Kinh Tủng Chi Thư

Chương 50

Jane

Ở câu chuyện trước khi Sở Dương Băng đối diện với người không mặt cũng không run rẩy, đổ mồ hôi lạnh toàn thân như vậy, câu chuyện này vừa bắt đầu, đứa bé và cô gái làng chơi vừa xuống xe cũng không gây uy hiếp gì với họ, cùng lắm chỉ là nhìn hơi đáng sợ một chút, Sở Dương Băng không thể nào sợ hãi đến nông nỗi này được.

Ánh mắt Lục Phi Trầm tối lại, hắn vừa động viên Sở Dương Băng vừa âm thầm quan sát tất cả mọi thứ trên xe.

Tên sâu rượu kia sau khi lăn đến đuôi xe thì nằm nhoài bên chân Giang Chi Nhu, chưa chừa tật háo sắc, chọc giận Chung Gia Thụ.

Chung Gia Thụ đứng lên đạp một cước lên tay tên sâu rượu, vừa dùng gót chân day nghiến vừa mắng: “Mày là thứ chó gì dám sờ chân chị tao, đệt mẹ tao đánh mày chết tươi!”

Chung Gia Thụ nổi trận lôi đình vọt ra khỏi chỗ ngồi giơ chân đạp mạnh xuống ngực tên sâu rượu.

Tên sâu rượu bị hành hung một trận, co giò chạy xuống trạm Dư trang.

Ngay sau đó hai tên lưu manh ở trước xe giở trò đồi bại với nữ sinh ngày càng quá đáng, hai người ngồi sau lưng sếp Vương bỗng nhiên bị nổ chết.

Khi xe đến trạm cầu số bảy, nữ sinh và hai tên lưu manh đồng thời cùng xuống xe.

Hết thảy đề diễn ra theo trình tự, không có bất kỳ chỗ dị thường nào.

Sở Dương Băng chăm chú quan sát tất cả những chuyện phát sinh, lại có ảo giác như ngồi trên đoàn tàu đang theo gia tốc lái về địa ngục, trong tay cậu đang nắm phanh xe, nhưng cậu không biết phải phanh xe lại, cũng không có lý do gì để phanh. Cậu chỉ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy mình như đang đối diện với vực sâu, cảm thấy mình như đang đi trên lớp băng mỏng.

“Tôi lên trước xem thử.” Lục Phi Trầm bỗng nhiên nói với Sở Dương Băng.

Sở Dương Băng vươn tay nắm lấy tay Lục Phi Trầm, hắn hơi sửng sốt, tiện tay kéo theo Sở Dương Băng đứng lên, đi đến ngồi bên cạnh thợ giấy Hứa.

Xuống xe trạm nào? Xuống xe ở trạm nào?

Sở Dương Băng bỗng nhiên nắm lấy tay Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm hiểu rõ, thấy thợ giấy Hứa không chịu trả lời hắn cũng không dây dưa tiếp.

“Đã đến ngã tư phố Kim Thủy, hành khách xuống xe vui lòng di chuyển ra cửa sau, chú ý khi cửa mở, xuống xe xin cẩn thận.”

Đã đến ngã tư phố Kim Thủy nhưng không có ai xuống xe.

Triệu Thanh Hòe ngồi một bên dỗ dành hai đứa con mình: “Khang Ngọc, Tú Nhi, hai đứa phải ngoan ngoãn, cha các con hiếm lắm mới có dịp về nhà. Tiệc tối dinh thự Thái Ninh mời rất nhiều khách, các con phải nghe lời mẹ, đừng chọc giận cha.”

Giọng nói của cô ta vừa dịu dàng vừa đau thương, như đang che chở một giấc mộng đẹp dễ vỡ.

Qua một lúc sau tiếng phát thanh trên xe bus lại vang lên.

Dinh thự Thái Ninh.

Sở Dương Băng lặp lại bốn chữ này trong lòng, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy trên tầng hai của một dãy nhà lập lòe một ánh đèn mờ ảo.

Triệu Thanh Hòe dẫn theo hai đứa con đứng lên chuẩn bị xuống xe, thợ giấy Hứa bỗng nhiên xông tới giật tay hai đứa bé trong lòng Triệu Thanh Hòe kéo về phía mình hô lớn: “Đại phu nhân phải đi, nhưng xin để lại hai đứa trẻ này!”

Trong đầu Sở Dương Băng bỗng nhiên “Xoẹt” một tiếng, cậu nhìn Triệu Thanh Hòe chất vấn, nhìn thợ giấy Hứa kiên trì chống đối để Triệu Thanh Hòe buông tha hai đứa con. Cậu càng lúc càng cảm thấy không ổn, khi cậu nhìn thấy Triệu Thanh Hòe hiện nguyên hình thành ác quỷ áo đỏ, cậu thật sự hết nhịn được muốn giúp Triệu Thanh Hòe cướp con về lại.

Cậu vừa định đứng lên, thợ giấy Hứa liền nhìn Sở Dương Băng, vươn tay để một người giấy chặn trước người Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm.

“Chuyện nhà của dinh thự Thái Ninh không liên quan đến hai vị. Nếu hai người khăng khăng ngăn cản tôi, vậy đừng trách tôi ra tay vô tình!”

Thợ giấy Hứa nói xong bỗng nhiên nhìn ra ngoài xe bus hô lớn: “Âm binh qua đường, gửi hình hiện thân, trừ yêu nghiệt này, mau chóng đến đây!”

Một đám người giấy hàng mã lắc lư bước về phía xe bus, giấy trắng như tuyết, sắc thái khoa trương, động tác cứng ngắc khôi hài, một luồng sáng xanh âm u kéo đến theo động tác của chúng. Minh hỏa chiếu đường, tiền giấy rải đất, tiếng kèn xô-na thảm thiết xuyên thấu màng nhĩ người nghe.

Lục Phi Trầm kéo Sở Dương Băng đang định xông lên lại, nhỏ giọng nói: “Đừng manh động.”

Âm binh người giấy hàng dỏm tung xích khóa hồn ra trói lấy Triệu Thanh Hòe, Triệu Thanh Hòe thấy bản thân sắp bị lôi xuống xe nhưng vẫn không chịu thua, cô ta tóc tai tán loạn kẹt lại ở cửa sau xe, nói với hai đứa bé: “Tú Nhi, Khang Ngọc, lại đây! Lại chỗ mẹ! Đi với mẹ!”

“Hai đứa bé kia….hai đứa bé….” Sở Dương Băng lo lắng muốn biểu đạt điều gì, nhưng cậu lại không biết rốt cuộc mình muốn nói gì. Trí nhớ của cậu trống rỗng, tiềm thức lại mách bảo cậu tình cảnh này vô cùng nguy hiểm.

Lục Phi Trầm nhíu chặt mày, hắn không lên tiếng, sếp Vương ngồi bên cạnh đã không yên nổi, bởi vì Triệu Thanh Hòe tóc tai bù xù, mặc đồ đỏ rực đang kẹt ở chỗ cửa sau lại còn kéo cửa ra, có xu thế muốn bò lên.

Sếp Vương ngồi ở sau xe, ma nữ muốn trèo lên thì phải trèo từ cửa sau, sếpVương bị dọa đến hồn vía lên mây, hô lớn: “Ông anh đằng trước, nhanh đuổi cô ta xuống đi!”

Triệu Thanh Hòe không có cách nào lên xe, nhưng mái tóc đen dài dính đầy máu của cô ta giống như sóng biển chảy về phía Khang Ngọc và Tú Nhi.

Sếp Vương không muốn làm bèn sai bảo Tăng Bành Nghị đi làm.

Tăng Bành Nghị không chịu, nhưng y vừa định mở miệng thì sếp Vương đã mắng: “Không phải mày muốn tiền hả? Mày muốn vào tù à? Mày quên trong tay tao có gì rồi hả?”

Tăng Bành Nghị nghiến răng khom người kéo một cái xác, nhưng một mình y không dịch chuyển được, Chung Gia Thụ bèn giúp đỡ.

Thợ giấy Hứa như trút được gánh nặng co rúm ngồi tại chỗ, Sở Dương Băng tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Không biết vì sao cậu thấy mọi chuyện thật vô lý, tất cả phát sinh trước mắt cậu như một vở kịch hài, cậu nhìn mọi thứ diễn ra, hoang mang không biết làm sao.

Cậu quay đầu nhìn Lục Phi Trầm, hy vọng hắn có thể cho cậu một lời giải thích, nói cho cậu biết kế tiếp phải làm sao. Nhưng cậu lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật kỳ lạ, tại sao cậu muốn hỏi Lục Phi Trầm, tại sao muốn cầu cứu hắn. Triệu Thanh Hòe đã bị đuổi xuống xe, chẳng phải bây giờ trên xe đã tạm thời an toàn rồi sao?

Lục Phi Trầm nhìn thấy nỗi sợ hãi và hoang mang trong mắt Sở Dương Băng, hắn vươn tay trấn an cậu một chút, sau đó hỏi thợ giấy Hứa một câu không đầu không đuôi: “Ông không sợ à?”

Lục Phi Trầm hỏi gã nhưng lại đứng lên đi về phía người đàn ông băng vải, Sở Dương Băng theo phản xạ kéo hắn lại, Lục Phi Trầm quay đầu nhìn cậu một cái, thuận thế kéo cậu lên cùng đi về hướng người băng vải.

Lục Phi Trầm hỏi: “Anh xuống trạm nào?”

Người băng vải không trả lời, chỉ ngồi cứng ngắc tại chỗ hệt như một xác chết.

Lục Phi Trầm nhíu mày, kéo Sở Dương Băng trở lại chỗ ngồi đằng sau xe, mới vừa ngồi xuống đã nghe tiếng Vương Hưng Nghiệp ở sau xe mắng: “Ê cái xe rách nát này không có người bình thường hả? Đệt mẹ mấy thứ này hù chết mẹ ông rồi!”

“Vậy thì xuống xe sớm đi.” Lục Phi Trầm tựa như vu vơ đáp lại một câu.

Ánh mắt Vương Hưng nghiệp lóe lên, Vương An Quốc thì suy tư.

Xe bus tiếp tục lăn bánh, tiếng phát thanh lại vang lên.

“Đi!” Vương An Quốc bỗng nhiên đẩy người ngồi giữa lên, nói một câu.

Vương Hưng Nghiệp thở phì phò, hơi không đồng ý kêu lên: “Anh!”

“Đi!” Vương An Quốc bình tĩnh nói.

Hai người kéo người ngồi ở giữa dậy, lảo đảo bước xuống xe.

Sở Dương Băng nhìn ba người kia xuống xe, ánh mắt vẫn đuổi theo bọn họ, Lục Phi Trầm xoay qua hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

“Không.” Sở Dương Băng đáp một câu, cúi đầu không nói.

Xe bus chậm rãi dừng lại, sau khi tất cả mọi người đã xuống xe, xe bus số 70 đóng cửa lại, nghiêng ngả rời đi.

“Hình như tôi từng đến đây rồi!” Sở Dương Băng nhìn tiền giấy bay trắng trời, bỗng nhiên thốt ra một câu.

“Xì.” Sếp Vương đứng bên cạnh cười nhạo một tiếng, nói: “Nơi hỏa táng chẳng phải đều thế này sao? Cậu còn có thể đến rồi….a!”

“Tôi thật sự cảm thấy mình đã đến đây rồi!” Sở Dương Băng nắm lấy tay Lục Phi Trầm, nói: “Chúng ta đừng vào, nhà hỏa táng này còn sống, nó còn sống!”

“Ăn nói linh tinh!” Sếp Vương trách mắng.

Sở Dương Băng còn chưa kịp biện giải, Tú Nhi và Khang Ngọc đã nhanh chân chạy vào trong nhà hỏa táng, tốc độ ấy hoàn toàn không giống của hai đứa trẻ, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

***********************

Giải thích một chút: Thưc ra hiện tại Sở Dương Băng gần như đang nằm trong một loại trạng thái từa tựa như thôi miên. Ở bên ngoài cậu gần như mất hết ký ức, nhưng trong tiềm thức vẫn còn ấn tượng với những thứ đã phát sinh.

Trong chương này đa số nội dung đều na ná như những chương trước, đề tránh lan man tác giả đã xóa hết những nội dung không quan trọng, chỉ chừa lại những phần thiết yếu. Đơn giản mà nói chương này vẫn lặp lại quá trình trước đó, nhưng cũng có một vài tình tiết nhỏ không giống lắm.