Konosuba Của Tui

Chương 13: Hình như mặt tui mỏng quá khi không tự nhận là nhà phát minh

“Cái này là cái gì vậy Satou kun.”

Harina và mọi người trong xưởng gỗ đều tò mò khi thấy tui đang gọt đẽo những khúc gỗ tròn hình trụ nhỏ thành những hình thù khác nhau.

He he! Công việc đẽo gọt này tui làm hoài, kiếp trước tuy là hikikomori tui vẫn nhận những công việc như chạm khắc gỗ thành các bức tượng nhân vật anime hoặc những thứ linh tinh khác nhằm kiếm tiền phục vụ cho sở thích mà nên có thể nói công việc này quả thực thấm vào máu rùi.

“Chậc!!! Chậc!!! Chậc!!!!” Tui lắc ngón tay “Bí mật a. Sau này rồi mọi người sẽ biết, nó có thể là thứ đem lại thay đổi lớn lao cho thế giới đó.”

“Hừ! Giả vờ thần bí!.” Harina bĩu môi nhìn vào tấm gỗ hình vuông đặt bên cạnh tui. “Tuy không biết nó là cái gì nhưng tôi có thể đoán được đây hẳn là một loại trò chơi gì đó.”

Harina, cậu quả là phí phạm tài năng khi không làm thầy bói đó.

“Cứ đoán đi a.” Không chịu thua trước khiêu khích của Harina tui bĩu môi.

Và như thế, sau hai ngày thì tác phẩm của tui đã hoàn thành, các bạn có đoán được tui làm cái gì không.

Nếu có một cái bàn gỗ thì chắc là một loại cờ nào đó đúng không.

Vâng đúng rồi, nhưng cờ gì đây nhỉ các bạn có đoán được không.

Đẽo những khúc gỗ hình trụ thì nhiều khả năng là cờ vua đúng không?

Vâng đó là một câu trả lời chính xác, cờ vua, một trong những trò chơi trí tuệ nổi tiếng nhất thế giới. Tui tin tưởng là nó sẽ mang một làn sóng mới cho hình thức giải trí vốn nghèo nàn của thế giới này.

Trời ui! Tui phục phục bản thân mình quá, Satou sao mày thông minh quá zậy, mày đúng là không biết chia sẻ trí tuệ cho người khác chút nào hết a.

Tuy rất vui mừng nhưng mọi việc vẫn chưa hoàn toàn xong, còn phải sơn bàn cờ cùng quân cờ nữa, quân cờ thì không nói nhưng tui phải thừa nhận là tui không giỏi việc sơn quét cho lắm, cho nên chắc tui phải nhờ cô gái duy nhất ở đây rồi, dù sao con gái cũng khéo hơn con trai trong mấy vụ cần sự tỉ mỷ này mà

….

“Hứ!!!!. Không nói cho tôi thì đừng hòng.”

Vâng! Không ngoài dự đoán gì hết, Harina là một bộ mặt giận dỗi phang cho tui một câu như vậy. Bó tay rùi a thôi được rồi, nói cho cô ấy cũng không sao hết.

“Chịu thua cô thật đó, thôi được rồi, đúng như cô nói, đây là một trò chơi trí tuệ rất nổi tiếng mà ở quê hương tôi người ta hay chơi.”

Gật đầu như hiểu tui đang nói gì, Harina tiếp tục lắng nghe và tui cũng giảng giải cho cô ấy cách đi của từng quân cờ, khuôn mặt harina càng giãn ra sự tò mò kích thích cùng mong chờ ngày càng đậm.

Ê đừng có hiểu lầm nha mấy bạn, tui nói là Harina đang chờ được chơi thử kìa.

“Không thể tin được! Quê hương anh lại có một trò chơi đầy phức tạp như vậy.”

“Nhưng tuyệt vời đúng không nào! Hay là chúng ta thử chơi một ván nhỉ.”

Câu nói của tui đánh trúng ngay tâm trạng của cô ấy. “Và đừng mong tôi nương tay cho dù cô mới tập chơi đó nhé.”

“Ai cần cơ chứ. Tốt nhất anh đừng có thua ở trò chơi quê hương mình đó.”

Thế là tui với Harina bắt đầu mặt đối mặt sát phạt nhau trên bàn cờ.

“Anh mất Queen rồi! Ha!!! Ha!!! Tôi gần như thắng chắc rồi.”

Sau khi ăn được con hậu của tui Harina mừng ra mặt. Hừ đúng là phản ứng của dân mới biết chơi, coi hậu là hơn cả.

“Cái đó chưa chắc a. Để tôi cho cô xem dân chuyên thì còn bất cứ con gì cũng hạ được đối phương cả.”

Thật ra việc tui cho Harina ăn được hậu cũng nằm trong tính toán, và sau đó chỉ bằng 2 mã một tượng tui liên tục dồn ép cô ấy vào thế đánh bắt phải chọn mất cái này hoặc mất cái kia cuối cùng xực được hậu của cô ấy khi tàn cuộc không những thế còn biến hai con chốt thành hai con hậu nữa, với kết quả như vậy thì khỏi nói ai thắng cũng biết rồi. Thật là tội lỗi a tui ơi, cho một cô gái ngập tràn hi vọng sau đó đá thẳng cô ấy xuống vực sâu, chậc chật tội lỗi quá.

Ít ra vẫn còn hiền chán so với cái tên trong Gunota rùi. Đúng a các bạn nói đúng a, ít ra mình còn không như main trong Gunota, cược với con gái rồi đòi vuốt đuôi với tai của cô bé ấy nữa. công khai quấy rối luôn đó!

Ừ! Ừ! Cũng đúng a! Tính ra mình còn hiền chán khi so sánh với hắn nhỉ.

“Hức! Hức! Không chịu a! Chơi lại!”

“Bao nhiêu lần cũng vậy thôi mà, cô làm sao đánh bại được tôi trong trò chơi của quê nhà chứ hả.”

“Không lần sau tôi sẽ thắng!.” Vẫn với bộ mặt không cam lòng Harina khẳng định.

“Được nếu không sợ thì bơi vào đê.”

Và thế là tui với Harina quần thảo hơn mấy trận nữa, tuy phần thắng thuộc về tui nhưng Harina ngày càng tiến bộ không còn dựa vào con hậu và xe cậy mạnh càn quét trên bàn cờ nữa mà đã bắt đầu cố gắng kết hợp các nước đi biến ảo.

“Mệt quá a! Nãy giờ 5 ván rồi đó.”

Thật khó tin khi tui là người đầu tiên đuối sức vì căng thẳng trước. Tuy vậy nhưng tui cũng nhận ra một điều khá thú vị.

Chắc nãy giờ các bạn không quên là bàn cờ này vẫn chưa được tô màu đúng không vậy chuyện gì sẽ xảy ra đây.

Trong cờ vua đôi khi chúng ta dựa vào màu sắc của ô quân cờ đang đứng mà phán đoán nước đi, đặc biệt là con tượng, bởi nó là con chỉ ở một màu ô duy nhất thế nên không biết nó ở ô màu nào thì rất khó tính đường a.

Liệu các bạn có thể nhìn tất cả trường hợp di chuyển của nó mà đoán được không á, nội như thế cũng đủ điên đầu rùi. Và tui cũng không phải là dân chuyên thi đấu giải gì cả.

Chính vì thế nên với một người quen chơi bàn cờ có màu như tui đây không thể không tập trung cao độ để suy tính nước đi cẩn thận hơn Harina rất nhiều.

Còn trong trường hợp của Harina thì khác, do cô ấy chưa tiếp xúc với môn này lần nào thế nên cô ấy hoàn toàn có thể tính toán không dựa vào màu sắc ô cờ để phán đoán như tui đây nên kết quả tui lại là người nổ não trước.

“Lạ chưa kìa! Anh phải là người quen chơi hơn tôi chứ, tôi chưa thấy mệt mà.”

“Đừng có so sánh với một người thể chất kém như tôi chứ.”

Vâng mất mặt VL a! Để thoát được tui đành phải sử dụng skill ăn vạ thui á.

“Thôi được! Tha cho anh đó, vậy anh tính làm gì với trò chơi này đây.”

“Thật ra thì tôi tính làm thêm ba bộ nữa, bộ này để đây, còn ba bộ sẽ tặng cho chị Alicia nhằm giới thiệu cho công hội mạo hiểm nhằm giúp mọi người có một hình thức giải trí mới.”

“Với lại tôi cũng muốn cảm ơn chị ấy đã lo lắng cho tôi cùng việc giới thiệu việc làm bao chỗ ở này.”

“Hử!!! Anh…”

“Cô nói gì vậy tôi không nghe rõ…”

“Không có gì a! Vậy đưa bàn cờ đây tôi sơn giùm cho, nhưng mà này, rõ ràng nãy giờ tuy không sơn màu, không phải chúng ta vẫn chơi tốt đó sao, vậy liệu thật sự có cần phải sơn màu từng ô không.?”

Wa! Một câu hỏi khó thiệt ta ơi, cũng đúng á, trước giờ tui chơi cờ mà chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề đó hết trơn, không biết bàn cờ vua đầu tiên trên thế giới nó như thế nào. Các bạn có bao giờ để ý đến vấn đề đó chưa nhỉ. Tuy rất thắc mắc nhưng tui có thể trưng ra một bộ mặt đầy trầm tư trả lời cho Harina

"Về câu hỏi đó thì nó liên quan đến lịch sử bắt nguồn từ ra trò chơi này, để khi nào rảnh tôi sẽ kể cho cô nghe, bây giờ thì mệt quá rồi, tôi về đi ngủ đây."

"Ừ! Chúc ngủ ngon."