung tóe khắp nơi.

Đồng thời trên thân đao của Kinh Thiên xuất hiện những vết dạn nứt.

Thanh đao của Kinh Thiên tuy rằng là vũ khí cấp một trung cấp lại được gia trì thêm linh lực của anh khiến cho lưỡi đao không chỉ sắc bén mà con cứng cáp hơn.

Nhưng con yêu thú cấp một đỉnh phong Hắc Hồ móng vuốt của nó cũng không thua kém, thậm chí có phần chắc chắn hơn, bởi nó chính là vũ khí săn giết con mồi của nó.

“Ặc, mới luyện thanh đao dùng không được mấy hồi mà đã nứt rồi”.

Kinh Thiên cảm thán trong khi lùi lại liếc qua những vết nứt trên thanh đao.

Tiếp tục dùng đao cũng chỉ khiến cho thanh đao của Kinh Thiên vỡ vụn mà thôi, anh quyết đoán thu lại thanh đao vào trong trữ vật giới chỉ.

Ban đầu dự định đổi sang dùng kiếm, nhưng nó chỉ thoáng qua.

Kinh Thiên quyết định dùng tay không chiến đấu với con yêu thú cấp một Hắc Hồ này.

Thực tế thì anh dự định không phải là tay không mà là sử dụng ‘Kinh Thiên Cước’, cũng lâu rồi bộ cước pháp này không được anh tôi luyện thực chiến.

Ngoài môn cước pháp này ra bản thân tu vi luyện thể của Kinh Thiên cũng đạt đến cấp một đỉnh phong, tu vi của anh với con Hắc Hồ này hiện nay là tương đương.

Đây cũng chính là lý do Kinh Thiên dựa vào.

Bản thân Kinh Thiên cũng muốn chứng thức kết quả tu luyện của mình.

Bởi những lần tập luyện với Tiểu Bạch thì anh luôn là người chịu ngược, lần nào cũng bị Tiểu Bạch đánh cho bầm dập nên cũng có chút chán.

Con Hắc Hồ thấy Kinh Thiên thu lại cây đao, nhưng không rút thêm vũ khí nào ra chiến đấu, bản thân nó cũng không hiểu lắm.

Mà với linh trí của nó cũng chẳng cần hiểu những hành động của Kinh Thiên là gì.

Với nó Kinh Thiên là con mồi săn giết của nó, nên cho dù anh có hành động như nào đi nữa thì anh vẫn là mục tiêu tấn công của nó.

Nhe nay gầm gừ, con Hắc Hồ lại tiếp tục lao thẳng tới Kinh Thiên tung đòn tấn công tiếp theo.

Vẫn theo bản năng nó lấy hai chân trước với những móng vuốt sắc nhọn làm vũ khí, nhằm thẳng bụng Kinh Thiên lao tới.

Đối với những yêu thú, ngoài thân thể tráng kiện thì bọn chúng còn thừa hưởng những thần thông mà chủng loài của chúng di truyền lại.

Nhưng để mở ra những thần thông đó thì tu vi của yêu thú phải rất cao mới có thể mở ra được.

Tùy vào từng chủng loài mà cấp độ mở ra thần thông truyền thừa chủng loài khác nhau.

Nhưng ít nhất cũng phải từ cấp năm trở ra thì yêu thú mới có thể mở ra được thần thông truyền thừa.

Còn những yêu thú có tu vi từ cấp năm trở xuống thì vẫn sử dụng toàn thân nó làm vũ khí tấn công con mồi.

Lúc này Kinh Thiên toàn bộ thân thể, linh thức, giác quan… đều tập trung cao nhất vào chiến đấu.

Lựa chọn đúng thời điểm ngay khi hai chân trước của con Hắc Hồ còn cách anh một đoạn, không lùi mà tiến chân trái bước lên một bước, chân phải từ phía sau tung một cước đạp từ dưới lên trên nhằm thẳng ngay vào phần bụng của con Hắc Hồ.

‘Nhất cước phá thạch’.

Chiêu thức thứ nhất của Kinh Thiên Cước được Kinh Thiên sử dụng một cách đơn giản nhất.

Cơ thể của Kinh Thiên cũng không thua kém gì con Hắc Hồ, chân và tay của Kinh Thiên cũng có thể nói là một món vũ khí.

Nên cú đá của Kinh Thiên không chỉ mang theo sức mạnh cơ thể mà còn mang theo cả tu vi linh lực của anh.

“Ăng”.

Con Hắc Hồ kêu lên đau đớn.

Con Hắc Hồ trong tư thế lao đến, cả thân hình của nó đang ở trên không nên không thể tránh né được.

Con Hắc Hồ ăn trọn cú đá cả thân người bay ngược về sau rơi xuống bụi cây dưới mặt đất kêu lên đau đớn.

Trong chiến đấu không phải đơn thuần là sức mạnh, quan trọng là vị trí, thời điểm, tốc độ… đều được Kinh Thiên vận dụng hoàn hảo trong cú đá này.

Chiếm được lợi thế Kinh Thiên cũng không bỏ qua cơ hội này, ngay lập tức anh liền vận dụng chiêu tiếp theo tấn công con Hắc Hồ, trong khi nó đang lồm cồm bò dậy.

‘Liên hoàn phá toái’.

Chiêu thức thứ hai của Kinh Thiên Cước được anh xuất ra.

Kinh Thiên Bộ kết hợp với Kinh Thiên Cước chỉ mất hai bước lướt tới, Kinh Thiên liên tục tung ra những chiêu cước bằng cả hai chân.

Chân trái làm trụ, chân phải tung cước, chân phải xuất ra hết lực liền thu lại, thân thể của Kinh Thiên vẫn ở trên không liền lập tức tung ra một cước tiếp theo bằng chân trái.

Cứ thế liên tục chân trái, chân phải, chân phải rồi lại chân trái… Chỉ chưa đầy một hơi thở thân hình ở trên không Kinh Thiên đã tung ra đến hơn mười cú đá nhằm thẳng vào con Hắc Hồ, bằng tất cả sức mạnh của mình.

Con Hắc Hồ chưa kịp đứng dậy thì lập tức liền lĩnh trọn liên hoàn cước của Kinh Thiên tiếp tục bắn ngược lại ra xa va vào vài thân cây kéo lê một đoạn trên mặt đất khiến bụi đất văng lên tung tóe mới dừng lại.

Kinh Thiên kết thúc chiêu thức hai chân chạm đất liền vận dụng Kinh Thiên Bộ lướt theo, dự định tiếp tục ra đòn tấn công tiếp kết liễu con Hắc Hồ.

‘Nhất cước phá thạch’.

Chiêu thứ nhất của Kinh Thiên cước được anh sử dụng cho lần tấn công này.

Hắc Hồ dù sao cũng là yêu thú cấp một đỉnh phong, sức mạnh của nó cũng không hề thua kém Kinh Thiên.

Mặc dù ăn trọn hai đòn tấn công như trời giáng của Kinh Thiên khiến nó đau đớn và bị thương.

Nhưng như vậy vẫn chưa thể lấy mạng được nó, điều đó càng làm cho nó phát ra hung tính ác liệt hơn mà thôi.

“Rầm”, âm thanh phát ra là tiếng va chạm giữa chân Kinh Thiên với mặt đất.

cú đá của Kinh Thiên đã trượt mục tiêu.

Con Hắc Hồ đã nhanh chóng nhảy lên tránh thoát cú đá của Kinh Thiên đồng thời mượn lực từ thân cây cổ thụ ngay sát đó quay ngược lại tấn công Kinh Thiên bằng một nhát cào bằng chân phải phía trước vào ngay ngực của anh.

Mọi diễn biến đều diễn ra rất nhanh, tất cả mọi thứ chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

Phản ứng của Kinh Thiên với cú tấn công của cong Hắc Hồ cũng không chậm, tuy nhiên anh vẫn phải nhận một cú táp của con Hắc Hồ vào ngực, áo bên ngoài bị cào rách để lại năm viết xước trên ngực từ trên xuống dưới dài khoảng mười phân.

Tuy nhiên vết thương cũng không quá sâu, chỉ là vết thương ngoài da.

Đặc biệt với những tu luyện giả luyện thể thì những vết thương như vậy chẳng thấp tháp gì.

Hơn nữa khả năng phục hồi của tu luyện giả luyện thể cũng cao hơn nhiều những tu luyện giả tu luyện linh lực, nên chỉ chốc lát những vết thương trên ngực Kinh Thiên đã ngừng chảy máu.

“Móa nó chứ”.

Kinh Thiên bị cú đánh đau cũng nổi điên chửi bậy.

Con Hắc Hồ nổi hung tính vì bản chất yêu thú của nó, còn Kinh Thiên cũng nổi điên vì bị thương.

Một người một yêu thú cứ thế lao vao nhau chiến đấu, không cần võ kỹ, không cần vũ khí, hoàn toàn sử dụng toàn bộ cơ thể mình làm vũ khí chiến đấu.

Con Hắc Hồ thì dùng tứ chi với những móng vuốt sắc bén, và cái miệng với những chiếc răng sắc nhọn.

Còn Kinh Thiên thì cũng hoàn toàn sử dụng tay chân của mình là những nắm đấm, cú đá chiến đấu lại với con yêu thú cấp một đỉnh phong.

Một người một thú chiến đấu với nhau hoàn toàn bằng bản năng, và sử dụng phương thức chiến đấu nguyên thủy nhất.

Cả hai cuốn lấy nhau quần thảo làm một vùng cây cối xung quanh ngã đổ, bụi đất mù mịt.

Sau một hồi vật lộn với một con yêu thú to lớn như một con bê Kinh Thiên cũng leo được lên trên lưng của nó.

Hai tay của anh siết chặt lấy cổ của nó, hai chân thì kẹp chặt lấy bụng.

Kinh Thiên cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh của mình để siết cổ con Hắc Hồ.

Con Hắc Hồ bị Kinh Thiên siết cổ càng lúc càng chặt, hơn nữa đối thủ của nó lại ở trên lưng, bốn chân của nó và cái miệng không tìm được mục tiêu để tấn công.

Nó tức giận dùng hết sức của mình lao phần thân trên vào những gốc cây cố gắng hất văng Kinh Thiên ra khỏi lưng của nó.

Còn Kinh Thiên mặc dù bị những va chạm mạnh đau đớn nhưng nhất quyết không chịu buôn ra, anh vẫn đang dùng hết sức của mình để siết chặt cổ con Hắc Hồ.

“Crắc”, một âm thanh rất nhỏ vang lên trong những âm thanh va chạm hỗn độn vang lên.

Cổ của con Hắc Hồ bị Kinh Thiên siết mạnh cũng đã bị gãy, con Hắc Hồ kêu lên một tiếng đau đớn, lưỡi thè ra, đầu nghẹo sang một bên, bốn chân giãy giũa trên mặt đất vài cái rồi nằm im bất động, trong khi đó hai mắt vẫn mở trợn trừng.

Sau khi cảm nhận thấy con Hắc Hồ không còn chút sinh cơ nào nữa, lúc này Kinh Thiên mới từ từ buông tay chân ra.

Cả người anh gân cốt ra rời, miệng mũi thở hồng hộc.

Khắp người anh từ đầu đến chân chằng chịt những vết thương do con Hắc Hồ gây ra, có những vết thương sâu vào gần đến tận xương.

Quần áo từ trên xuống dưới rách nát nhìn không ra một bộ quần áo hoàn chỉnh.

Kinh Thiên vội vàng lấy hơi ngồi đả tọa, đồng thời cũng lấy ra Phục Linh đan và Phục Linh đan nuốt vào chữa thương.

Những vết thương trên người anh tuy rằng không thể ngay lập tức liền lại, nhưng cũng không có gì nguy hiểm bởi không có vết thương nào chí mạng cả.

Ngay cả những vết thương sâu đến gần xương cũng đã có dấu hiệu liền miệng.

Đây là cái ưu điểm của những tu luyện giả luyện thể và hiệu quả của Phục Huyết đan tạo nên.

Không biết từ lúc nào Tiểu Bạch đã đến gần và đứng sau lưng Kinh Thiên trong quá trình anh điều tức hồi sức.

Tiểu Bạch đã theo Kinh Thiên một thời gian, cùng Kinh Thiên hành động săn giết yêu thú nên dường như nó có thói quen khi nhìn thấy anh điều tức thì nó luôn đứng cạnh cảnh giới và bảo vệ anh.

Nên ngay khi nhìn thấy cuộc chiến giữa Kinh Thiên và con Hắc Hồ kết thúc nó đã đến gần để bảo vệ Kinh Thiên.

“Tối nay có thịt cáo nướng ăn rồi”.

Kinh Thiên mở miệng nói với Tiểu Bạch sau khi điều tức xong.

“Thịt con này không ngon”.

Tiểu Bạch truyền tín hiệu nói với Kinh Thiên.

“Sao lại không ngon?” Kinh Thiên hỏi lại.

“Không ngon là không ngon” Tiểu Bạch truyền âm trả lời.

Vì là yêu thú nên việc giải thích đối với Tiểu Bạch là điều rất khó.

Theo bản năng của nó thì loại thịt của những yêu thú ăn thịt như này đều không ngon, dai và có mùi hôi.

Bản năng mách bảo nó như vậy, nó liền nói như vậy, còn tại sao thì nó không biết.

“Không sao, vào tay ta chế biến thì sẽ thành món ngon hết.

Ngươi cứ chờ đợi thưởng thức là được”.

Kinh Thiên cười nói với Tiểu Bạch.

Điều đầu tiên mà anh làm là đi thu thập chiến lợi phẩm.

Tất nhiên là Huyết Dụ Thảo được anh thu thập đầu tiên, đây là cây linh dược quý có thể giúp anh tiết kiệm thời gian tu luyện rất nhiều.

Chỉ cần thu thập thêm một số linh dược phụ trợ nữa thì anh có thể luyện chế một viên ‘Tăng vương đan’ rồi.

“Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó chế biến món thịt cáo nướng”.

Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch sau khi thu hồi xác con Hắc Hồ lại.

Nơi đây vừa xảy ra một trận chiến có thể kinh động một số yêu thú hay một số tu luyện giả nào đó ở gần đây.

Nên việc xử lý thịt yêu thú ở ngay tại chỗ này là một giải pháp không phù hợp lắm, đôi khi gây ra những phiền phức không đáng có.

Bản thân Kinh Thiên trong giai đoạn này cũng đang muốn âm thầm tu luyện tránh gặp mặt những tu luyện giả khác.

Do đó mỗi lần chiến đấu với yêu thú xong anh thường di chuyển sang một vị trí khác vắng vẻ hơn lúc đó mới xử lý xác yêu thú và chuẩn bị bữa ăn.

Lần này cũng vậy.