La Bàn Vận Mệnh

Chương 18: Manh mối

Dương Thiên Vấn không ngờ lại sống trong thế giới vàng son mộng ảo này, đúng vậy, mộng ảo! Đối với Dương Thiên Vấn xuất thân bình thường mà nói, thế giới như vậy đương nhiên xứng với hai chữ "mộng ảo". Hơn nữa, ở Thính Vũ lâu liền có thể cảm nhận được sự "trắng trợn" cùng nghiệp chướng phàm trần. Ồn ào, mua vui, dục vọng, tham lam, ở đây dường như bao hàm rất nhiều thứ, mà trước kia Dương Thiên Vấn chưa từng tiếp xúc qua, càng không từng nghĩ qua.

Mười ngày, Dương Thiên Vấn mỗi ngày vẫn đả tọa luyện khí không gián đoạn, phảng phất không chịu ảnh hưởng một chút nào. Đặc biệt là người cùng ở còn là một tên mê gái thấy sắc liền mở trừng mắt.

Đúng vậy, người này chính là một kẻ mê gái mười mươi, chỉ cần là thích, người này sẽ tiếp cận, muốn gom hết. Thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng mà người này ngoại trừ không ra tay với thiếu nữ mỹ diệu trong phòng của Dương Thiên Vấn kia, những người khác đều rơi vào tay giặc. Không có cách nào, Ngọc Khánh Hoằng không chỉ bộ dạng đẹp trai, hơn nữa có xuất thân thế gia thâm hậu, bản thân lại là cao thủ cảnh giới tiên thiên, dịu dàng săn sóc, loại khí chất đặc biệt vô cùng hấp dẫn khác phái. Càng quan trọng chính là, người này tán gái rất có nguyên tắc, cho tới bây giờ đều chọn hoa vô chủ, hơn nữa cũng không dùng vũ lực.

Dương Thiên Vấn và Ngọc Khánh Hoằng đứng chung một chỗ, một tĩnh một động, tương phản vô cùng.

Lại một ngày, Dương Thiên Vấn từ trong phòng đi ra, một cái đả tọa luyện khí ban đêm, khiến thể xác và tinh thần của Dương Thiên Vấn đều thoải mái, Dương Thiên Vấn cũng không muốn cưỡng cầu tiến bộ, tuần tự mà tiến, tích góp từ từ.

"Hôm nay, ngươi lại muốn ra ngoài à?" Ngọc Khánh Hoằng nằm ở trên ghế lão gia, năm thiếu nữ, một người đang dịu dàng bóp vai cho hắn, hai người đang một trái một phải đấm bóp chân cho hắn, một người cầm cây quạt quạt nhẹ cho hắn, người cuối cùng thì lột vỏ hoa quả, dùng miệng đút cho hắn ăn.

Dương Thiên Vấn tuy thấy nhưng không thể trách, người này thật là có bản lãnh, nhiều nữ nhân như vậy, không ngờ không ai ghen cả, gật đầu nói: "Nhận ủy thác của người khác". Đúng vậy, mấy ngày nay, mỗi ngày Dương Thiên Vấn đều luôn ra ngoài, đeo kiếm đi dạo khắp nơi, hy vọng có thể tìm được người mà mình muốn tìm. Như vậy có lẽ hơi đần, nhưng mà cũng không còn biện pháp nào khác. Đúng như Dương Thiên Vấn nói, nhận ủy thác của người khác, thì nên làm đến cùng. "Tiểu Bạch đi…" không nói gì nhìn Tiểu Bạch nằm trên ghế khác, có một thiếu nữ khác hầu hạ đút ăn đủ loại mỹ thực, vô lực nói. Text được lấy tại Truyện FULL

Tiểu Bạch mở đôi mắt buồn ngủ ra, hơi không tình nguyện mà nhảy xuống cái ghế, nhào vào trong ngực của Dương Thiên Vấn.

"Ngươi lại định mang Tiểu Bạch đi? " Ngọc Khánh Hoằng sở dĩ nói như vậy, là vì mị lực của Tiểu Bạch quá mạnh mẽ, tuyệt đối là đòn chí mạng của nữ giới từ ba tuổi đến tám mươi tuổi! Vì Tiểu Bạch, Ngọc Khánh Hoằng bị dẫn tới không ít phiền toái. Trên cơ bản mỗi lần Tiểu Bạch gây họa, đều là Ngọc Khánh Hoằng ra mặt giải quyết. Sao không phải là Dương Thiên Vấn ra mặt? Là vì Dương Thiên Vấn không muốn ra tay, không hề có lý do, không muốn chính là không muốn.

"Ừ! " Dương Thiên Vấn nhẹ gật đầu, vì Tiểu Bạch rất quen thuộc đối với khí tức của Lý đại gia, có nó ở bên người, có chút trợ giúp đối với việc tìm được cháu nội của Lý đại gia, cho dù là một tia hy vọng, Dương Thiên Vấn cũng không muốn từ bỏ.

"Ha ha… lần này ta không đi đâu, mấy ngày nay mệt chết ta, hiếm khi có thời gian thoát khỏi nhà ra ngoài hưởng thụ hưởng thụ". Ngọc Khánh Hoằng không có ý định cùng đi.

Dương Thiên Vấn khẽ cười, gật đầu nói: "Không có việc gì, ta đi đây, bản thân ngươi cứ từ từ hưởng thụ". Mới từ trong phòng ra ngoài, chưa đi bao xa, tiếng thở dốc rất nhỏ cùng âm thanh dâm dục liền từ trong phòng truyền ra...

Dương Thiên Vấn trợn trắng mắt, người này động tác cũng quá nhanh đi, mình vẫn chưa đi xa, đúng là không chịu nổi người này.

Chỉ chớp mắt, một buổi sáng đã trôi qua rồi, sắp tới lúc cơm trưa, Dương Thiên Vấn đành trở về Thính Vũ lâu, vốn bản thân có ăn hay không cũng không sao cả, nhưng mà Tiểu Bạch muốn ăn, tiểu quỷ thèm ăn này liền muốn trở về.

Lúc đi tới đầu phố, nhìn thấy bán rong dưới đất bày một ít sách vở, có mấy cuốn sách da đã ố vàng, dựa theo ánh mắt chuyên nghiệp, mấy cuốn sách này chắc chắn có chút lai lịch rồi, hứng thú nổi lên, liền dừng bước lại, đi về phía trước. Người bán sách nhìn qua chính là một lão hán nhà nông.

Dương Thiên Vấn nhặt lên một vài cuối sách cổ trên sạp lật xem, không ngờ là đạo thư! Trước kia lúc ở Trái Đất, Dương Thiên Vấn cũng không thích thu thập sách về phương diện này, thứ nhất là xem không hiểu, thứ hai là quá mức hư vô mờ ảo. Có điều bây giờ xem lại, lập tức cảm giác thu được không ít ích lợi. "Ừm, lão bản, mấy cuốn sách này bán thế nào?"

Lão hán giương mắt nhìn Dương Thiên Vấn, mở miệng nói: "Lão phu đi khắp trời nam đất bắc, bán sách bốn mươi năm, vẫn là lần đầu gặp được người muốn mua mấy cuốn này. Ừm, người trẻ tuổi cứ tùy tiện cho giá, những cuốn sách này sẽ là của ngươi".

Dương Thiên Vấn đem hơn mấy trăm lượng ngân phiếu trên người đưa cho lão hán nói: "Ngoại trừ mua sách, tại hạ còn muốn hỏi một câu, sách dạng như này có còn không?"

"Không còn nữa, mấy cuốn này cũng là lão phu ngẫu nhiên có được". Lão hán lắc đầu nói, thản nhiên nhận lấy mấy trăm lượng bạc mà Dương Thiên Vấn đưa tới.

Dương Thiên Vấn nghe xong ánh mắt sáng lên, đem trường kiếm trên lưng gở xuống, hỏi: "Lão hán có từng thấy thanh kiếm này không? " Đi khắp trời nam đất bắc? Vậy chắc chắn có kiến thức uyên bác, hơn nữa trên thân lão hán này mang nội lực tuyệt thế, có lẽ sẽ có chút ít manh mối. Lão hán này thân mang tuyệt học, hơn nữa che dấu rất kỹ, nhưng Dương Thiên Vấn lại có cảm giác nhạy cảm. Nội lực trên người lão hán này, sợ là còn mạnh hơn Ngọc Khánh Hoằng gấp mười!

Lão đầu nhi nhìn thanh kiếm này, từ mũi kiếm nhìn đến chuôi kiếm, khi thấy lỗ tròn kia, tinh quang trong mắt hiện lên, mặc dù rất nhạt, có điều vẫn bị Dương Thiên Vấn tóm được. Lão đầu nhi ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi họ Lý? "

"Không phải, tiền bối có chỉ thị mà thôi! Tại hạ cũng là được người ta nhờ vả, muốn đem kiếm này giao cho truyền nhân của Lý gia". Dương Thiên Vấn trả lời, cũng là hỏi gì đáp nấy.

Lão đầu nhi thở dài một hơi, nhìn chung quanh một lượt, nói: "Tiểu huynh đệ, nhìn ngươi hợp ý, lão phu khuyên ngươi, không nên mang thanh kiếm nầy rêu rao khắp nơi, nếu không sẽ có họa sát thân".

Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, đạo lý "thất phu vô tội, hoài bích có tội", Dương Thiên Vấn sao lại không biết? Chỉ là chuyện không thể không hoàn thành, nếu không sẽ thẹn với Lý đại gia.

Dương Thiên Vấn cười khổ, chỉ sợ tin tức về thanh kiếm này có lẽ đã sớm bị người có tâm chú ý đến. "Kiếm này có bí mật gì?" Dù sao cũng phải lên tiếng hỏi đã rồi tính sau, miễn cho người khác đều biết, mà mình vẫn không biết, vậy cũng quá nguy hiểm rồi.