Ký Hiệu

Quyển 1 Chương 11

Lòng sợ thân thể hiện giờ của Minh Nguyệt ko được tốt. lỡ như bị xẩy thai…….Hậu quả thật ko thể tưởng tượng nổi!

Lãnh Niệm Sinh quất roi ngựa, phi nhanh về nhà. Vừa đến noi đã 「Rầm rầm rầm ——」đập mạnh vào cánh cổng đỏ trước nhà.

“Nhị thiếu gia…” Cửa mở tạo thành 1 khe hở hẹp, Trầm nương còn chưa kịp nhìn rõ là người nào đã bị đẩy ra.

“Sao ko thấy Sinh thúc ra mở cửa, Minh Nguyệt đâu?” Lãnh Niệm Sinh lòng nóng như lửa đốt, vội vã bước vào, sắc mặt lạnh lùng thật khó coi.

Trầm nương vội vàng chạy theo sau chủ tử, miệng nói ko ngừng: “Nhị thiếu gia, người ko biết đâu. Mới vừa rồi có người của phủ nha đến đây. Nói cái gì là điều tra đã nhiều ngày rồi, mới tìm ra tung tích của Trần Uyển Nhi. Còn nói cha của Trần Uyển Nhi đã chết. Này thì có liên quan gì đến Minh Nguyệt ah? Cha của người khác mất, sao quan sai lại bảo Minh Nguyệt đi nhận xác. A Sinh cũng rất lo lắng, nên đã đi cùng Minh Nguyệt rồi.” Bà lo lắng Minh Nguyệt lần này ra ngài lỡ như…… “Nữ nhân mang thai nhìn thấy thân thể là chuyện xui lắm. Lỡ như nhiễm phải tử khí……thật đáng sợ ah.” Bà đang chờ cho tiểu thiếu gia hoặc tiểu thiên kim được sinh ra. Lúc đó, nói ko chừng nhị thiếu gia sẽ bằng lòng thú Minh Nguyệt, nguyện ý chịu trách nhiệm.

Lãnh Niệm Sinh sắc mặt liền trầm xuống, suy nghĩ: Sinh thúc và Trầm nương vẫn chưa biết xuất thân của Minh Nguyệt. Sau đó ko khỏi thở dài nhẹ nhõm. “Có A Sinh đi cùng, ta cùng an tâm hơn.”

Xem ra chủ tử vẫn rất quan tâm đến Minh Nguyệt đích ah……. Áh, hay là lúc trước và đã hiểu nhầm chủ tử? Có lẽ vì Minh Nguyệt mang thai, nên chủ tử mới cùng Minh Nguyệt phân phòng. Ah, Trầm nương mừng thầm, “Nhị thiếu gia muốn đi đón Minh Nguyệt về nhà hả?”

“Vì ta biết được chuyện này, nên mới trở về tìm nàng ta.” Hắn đón chừng, thân thế của Minh Nguyệt đã bị người nhã nhặn điều tra sạch sẽ rồi.

Có ko ít người tận mắt thấy hắn dạy dỗ thuộc hạ của Phong Kỷ Duyên ngay giữa chợ. Người nhã nhân tra ra được cũng ko khó khăn gì. Hắn cũng nên cảnh cáo y, đừng đứng trước mặt người khác mà tung hô ra hết thân thế của Minh Nguyệt. Nếu ko, tuyệt ko tha cho y!

Lãnh Niệm Sinh lại quay đầu, nhảy lên ngựa. Quăng lại 1 câu: “Ta đến phủ nha 1 chuyến.”

Trầm nương đứng ngay cửa, thầm cảm thấy nên —— tẩy não của Minh Nguyệt thêm chút nữa, bảo nàng nên nắm thật chặt lòng của chủ tử…..

Ngỗ tác giở tấm vải trắng đang trùm lấy thân thể lên. Hách! Minh Nguyệt chớp mắt 1 cái tay chân mềm nhũng, may mà có A Sinh đứng cạnh đỡ lấy.

“Đúng là cha rồi…….” Nàng quay mặt đi, thoáng chốc che lấy miệng, chạy ra cửa mà nôn.

“Minh Nguyệt tiểu thư…” A Sinh lập tức chạy đến, lộ ra vẻ mặt lo lắng hỏi: “Người ko sao chứ?”

“Tránh ra, đừng quan tâm đến ta.” Môi nhanh chóng trắng bệch, cả người ko kềm được mà run rẩy. Oán hận vận chưa tan, nhưng người chết là hết rồi……Ko thể nào. Vừa mới thấy được gì, người xác chết kia bốc mùi tanh tưởi, bộ dáng chết ko nhắm mắt thật đáng sợ.

“Nếu biết có hôm nay, thì lúc trước đừng làm……” Mắt Minh Nguyệt bắt đầu đỏ hoe, nước mắt ko biết từ đâu chảy xuống. Là oán, là giận…….trước sau vẫn chỉ có hận mà thôi. Công ơn dưỡng dục 10 mấy năm trời đều bị hủy đi dưới thân của mẹ kế. Tại sao? Ko muốn người khác biết đến bí mật này. Kết cục phụ tử sinh ly tử biệt này, nàng cũng ko phải là ko có lường trước.

Nước mắt vẫn ko ngừng tuôn rơi, nàng ko cứ liên tục lẩm bẩm, “Sớm biết như thế, thì lúc trước đừng làm…….Ta hận người, chết rồi cũng thế……” Thân thể bi ai, lòng đầy khổ sở, sao nàng lại gặp phải hoàn cảnh như thế này.

“Niệm Sinh ca…” Nàng la lên, muốn hắn đến cạnh bên mình, vứt bỏ hết những quan hệ rối rắm. Thoáng chốc quên mất thân thể đang yếu ớt, ko chịu nỗi đã kích.

A Sinh ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói: “Minh Nguyệt tiểu thư, thỉnh nén bi thương.”

“Đừng chạm vào ta!” Minh Nguyệt thoáng chốc hất ta bàn tay kia. Bất kể kẻ nào chạm vào cũng cự tuyệt. Ngoài trừ Niệm Sinh ca ca.

Nhị thiếu gia không có ở đây. Y cũng nên có trách nhiệm chăm sóc cho Minh Nguyệt tiểu thư. A Sinh đứng dậy, quay đầu nói với bộ đầu cùng ngỗ tác: “Tiểu thư nhà ta bởi vì bi thương quá độ, nên….”

“Ân.” Đây cũng là lẽ thường tình, Thiệu bộ đầu cũng có thể hiểu được. Nhưng, lòng vẫn còn nhiều nghi vấn. Theo kinh nghiệm tiếp xúc với thân nhân của nạn nhân tử vong nhiều lần trước. Phản ứng thật ko đồng nhất. Tuy có khóc, thương tâm, thậm chí ngất……nhưng thật ra là ko quan tâm, trong lời nói còn phản phất vài phần hận thù.

Chẳng lẽ là vì…… Kỹ viện?

Nguyên nhân tử vong của Trần Tam Lang, nói ko chừng có liên quan đến chuyện bán nữ nhân này vào kỹ viện. Hắn với đại nhân cũng có nghi ngờ qua, nhưng ko thể kết luận rõ ràng được.

Ngọ tác dùng tấm vải trắng đắp lại tử thi. Người chết đã được xác định ko phải tự nhiên mà chết. Trên thân thể có dấu hiệu chứng tỏ lúc còn sống đã bị khống chế, trong móng tay còn lưu lại vết máu do càu cấu. Bất quá điểm làm người ta nghi ngờ là ko tìm ra nguyên nhân tử vong. Người cũng ko phải bị ngạt mà chết, trên người cũng ko có vết dao, thậm chí cũng ko phải trúng độc……

Này thật làm khó mọi người. Nghĩ nát óc cũng ko biết hung thủ đã dùng cách nào để giết người.

A Sinh hướng ngỗ tác và Thiệu bộ đầu hỏi han tình hình cụ thể. Mới biết lần này đến phủ nha, ngoại trừ xác nhận thân phận của người chết cùng Minh Nguyệt có quan hệ hay ko, Thiệu bộ đầu còn muốn hỏi thêm nàng ta vài câu như sinh phụ trước lúc chết có gây thù chốc oán gì với ai hay ko, hỏi nàng có biết tung tích của mẹ kế là Hoài Xuân, và vài câu hỏi linh *** khác.

Nhưng, trước sau đều ko thu được đáp án của câu nào cả.

Ba đại nam nhân thấy nàng hai mắt mờ mịt. Cả người như dại ra, mở miệng, khép miệng đều gọi Niệm Sinh ca ca.

“Minh Nguyệt tiểu thư, chúng ta có thể đi rồi.” Không dám đụng vào nàng, A Sinh đành phải khuyên nhủ: “Người chết ko thể sống lại. Thỉnh nén bi thương, chờ quan phủ tra ra được hung thủ, trả lại công lý, an ủi cho lệnh tôn ở trên trời.”

Minh Nguyệt làm ngơ, lắc đầu như điên. Giờ đây nàng chỉ muốn gặp 1 người. Chạy vội đến người trước mặt: “Ngươi nói có phải hay ko? Cha ta đã chết, người đã chết rồi…..”

Ngón tay nắm chặt vạt áo người trước mặt đã trở nên trắng bệch. Lãnh Niệm Sinh cúi đầu nhìn bộ dáng thống khổ, quả thật đáng thương. Hắn nhăn chặt mày, áp nàng vào ngực mình, vỗ về: “Đừng khóc.” Như vậy đối với thai nhi ko tốt. Những lời này tốt nhất là giữ trong lòng, đừng nói ra miệng.

A Sinh thoáng giật mình khi thấy nhị thiếu gia đến đây. Thoáng chốc hình ảnh trước mắt chạy thẳng vào đầu. Nhị thiếu gia thật sự đối với Minh Nguyệt tiểu thư…..

“Sinh thúc.” Bỗng nhiên, lên tiếng gọi to kéo y về thực tại. A Sinh hít sâu một hơi, cố áp chế cảm xúc của mình. “Người còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Đang làm gì ah, y ko phải ko biết tình huống hiện tại Minh Nguyệt, nếu ko cần thiết thì ở lâu bên ngoài làm cái gì, còn ko mau rời khỏi.

A Sinh vội vàng bước đến. “Nhị thiếu gia có gì dặn dò ạh?” Ngữ khí như nhấn mạnh, mình là hạ nhân đương nhiên phải nghe theo lời của chủ tử. Nhưng, y cũng ko thể xem nhẹ Minh Nguyệt tiểu thư đang ở trong lòng của thiếu gia.

Vạt áo trước của Lãnh Niệm Sinh bị ướt nên hơi lành lạnh. Hắn ko khỏi rủa thầm: Mẹ nó! Dính tới người nhã nhặn là chết người mà. Đúng là ko muốn chết cũng phải chết mà, giờ còn phải lo ứng phó với nước mắt của nữ nhân nữa……..Hắn thật là quá phiền hà rồi, giờ đây mới nhớ lại là mình đã bỏ quên người nhã nhặn ở bờ suối.

“Sinh thúc, con ngựa ô ngoài phủ nha là của Địch Dĩnh đó. Thúc hãy mang nó vào cánh rừng ở ngoài thành tây, tìm y, sau đó ngựa lại cho người ta nha.”

“Nhị thiếu gia, đó có phải là con suối nhỏ mà người thường hay đến ko?”

Nhị thiếu gia chỉ cần tâm tình không tốt, là chạy ngay đến con suối này. Chuyện này, Khuyết tam gia lúc trước có từng nhắc đến. Mà y cũng từng bị gia sai đi theo dõi hành tung của nhị thiếu gia. Kết quả là phát hiện, ngay cả đại thiếu gia thỉnh thoảng ngay nữa đêm cũng chạy đến con suối kia….

“Sao người biết ta thường xuyên đến đó?” Sắc mặt Lãnh Niệm Sinh tối sầm lại. Bị người ta nắm đuôi, phát hiện ra bí mật của mình rồi.

“Nhị thiếu gia, có vài chuyện, người ko qua mặt gia được đâu.”

Ngụ ý chính là cha rất quan tâm hắn —— Sao chẳng bao giờ nghe cha hỏi qua, hắn nữa đêm chạy ra suối làm gì?

Lãnh Niệm Sinh nhẹ nhàng vỗ vỗ người trong lòng, an ủi: “Bất luận cha muội vì sao mà chết, cũng ko đáng để khóc đâu.” Mắt thấy thi thể đang nằm gần đó, hắn cũng ko sợ kiêng kị. Hứ, hắn mới ko tin là trên đời này có quỷ thần ah.

“Niệm sinh ca, đưa muội về có được ko?”

“Hảo.” Mắt hơi nhíu lại, nhìn quan cảnh xung quang, ko khỏi thầm đoán là người nhã nhặn hay ngủ ở chỗ này ah.

Lãnh Niệm Sinh bắt đầu tính toán. Nếu hắn lén lút đến phủ nha như ăn trộm, thì người nhã nhặn có bắt hắn ngồi tù nữa hay ko?

A Sinh theo chỉ dẫn mà tìm đến, quả nhiên ở ngay bìa rừng đã thấy được bóng dáng của đại thiếu gia.

Vài năm không gặp, dung mạo của đại thiếu gia có chút ko giống như trong trí nhớ. Làm quan ba năm, thân thể tự toát ra khí thế nghiêm nghị khiến người khác phải cung kính.

“Sinh thúc, là người àh.” Ngữ khí lễ phép ân cần hỏi, mang theo trong đó là sự tôn kính. Địch Dĩnh hỏi: “Niệm Sinh phái thúc đến àh?”

A Sinh lập tức xuống ngựa, cung kính nói: “Nhị thiếu gia bảo thuộc hạ đem ngựa đến trả cho cho người.”

Liếc qua con ngựa 1 chút, Địch Dĩnh cười nhạt: “Niệm Sinh khách khí làm chi ko biết. Nếu hắn muốn con ngựa đó, thì ta cho hắn.”

Tự đi bộ về phủ nha, dọc theo đường đi, điều duy nhất đọng lại trong suy nghĩ của Địch Dĩnh là nên quay đầu thôi. Biết rõ ko dễ dàng gì, nhưng cũng ko nhịn được hỏi: “Sinh thúc, sao Niệm Sinh lại gọi Uyển Nhi là Minh Nguyệt. Quan hệ của bọn họ là……”

A Sinh ngạc nhiên hỏi: “Nhị thiếu gia ko nói chuyện này với người sao? Minh Nguyệt tiểu thư là là muội muội mà nhị thiếu gia nhận về. Việc này gia và phu nhân cũng biết.”

“Nguyên lai là nghĩa muội àh……” Y cũng ko nghe cha và nương nhắc đến.

Vào khoảnh khắc này đây, lòng đang dậy sóng mãnh liệt. Tin mà A Sinh vừa nói đã thắp lên trong hắn 1 hy vọng mãnh liệt. Tay nắm chặt dây cương như muốn ôm lấy người trong lòng. Vẫn còn có cơ hội sao?

A Sinh đã nghẹn trong lòng hơn nữa tháng rồi. Cuối cùng cũng có thể kể ra chuyện của nhị thiếu gia mà ko chịu trách nhiệm.

“Đại thiếu gia, người và gia cùng phu nhân đều ko biết đâu. Nhị thiếu gia ngoài mặt là nhận Minh Nguyệt tiểu thư làm muội muội. Thật ra quan hệ của bọn họ ko đơn giản vậy đâu. Minh Nguyệt tiểu thư đang mang thai con của nhị thiếu gia đó ah. Đến nay cũng đã 4 tháng rồi, nhưng cũng ko thấy nhị thiếu gia cho Minh Nguyệt tiểu thư danh phận gì. Ngài ý chỉ biết làm theo ý mình mà ko quan tâm đến cảm xúc của cô nương này gì hết. Minh Nguyệt tiểu thư chỉ biết ôn nhu, nhẫn nhịn nghe theo sự an bài của nhị thiếu gia mà thôi.”

A Sinh ko phải là có ác ý. Nhưng thật ko thể chịu nổi Minh Nguyệt tiểu thư cứ phãi sống cuộc sống trốn trốn tránh tránh. Nghĩ thầm nếu nàng ra đi mang theo bào thai kia, chắc sẽ bị người đời cười chê. Minh Nguyệt tiểu thư là bị oan!

Rầm! Như sét giữa trời trong. Hy vọng vừa dấy lên trong nháy mắt tan biến —— Đầu của Địch Dĩnh giờ đây chỉ quanh quẩn, “Minh Nguyệt mang thai hài tử của Niệm Sinh……..Mang thai hài tử….” Chẳng trách hắn mạnh mẽ cự tuyệt y đụng chạm. Ra là chán ghét…..

“Àh.” Địch Dĩnh không khỏi cười khổ, vừa rồi suy nghĩ vẩn vơ. Hắn là 1 đại nam nhân cùng nữ nhân còn có thể làm chuyện gì nữa chứ. Ở gần nhau đương nhiên là mấy chuyện trời đất đảo lộn. Đã vậy, y còn vọng tưởng mấy chuyện hoang đường, khấy động nước hồ xuân, còn vấn vương đa tình làm chi. Kết quả chỉ đổi lại được 1 chút mừng hụt mà thôi.

“Bọn họ đã có hài tử…..” Lẩm bẩm tự nói với mình. Tất cả đã trễ rồi.

A Sinh tiếp tục nói: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia chắc chắn sẽ vì xử lý chuyện cha của Minh Nguyệt mà tìm người. Thỉnh người nên khuyên nhị thiếu gia nhiều 1 chút. Về những chuyện đạo lý mà người nên làm ạh.” Nam nữ tư tình, hôn nhân đại sự đâu phải là trò đùa. Nhị thiếu gia sao có thể qua loa đại khái cho xong việc. Nói ko chừng còn chưa biết làm cha người ta là như thế nào nữa kia.

Địch Dĩnh mặt mày u ám hỏi: “Sao thúc ko nói với cha và nương của ta?” Tên kia vốn dĩ là đâu nghe chịu nghe lời y chứ.

A Sinh luôn cẩn trọng tuân thủ bổn phận. Có nhiều chuyện tuy nhìn ko quen mắt, nhưng trên lập trường vẫn phải làm theo. “Thân là hạ nhân nào dám xen vào chuyện của chủ tử ạh. Huống chi, nhị thiếu gia đã muốn che dấu. Thuộc hạ cũng ko biết tại sao cần phải dấu giếm như vậy. Việc này tạm thời thỉnh đại thiếu gia giữ bí mật giùm nhị thiếu gia ạh.”

“Ta biết rồi” Tiểu tử kia rõ ràng là sĩ diện. Ko thú Minh Nguyệt chẳng qua là ngại xuất thân tầm thường của nàng đi. Sợ mất mặt chứ gì? Thật đáng giận mà, tên kia dám làm ko dám chịu. Đã gian díu với nhau rồi sao lại như rùa rụt đầu vậy?! Nếu đã quan tâm đến miệng lưỡi thế gian thì đừng dây vào làm gì. Giận dữ tự nhiên bốc lên, tên kia thật là vô giáo dục mà!

“Sinh thúc, người có thể yên tâm. Ta sẽ che dấu việc này ko cho cha và nương hay đâu. Niệm Sinh nếu có đến tìm, ta nhất định sẽ khuyên hắn.”

“Vậy thỉnh đại thiếu gia giúp đỡ. Nhị thiếu gia chẳng qua tuổi đời còn nhỏ nên mới như vậy thôi ạh.”

“Ta biết rồi” Y cũng nên hoàn toàn dập tắt hy vọng… Địch Dĩnh ngồi thẳng lưng, mạnh mẽ cất bước, ánh mắt tràn trề chính khí, cố gắng áp chế tình cảm cùng lửa giận trong lòng. Quyết ko mắt nhắm mắt mở, để tên ác nhân vô pháp vô thiên này muốn làm gì thì làm nữa.

“Có cần ta đưa thúc về hay ko, Sinh thúc?”

“Không cần phiền người, nhà cách đây cũng ko xa lắm. Ta tự có thề đi về được.”

“Vậy ta đi trước.” Y vẫn còn công việc quan trọng cần xử lý. Đã sắp truy ra được bức tranh giả bị mất cắp trước kia. Là đang ở trong tay 1 người thu mua tranh trong thành này ah.

Ông chủ của hiệu cầm đồ vẫn còn nhớ rõ. Người bán bức tranh là 1 hán tử khoảng chừng 30 tuổi.