La Phù

Chương 38: Quái khách. Tràng hạt bạch cốt

Thiên Luật Phong.

Đệ tử của Thục Sơn gặp phải lỗi lớn thì đều phải tới Thiên Luật phong chịu phạt.

Huyền Vô Kỳ biết lần này Minh Hạo thật sự nổi giận, chỉ cần lên tới Thiên Luật phong, hình phạt sẽ không nhẹ. Nhưng Huyền vô Kỳ cũng không hề có sự hối hận bởi vì gã đã biết trước kết quả như vậy.

- Lạc Bắc! Ta sẽ không kém hơn so với ngươi, cũng tìm được năm loại thảo dược.

Gã chỉ xiết chặt nắm tay, nhìn chăm chú theo bóng lưng Lạc Bắc.

- Ngươi còn chưa biết sai?

Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai gã. Đoạn Thiên Nhai vẫn đứng đó mà lạnh lùng nhìn gã.

Huyền Vô Kỳ vốn tự phụ và kiêu ngạo liền ngẩn người. Đoạn Thiên Nhai liền cụp mắt xuống:

- Tranh cường háo thắng không phải là chuyện xấu. Ta cũng có thể thấy được quyết tâm của ngươi không muốn đứng sau lưng người khác. Cũng chỉ có sự liều lĩnh và quyết tâm đó mới có được thành tựu lớn.

- Nhưng vất bỏ đồng môn trong nguy hiểm, đó là đại bất nghĩa. Đã đạt ra quy tắc, ngươi vượt qua nó thì cho dù có lấy được năm loại thảo dược cũng bị đánh bại.

- Nếu muốn đánh bại đối thủ chỉ có suy nghĩ từ thất bại lần này mà giành chiến thắng lần sau.

- Ngươi vi phạm quy tắc, nhận trách phạt sẽ làm cho quá trình tu hành của mình bị chậm. Nếu ngươi còn ngoan cố, thì cho dù có tiến nhanh như thế nào cũng không bằng người được.

Mặc dù không nhìn rõ sắc mặt của Đoạn Thiên Nhai nhưng âm thanh của hắn như một cây chùy lớn đập vào ngực của Huyền Vô Kỳ. Nghe xong, lưng áo của Huyền Vô Kỳ ướt đẫm mồ hôi:

- Đoạn Thiên Nhai sư thúc. Đệ tử hiểu rồi.

Nói xong, Huyền Vô Kỳ thật lòng thi lễ với Đoạn Thiên Nhai.

Có nhiều khi với sự cố chấp của một người rất khó nói cho người ta hiểu.

Nếu Huyền Vô Kỳ không có điều gì thì y có khả năng chưa chắc đã nhận ra đúng sai.

Tuy nhiên trong bóng tối, Đoạn Thiên Nhai nói câu đó lại nhắm thẳng vào bản tính của Huyền Vô Kỳ.

Mặc dù y thật sự coi Lạc Bắc là đối thủ nhưng con đường tu đạo cũng không phải chỉ phân thắng bại trong một ngày.

- Người tu đạo trong giai đoạn tu hành sau này phải tự dựa vào bản thân. Vì sao lại phải lập phái, định ra rất nhiều môn quy chỉ là để kế thừa pháp thuật thôi sao?

Một điều thông dẫn tới trăm thứ thông. Trong nháy mắt Huyền Vô Kỳ liền biết mình đã sai. Nhưng lần đầu tiên làm trái quy định đối với Huyền Vô Kỳ khiến cho trong đầu hắn lại hiện ra một vấn đề vẫn chưa hiểu.

.......

- Huyền Vô Kỳ không để ý tới lời dạy của sư trưởng, vất bỏ đồng môn một mình trong nguy hiểm, làm trái môn quy, niệm vi phạm lần đầu phạt diện bích mười ngày.

Thục Sơn sở hữu một ngàn bốn trăm hai mươi ngọn núi. Trong đó hai tăm sáu mươi bốn ngọn là có người ở. Ba tăm tám mươi hai ngọn nối thông với nhau. Ba mươi hai ngọn là cấm địa. Đệ tử mới nhập môn của rặng Qua Ly bình thường chỉ có thể qua lại trong sáu ngọn.

- Đệ tử Thục Sơn không được giết hại đồng môn. Không được ỷ mạnh hiếp yếu... Không được kết giao với yêu ma.

Sau khi Huyền Vô Kỳ làm cho Minh Hạo nổi giận. Ngày hôm sau, sắc mặt của Minh Hạo cũng trở nên nghiêm khắc hơn mấy lần đồng thời trong ngày, đám Lạc Bắc chỉ có đọc thuộc luật lệ của Thục Sơn.

- So với La Phù ta thì không hề có những nghi lễ phiền phức như vậy.

Lạc Bắc có suy nghĩ đơn giản nên trong đầu ngoại trừ suy nghĩ đó ra cũng không còn ý tưởng nào khác.

- Minh Hạo sư thúc đâu rồi?

- Đây là ai?

- Nhìn mặt thì có vết sẹo.

- Ánh mắt của hắn sao lại như vậy?

Ngày hôm sau, sau khi Lạc Bắc và Thái Thúc luyện xong một lần quyền pháp Trúc Cơ thì phát hiện người dạy bọn họ tu hành đã được thay đổi. Xuất hiện trước mặt họ không còn là Minh Hạo mà là một nam tử có vẻ mặt nghiêm khắc nhìn hơn ba mươi tuổi, mặc chiếc áo dài màu lục, mái tóc hơi khô vàng một chút.

Mà thu hút sự chú ý của đám Lạc Bắc này một chút đó là trên má trái của người đó có một vết thương kinh người. Nhìn vào nó chẳng khác nào bên má trái bị một thứ pháp bảo nào đó làm cho mất đi một nửa rồi sau đó mọc lại. Mà bên mắt trái của y cũng rất quái đản. Đôi đồng tử tối đen dường như to gấp đôi mắt phải. Khi ánh mắt lạnh lùng của y đảo qua đám người Lạc Bắc, khiến cho tất cả sợ hãi.

- Ta tên Đan Lăng Sanh. Các ngươi có thể gọi ta là sư thúc.

Nam tử trên mặt có vết sẹo khủng bố với mái tóc khô vàng đứng trên bục giảng của Dưỡng Tâm điện, nhìn đám người Lạc Bắc mà nói.

- Hóa ra đây chính là Đan Lăng Sanh.

- Muội biết hắn?

Lạc Bắc đang ngồi yên bên cạnh Thái Thúc nghe thấy nàng thì thầm.

- Y là tam đệ tử của Băng Trúc Quân, nghe nói gác ác như cừu, ra tay tàn nhẫn, từng một mình diệt một người tu luyện công pháp tà môn. Nghe nói vết sẹo trên mặt y chính là do lúc đấu pháp với đối thủ mà để lại. - Thái Thúc nói nhỏ, trả lời Lạc Bắc.

- Vậy ánh mắt của hắn là sao?

- Hắn chủ tu không phải là phi kiếm mà là một thứ đạo pháp khác. Con mắt trái của sư thúc nghe nói là do tu luyện pháp quyết đó mà có. Chắc là do công dụng đặc biệt của pháp quyết đấy. Cái này ta cũng không biết. - Thái Thúc tiếp tục thì thầm.

- Bắt đầu từ ngày hôm nay ta sẽ dạy các ngươi tu hành.

Vừa lúc đó, Đan Lăng Sanh chợt liếc về phía Thái Thúc và Lạc Bắc, dường như nghe thấy cả hai nói chuyện với nhau. Thái Thúc và Lạc Bắc lạnh người, tập trung lắng nghe Đan Lăng Sinh nói tiếp. Âm thanh của y rất thấp gần như là nói thầm nhưng không biết dùng phương pháp gì mà người nào cũng nghe thấy.

- Ta biết các ngươi có thể ngồi đây là do thiên tư cao hơn so với người bình thường. Nhưng đừng tưởng tới đây rồi thì cho rằng đều có thể tu luyện thành phi kiếm của Thục Sơn. Ta cũng không yêu cầu mỗi người đều có thể hiểu được con đường tu đạo, cũng không phải tu luyện pháp thuật. Ta chỉ cầu các ngươi không giống với một số kẻ ngu xuẩn trước đây mà ta dạy là được.

Nghe xong câu nói đó, không khí trong Dưỡng Tâm điện lại càng thêm im lặng. Đám người Tử Huyền Cốc ngồi thẳng tắp, hình như muốn chứng minh với sư thúc rằng mình không phải là đồ ngu.

- Lạc Bắc! - Đan Lăng Sinh đột nhiên gọi tên Lạc Bắc:

- Nghe nói ngày hôm qua ngươi tìm được năm loại thảo dược?

Lạc Bắc vô tình liếc sang Thái Thúc, thấy nàng gật đầu:

- Đúng vậy! Đan Lăng Sinh sư thúc.

- Ngươi có biết nếu như không trộn Lưu Đan mộc, chỉ lấy quả Bột Lê và Tế Tân diệp cho cùng một cỗ để luyện chế thì ra cái gì không?

- Con không biết. - Lạc Bắc nghe ngác nhìn Thái Thúc thì thấy nàng cũng lắc đầu.

- Vậy để Lưu Đan mộc và Tế Tân diệp với nhau thì sao?

- Con không biết. - Lạc Bắc lại lắc đầu.

- Cho nên thiên tư cao thì cũng thường thôi.

Đan Lăng Sinh cười cười, y cũng không để ý tới Lạc Bắc, tay trái chợt giật giật, một gốc cây cao chừng ba thước, cành lá xanh biếc xuất hiện trước mặt mọi người.

- Hôm nay mọi người lại lên núi Thiên Chúc. Những người chưa tìm đủ năm loại thảo dược thì đi tìm cho đủ. Còn ai tìm đủ rồi thì đi tìm một cái cây Độc Tiễn lan này cho ta. Ta cho mỗi người một tấm Phi Diễm phù. Có điều các ngươi đã tới núi Thiên Chúc một lần, cho nên lần này các ngươi không đi hai người mà đi một mình. Vì vậy các ngươi phải tự mình lưu ý. Nếu gặp nguy hiểm mà không kịp phóng Phi Diễm phù thì đừng có trách ta.

Dừng một chút, Đan Lăng Sinh lạnh lùng nhìn mọi người, rồi cất giọng lạnh như băng:

- Ngày hôm qua các ngươi đã độc thuộc giới luật của Thục Sơn. Cũng giống như lần trước, lần này ta lấy Phi Diễm phù làm lệnh. Nhìn thấy nó mà không về thì đừng có ở lại Thục Sơn.

- Không ở lại Thục Sơn, chẳng phải là trục xuất khỏi sư môn đó sao?

Đám người Lạc Bắc đều ngẩng đầu nhìn Đan Lăng Sinh nhưng thấy sắc mặt thâm trầm của y thì tất cả đều thấy được đó không phải là lời đe dọa.

- Lạc Bắc!

Đứng trên cây cầu treo tới Thiên Chúc phong, Lạc Bắc đang đi trong đám đệ tử mới chợt chột dạ khi thấy Đan Lăng sinh giật mình:

- Ngươi và Lạn Hàng có quan hệ dường như không tồi.

Lạc Bắc hơi ngạc nhiên không hiểu tại sao Đan Lăng Sinh lại hỏi vậy nhưng hắn vẫn gật đầu:

- Đúng vậy! Lạn Hàng sư huynh vẫn quan tâm tới con. Có gì vậy thưa sư thúc?

Đan Lăng Sinh liếc mắt nhìn Lạc Bắc:

- Lạn Hàng còn chưa tìm được Tế Tân diệp, vậy sao ngươi không nói cho hắn nơi các ngươi tìm được nó?

“Tại sao Đan Lăng Sinh sư thúc lại biết chỗ chúng ta tìm được Tế Tân diệp? Làm sao mà ngài biết trên vách núi đó còn có vài cọng?”

Lạc Bắc nghĩ như vậy, vẫn còn hơi chần chừ thì Đan Lăng Sinh đã cười nhạt:

- Lạc Bắc! Thế gian có câu, nếu muốn người không biết thì trừ khi mình đừng làm. Huống chi đây lại đang ở Thục Sơn. Các ngươi và đệ tử Kinh Thần giao thủ với nhau chẳng lẽ nghĩ không có ai biết hay sao? Có điều hiện tại ta cũng không phải truy cứu điều đó. Ta chỉ thấy vừa rồi ngươi và Lạn Hàng đi cùng một chỗ với nhau, dường như có chút gì đó dơ dự. Chắc do dự vì muốn nói cho hắn biết hay không. Nhưng cuối cùng thì ngươi không nói. Ta chỉ tò mò tại sao ngươi không nói cho hắn?