Kinh Tủng Chi Thư

Chương 44

Jane

Mọi người còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì người băng kín vải kia đã đi tới bên cạnh Tăng Bành Nghị, vươn tay xé đầu của y xuống! Máu nóng phọt ra từ trong cổ bắn lên người sếp Vương, sếp Vương bị biến cố này dọa cho ngây ngẩn mà tất cả mọi người cũng sửng sốt giống gã.

Người đàn ông mặc đồ bệnh nhân băng kín vải trên đường đi đều yên lặng ngồi một chỗ, ai mà ngỡ tên này tay không lại có thể xé đứt đầu một người.

“Chạy! Chạy mau!” Sở Dương Băng phản ứng lại đầu tiên hét lớn một câu, sếp Vương bị tiếng thét của Sở Dương Băng đập tỉnh, vừa thấy người băng vải đi về phía mình liền rú lên một tiếng xoay người bỏ chạy! Sở Dương Băng kéo theo Lục Phi Trầm, Chung Gia Thụ kéo theo Giang Chi Nhu cùng chạy vào trong nhà hỏa táng.

Sếp Vương chạy rồi, người băng vải nhìn về hướng Vương An Quốc và Vương Hưng Nghiệp, hai người này lùi về sau một bước cũng hốt hoảng bỏ chạy, thợ giấy Hứa đứng bên cạnh thấy tình thế không ổn cũng nhanh chân chạy trốn.

Người băng vải thấy cả đám như chim hoảng sợ bay tứ tán bèn đuổi theo như mãnh thú.

Ban đầu mọi người còn tụ tập một chỗ với nhau bây giờ đã chạy tán loạn, Sở Dương Băng kéo Lục Phi Trầm leo tường chạy vào trong nhà hỏa táng.

Chuyện này cũng bất đắc dĩ vì xung quanh nhà hỏa táng trống không, ngoài trừ nhà hỏa táng ra thì chẳng còn chỗ khác để chạy.

Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm chạy vào trong nhà hỏa táng, tìm được một căn phòng bèn đóng cửa lại, do hai người chạy quá nhanh nên lạc mất Chung Gia Thụ và Giang Chi Nhu.

“Làm sao đây? Phải đi tìm chị Nhu hay là tìm hai đứa bé kia?” Sở Dương Băng nhỏ giọng hỏi.

Lục Phi Trầm còn chưa kịp trả lời thì có tiếng chân chạy nhanh trên hành lang truyền đến, thợ giấy Hứa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm vội vàng nói: “Nhanh trốn đi! Bọn nó đuổi tới rồi!”

“Ai đuổi tới?” Sở Dương Băng theo phản xạ hỏi lại một câu, thợ giấy Hứa đã sợ trắng mặt, hoảng loạn gần như mất lý trí.

Nơi Sở Dương Băng, Lục Phi Trầm và thợ giấy Hứa đang ở có lẽ là phòng chứa xác của nhà hỏa táng, trong phòng là từng hàng giường bằng sắt, trên giường sắt có vải trắng che phủ bị nhô lên, rõ ràng bên dưới tấm vải là thi thể.

Thợ giấy Hứa nhìn xung quanh một vòng, trong căn phòng này ngoại trừ giường sắt ra thì không còn chỗ nào để trốn, gầm giường có thể trốn nhưng lại không có gì che đậy, nếu muốn trốn thì chỉ còn một cách….

Thợ giấy Hứa nuốt nước miếng, bỗng nhiên thò tay xốc tấm vải trắng trên giường lên. Thi thể trên giường không biết đã ở đây bao lâu, hiện đang trong tình trạng phân hủy cao.

“Ông làm gì vậy? Điên rồi hả?” Sở Dương Băng không ngờ thợ giấy Hứa lại to gan như vậy, ở trong nhà hỏa táng còn dám vén vải che người chết lên, ngại sống chật đất hay gì.

Thợ giấy Hứa nhỏ giọng mắng: “Câm miệng! Tao còn muốn sống!”

Ngay lúc này tiếng trẻ con vui cười huyên náo từ ngoài cửa truyền đến.

Thợ giấy Hứa nhìn thi thể đang thối rửa ở trước mặt, cắn răng nằm nhoài lên người thi thể, vươn tay kẻo vải trắng lên.

“Hihi! Hihihi….”

Tiếng trẻ con vui cười ở ngoài cửa ngày càng gần, Sở Dương Băng cuống quýt nhìn Lục Phi Trầm. Lục Phi Trầm nhanh chóng hành động, hắn quay người xốc vải trắng của một chiếc giường khác lên, đè Sở Dương Băng nằm úp sấp trên đó, kéo vải che kín người cậu, chính mình cũng nhanh chóng núp dưới một tấm vải trắng.

Sở Dương Băng dùng cùi chỏ nâng người chống trên thi thể, mùi xác phân hủy của người đàn ông này khiến cậu không dám thở, trong lòng Sở Dương Băng liên tục niệm: “Vô ý quấy rầy.”

Lúc này cánh cửa vốn bị đóng lại bỗng nhiên truyền đến tiếng bị đẩy ra, một người giấy mang hình thù bé gái mở cửa cười “hihi” tiến vào trong phòng.

Người giấy nhỏ này được cắt rất sinh động, mặc một chiếc váy nhỏ màu xanh lá đẹp đẽ, nét mặt trên giấy trắng được vẽ như thật, phía sau bé gái người giấy là một bé trai mặc đồ đỏ.

Ánh mắt của hai đứa trẻ này đảo qua đảo lại trong phòng chứa xác, bé gái tựa như phát hiên được điều gì cười “hihi” đên bên cạnh Sở Dương Băng, Sở Dương Băng không nhìn thấy tình hình bên ngoài vải trắng nhưng cậu nghe được tiếng cười “hihi” của nó.

Bé gái người giấy dạo một vòng quanh chiếc giường sắt mà cậu đang trốn, tựa hồ thắc mắc vì sao mình ngửi thấy mùi người sống lại không thấy người sống ở đâu. Bé trai còn lại thì đi đến bên giường thợ giấy Hứa, lượn từ đầu đến cuối giường gã, cũng nghi ngờ vì sao nó không thấy người sống ở đâu.

Rõ ràng bọn chúng nhìn thấy thợ giấy Hứa chạy vào trong phòng này, sao lại không thấy bóng dáng gã đâu?

Khi bé trai định thò tay xốc vải trắng lên thì bỗng ngoài cửa truyến đến tiếng hét thảm, âm thanh này vang lên trong nhà hỏa táng vắng vẻ trở nên vô cùng rõ ràng, động tác của bọn chúng dừng lại. Cười “hihi” vui vẻ nhún nhảy rời khỏi phòng.

Đợi đến khi hoàn toàn yên tĩnh lại, Sở Dương Băng mới dám xốc vải trắng lên ngồi dậy, vội vàng nhảy xuống khỏi giường sắt.

Câu chuyện lần này kích thích vãi nồi, có nằm mơ cũng không ngờ có ngày cậu lại che chung vải trắng với người chết ở phòng chứa xác của nhà hỏa táng.

Lục Phi Trầm ở bên cạnh cũng nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh thợ giấy Hứa đang run cầm cập, vươn tay bóp cổ gã lạnh lùng nói: “Cặp người giấy đồng nam đồng nữ vừa rồi có phải là Khang Ngọc và Tú Nhi không?”

Thợ giấy Hứa sống chết không chịu nói nhưng Lục Phi Trầm cũng không phải dạng vừa, hắn nói: “Nếu ông không chịu nói tôi cũng không giết ông đâu. Chỉ cần ném ông ra khỏi phòng, gọi hai đứa bé kia quay lại là được.”

“Mày!” Thợ giấy Hứa nghe vậy chảy mồ hôi lạnh đầy đầu, gã biết Lục Phi Trầm không phải đang hù dọa gã, hắn thật sự dám ném gã ra ngoài cửa. Thợ giấy Hứa không sợ chết, nhưng gã sợ hai đứa bé kia.

“Tôi nói, tôi nói là được mà.” Thợ giấy Hứa nói: “Hai đồng nam đồng nữ đó đúng là Khang Ngọc và Tú Nhi, bọn chúng đều đã chết như mẹ của chúng.”

Hiển nhiên Lục Phi Trầm cũng đã biết việc này, hắn tiếp tục hỏi: “Ồ? Nếu đã như vậy thì sao ông không để chúng theo mẹ về dinh thự Thái Ninh, mà lại đến nhà hỏa táng?”

“Chuyện này…” Thợ giấy Hứa cuống quít lắc đầu, luôn miệng nói: “Không, không, tôi không thể nói, nói ra sẽ chết!”

Lục Phi Trầm vừa nghe thợ giấy Hứa nói liền hiểu.

“Là nam chủ nhân của dinh thự Thái Ninh ép ông lên chuyến xe bus này cản hai đứa con lại đúng không?”

Nhìn vẻ mặt thợ giấy Hứa hơi lúng túng, Lục Phi Trầm biết ngay mình đã đoán đúng.

Có thể khiến một kẻ sợ chết nhưng có chút năng lực như thợ giấy Hứa lên xe bus, không màng đối đầu với ác quỷ Triệu Thanh Hòe cũng phải cản lại Tú Nhi và Khang Ngọc, tất nhiên gã bị ép buộc mới làm vậy. Mà người không muốn bị Tú Nhi và Khang Ngọc trở lại báo thù rất có khả năng là nam chủ nhân của dinh thự Thái Ninh.

Ánh mắt của Lục Phi Trầm u ám, hắn lạnh giọng hỏi: “Đôi người giấy đồng nam đồng nữ mới vừa rồi là do ông làm ra?”

Hắn là người cuối cùng trèo lên giường sắt, lúc đồng nam đồng nữa đẩy cửa bước vào hắn còn cố tình hé ra một khe hở nên thấy rõ hai đứa bé đó.

Thợ giấy Hứa không muốn trả lời nhưng lại sợ Lục Phi Trầm ném gã ra ngoài, bèn cắn răng nhả ra một chữ: “Đúng.”

“Có phải ông đã lột da hai đứa bé đó rồi làm thành người giấy không?” Lục Phi Trầm nhìn chằm chằm thợ giấy Hứa, ánh mắt sắc như dao của hắn khiến thợ giấy Hứa có cảm giác như bị thú dữ theo dõi.

Thợ giấy Hứa run rẩy nói không nên lời, Lục Phi Trầm thấy thế cười lạnh một tiếng, hai tay lôi mạnh thợ giấy Hứa xuống giường, ném gã ra ngoài cửa.

“Không! Đừng! Không được! Đừng màaaaaaaaaaaaa!” Thợ giấy Hứa giãy dụa điên cuồng nhưng gã không hiểu vì sao Lục Phi Trầm lại khỏe như vậy, tóm cổ lôi cả người gã nhẹ nhàng như xách cổ gà, gã vừa giãy dụa vừa hét lớn: “Mày ném tao ra ngoài cũng vô dụng! Người hại chết chúng không phải là tao! Là Dư Thành Nhân! Hắn giết vợ hại con! Không bằng cầm thú!”

“Là hắn! Là hắn! Là hắn!”

“Tụi mày giết tao cũng vô dụng! Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi náu mình trên người giấy bằng da người, ngoài trừ lửa ác trong lò thiêu của nhà hỏa táng này ra thì không thứ gì làm hại chúng được! Tụi mày cũng phải chết! Phải chết!”

Lục Phi Trầm không thèm nghe tiếng kêu thảm thiết của gã, ném gã ra ngoài rồi cài chốt khóa cửa từ bên trong.

Thợ giấy Hứa ở bên ngoài đập cửa như điên, xa xa lại truyền đến tiếng cười “Hihi” của đôi đồng nam đồng nữ.

Sở Dương Băng gần như đã hiểu tình huống hiện tại, Dư Thành Nhân nam chủ nhân dinh thự Thái Ninh không biết vì sao giết vợ con của mình, còn lột da của hai người con ra đưa cho thợ giấy Hứa làm người giấy. Bởi vậy Triệu Thanh Hòe mới có thể dẫn theo Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi muốn quay về dinh thự Thái Ninh báo thù, nhưng không ngờ Dư Thành Nhân đã liệu đến chuyện này, ông ta uy hiếp thợ giấy Hứa lên xe bus ngăn cản Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi.

Triệu Thanh Hòe tùy là ác quỷ nhưng vẫn có cách đối phó. Còn Dư Khang Ngọc và Dư Tú Nhi là đôi người giấy làm bằng da người có quan hệ máu mủ với Dư Thành Nhân, ngoại trừ lửa ác trong lò thiêu của nhà hỏa táng ra thì không có gì đánh bại được chúng. Bởi vậy Dư Thành Nhân mới ép thợ giấy Hứa chặn chúng lại, để chúng ngồi trên xe bus đi thẳng đến trạm cuối cùng nhà hỏa táng.

Thợ giấy Hứa ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cười “Hihi” của hai đứa trẻ đã kinh hãi gần chết mà bỏ chạy.

Sở Dương Băng hỏi Lục Phi Trầm đang bước đi: “Vì sao nam chủ nhân dinh thự Thái Ninh phải làm vậy? Đó là vợ con của hắn mà?”

Lục Phi Trầm mở cửa ra thấy đôi đồng nam đồng nữ đang đuổi theo thợ giấy Hứa mới kéo Sở Dương Băng rời khỏi phòng chứa xác.

Lục Phi Trầm vừa đi vừa giải thích: “Cậu có biết sự kiện nổi tiếng căn nhà số 37 của họ Lâm không?”

“Biết.”

Sở Dương Băng nghỉ đông chăm chỉ đọc truyền thuyết ma quái nên cũng biết về căn nhà số 37 của họ Lâm.

Nghe nói vào năm 1956 có một người tên là Diệp Tiên Quốc cùng vợ con chuyển vào căn nhà số 37 của họ Lâm, kết quả nửa đêm cảnh sát nhận được một cuộc gọi, đầu dây bên kia là một giọng nói kỳ quái không rõ nam nữ nói mình đã giết chết vợ con, gọi đến để đầu thú.

Cảnh sát hình sự nhận thấy đây là vụ án rất nghiêm trọng liền lập tức xuất phát đi đến nhà số 37 của họ Lâm. Lúc đến hiện trường, trong căn phòng khách rộng khoảng bốn mét vuông có một lượng máu lớn. Theo pháp y phân tích thì chỗ máu này ít nhất là của sáu người, nhưng nhà này chỉ có bốn người. Cảnh sát lật tung cả căn nhà lên cũng không tìm thấy ai, sau đó họ dò hỏi hàng xóm, hàng xóm nói vợ con nhà này mấy tháng trước đã về nhà mẹ đẻ, ông chủ nhà cũng không thấy từ lâu, vậy ai là người nửa đêm gọi điện báo cảnh sát?

Sau đó khoảng một tháng sau cảnh sát lại nhận được một cuộc điện thoại, nội dung là lúc mấy đứa học sinh tan học chơi đùa phát hiện cửa nhà số 37 họ Lâm đang mở.