La Phù

Chương 95: Mộc đạo tử

Hắc Phong lão tổ cũng không khó chịu mà trả lời: “ Tam Sinh Thạch có trên núi Chiêu Dao, trong tay Mộc Đạo Tử đang có vài viên.”

“ Mộc Đạo Tử? Cũng là một trong bát đại yêu đạo?”

Lạc Bắc ngồi ngắm ngọn lửa đang lay lắt trước gió lớn vùng cao nguyên, liền muốn hỏi một câu đã muốn hỏi từ lâu, “ Ông và mấy người như Mộc Đạo Tử tuy được gọi là bát đại yêu đạo, chỉ là do trong mắt huyền môn chính phái thì các người không trọng lễ pháp, hành sự thất thường, nhưng tu vi cao tuyệt nên mới có cái tên đó. Vậy còn trong số yêu nhân tu luyện lâu dài mà thành, liệu có nhân vật nào có tu vi cao tuyệt như thế không?”

“ Núi cao còn có núi khác cao hơn, những nhân vật có tu vi cao tuyệt trong thiên hạ không biết là phải có đến bao nhiêu.” Hắc Phong lão tổ mở mắt ra, “ Trong giới yêu nhân đương nhiên cũng có những nhân vật kiêu hùng. Trạm Châu Trạch Địa, núi Chiêu Dao có rất nhiều yêu tu (người tu luyện yêu pháp), mấy năm nay đến cả phái Côn Luân và Thục Sơn của ngươi cũng chưa dám tiến sâu vào những nơi đó để diệt yêu trừ ma như các ngươi vẫn nói. Yêu nhân nổi tiếng nhất trong thiên hạ thì có Tam Vương: Bắc Minh Vương, Cửu Thần Vương, Hồ Yêu Vương. Ba tên này rất có tiếng, trong đó có hai tên đã đừng đánh với Côn Luân một trận, đến những nhân vật trong Thập Đại Kim Tiên cũng không đánh lại được, có khi tu vi còn cao hơn ta nhiều. Còn như các cao thủ tu ma (tu luyện ma pháp)...mấy năm nay Côn Luân dùng thủ đoạn tàn độc khiến cho các cao thủ tu ma bị bức phải đến Nam Bộ Châu, biến nơi đây thành hang ổ mới. Cũng có một số lão quỷ trấn giữ ở đó, không biết bao giờ đại phái các ngươi mới đánh một trận đại chiến với Nam Bộ Châu.”

Hắc Phong lão tổ đang nói thì trong cánh đồng hoang vu lanh giá chợt lóe lên một thứ ánh sáng màu xanh như ngọc lục bảo.

Trước mắt Lạc Bắc xuất hiện hai bóng đen đồ sộ, đó đều là bóng của hai con thú lạ, đầu giống sư tử nhưng mình lại giống như thân của con gấu bị kéo dài ra.

So với những loài bốn chân to lớn cồng kềnh, con vật đầu giống sư tử này có phần nhỏ hơn. Móng vuốt của hai con thú lạ này đen nhánh, có vẻ rất sắc bén, có khi phải dài đến ba thước, khi chúng di chuyển trên nền đất đông cứng để lại một cái rãnh khá sâu.

Đây chính là con dị thú Tuyết Mao Sư Khổng hung mãnh chỉ có ở vùng cao nguyên giá lạnh ở Diệp Nhi Khương.

Trong một số quyển sách cũng có nhắc đến loài dị thú này, câu chữ đều nhuốm màu sợ hãi. Vì loài Tuyết Mao Sư Khổng này không những hung mãnh, mà da thịt còn dày, đao kiếm không đâm nổi, sức mạnh lại kinh người. Có lần có một thương đội gồm mấy trăm người qua đêm ở bên ngoài, đến ban ngày thì mới phát hiện ra tất cả đã bị xé tan xác, đều là do loài dị thú này.

Hai con vật này chắc chắn là đã phát hiện ra ánh lửa từ xa nên tức tốc chạy đến đây, miệng vẫn còn phì phò khói trắng, chỉ cần vài bước chân đã đến gần Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ. So với hai con dị thú này, Lạc Bắc quả thật quá bé nhỏ.

Nhưng khi nhìn thấy hai con Tuyết Mao Sư Khổng đang xông về phía mình, Lạc Bắc chỉ nói, “ đừng đến đây.”

Trong câu nói lại như có cả sự thương tiếc và than thở.

Đáng tiếc là hai con vật này lại không hiểu được biểu cảm của con người, đúng lúc hai con Tuyết Mao Sư Khổng rống lên một tiếng động trời, để lộ ra hàm răng dữ tợn, lao vào định cắn xé Lạc Bắc và Hắc Phong lão tổ thì… vù vù, hai luồng cuồng phong xoáy như tên bắn vào trán rồi xuyên thẳng qua đầu chúng. Sức mạnh đó vừa lập tức giết chết hai con Tuyết Mao Sư Khổng, vừa tung chúng lên không trung, rơi thẳng vào đống lửa bên cạnh hai người.

Hắc Phong lão tổ chẳng nói chẳng rằng, cầm Tam Thiên Phù Đồ trong tay như một tên đao phủ, chặt luôn đầu của một con Tuyết Mao Sư Khổng, một tay cầm chiếc đầu vẫn đang nhỏ máu tong tong giơ lên miệng rồi tu ừng ực.

Tuyết Mao Sư Khổng đã ác, Hắc Phong lão tổ còn ác hơn!

Hắc Phong lão tổ tuy khuôn mặt vừa dài vừa nhỏ, nhưng lại chặt đầu uống máu thế này thì cũng thật đầy khí phách anh hùng.

Uống xong mấy ngụm máu tươi của Tuyết Mao Sư Khổng, Hắc Phong lão tổ ném đầu chúng xuống trước mặt Lạc Bắc.

Lạc Bắc không nói gì, cau mày rồi cũng uống luôn vài ngụm.

Mạnh được yếu thua, suốt dọc đường đi, Hắc Phong lão tổ đã dùng rất nhiều cách để giày vò Lạc Bắc, kiểu ăn sống nuốt tươi này cũng không phải là lần đầu. Nếu Lạc Bắc không nghe theo, Hắc Phong lão tổ vẫn còn có nhiều cách khác. Hơn nữa đây không chỉ là giày vò, mà giữa hai người đã bắt đầu hình thành quan hệ sư đồ. Vả lại, máu nóng của hai con dị thú này còn có tác dụng chống lạnh với những người có tu vi không cao như Lạc Bắc.

Sau khi ném đầu con Tuyết Mao Sư Khổng cho Lạc Bắc, Hắc Phong lão tổ không nhìn Lạc Bắc, mà nhìn chằm chằm vào con Tuyết Mao Sư Khổng còn lại, hai tay thi triển một vài pháp quyết.

Mấy luồng khí đen xông ra từ hai bàn tay đang úp vào nhau của Hắc Phong lão tổ, đi vào mồm miệng của con Tuyết Mao Sư Khổng kia. Trong nháy mắt, Lạc Bắc đã thấy thịt của nó như thể bị mất nước rồi teo tóp lại, da thịt dính chặt vào xương cốt, bề ngoài nhìn như đói ăn đến mức da bọc xương, rồi đói quá mà chết.

Nhưng phần da thịt bị quắt lại lại như thép nguyên chất đã qua tôi luyện, thoạt nhìn như một loại kim loại màu đen, có ánh kim, đến bộ lông trắng cũng đã biến thành màu đen.

“ Grừ!!!”, con Tuyết Mao Sư Khổng đã chết đột nhiên đứng bật dậy.

“ Thì ra y đọc xong Thi Thần Đại Pháp rồi giờ luyện thử pháp quyết trong đó.”

Nhìn thấy quỷ khí đen kịt đang lởn vởn quanh người con Tuyết Mao Sư Khổng này, hai mắt trũng xuống, toàn thân cứng như thép, Lạc Bắc liền đoán ra ngay.

Hắc Phong lão tổ thấy con Tuyết Mao Sư Khổng màu đen âm u đáng sợ này thì có vẻ rất vừa ý. Lão giơ tay ra, đột nhiên bắn ra thêm một luồng cuồng phong. “ Phụt”, con Tuyết Mao Sư Khổng đứng yên chịu đựng như một kẻ bại trận. Luồng cuồng phong này giống với hai luồng cuồng phong vừa rồi, có thể bắn xuyên qua được một tấm thép, nhưng luồng cuồng phong này lại không để lại được cái lỗ nào trên đầu con Tuyêt Mao Sư Khổng, mà trái lại con “ cương thi” Tuyết Mao Sư Khổng được Hắc Phong lão tổ tiện tay luyện thành này toàn thân đã cứng như thép đúc.

Có điều con Tuyết Mao Sư Khổng được Hắc Phong lão tổ luyện ra so với hai con Đồng Giáp Thi thì còn kém xa. Đây hoàn toàn không phải là vấn đề về tu vi, mà là muốn có được pháp bảo như kiểu Đồng Giáp Thi thì trong quá trình luyện chế còn phải thêm những nguyên liệu khác vào dung luyện, chứ không phải chỉ cần dùng thuật pháp đơn giản như thế này là có thể luyện ra được.

Lạc Bắc biết rằng loại thật pháp cấp thấp này đối với Hắc Phong lão tổ chẳng có tác dụng gì, nhưng bây giờ y tiện tay dùng đến thuật pháp này, rõ ràng là đã nghiên cứu rất kĩ Thi Thần đại pháp, chỉ cần tìm đủ nguyên liệu để chế luyện Thi Thần Tương Linh, gặp được một thi thể phù hợp, với trình độ của Hắc Phong lão tổ, chưa biết chừng sẽ luyện ra được Thi Thần Tương Linh trong thời gian rất nhanh.

Hắc Phong lão tổ lại ngồi xuống. Lạc Bắc thì vẫn bị lão dùng thuật pháp trói buộc, không thể tu luyện được, đành phải hỏi một vài câu để tăng thêm kiến thức, thế là yhắn lên tiếng hỏi: “ Chúng ta đợi ở đây, tức là Mộc Đạo Nhân sẽ đi qua đây sao?”

“ Không phải y đi qua đây, mà là y ở đây.” Hắc Phong lão tổ trả lời.

“ Ở ngay đây?” Lạc Bắc ngạc nhiên nhìn Hắc Phong lão tổ, không biết Hắc Phong lão tổ nói thế là có ý gì.

“ Thủ pháp dung luyện vũ khí của Mộc Đạo Tử trong thiên hạ ít ai sánh bằng, có điều y lại không hiểu biết về pháp trận, lại còn có rất nhiều đối thủ lợi hại.” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc rồi nói, “ ở đây hắn may mắn tìm được một động phủ của một cổ nhân tiền bối, có pháp trận vô cùng mạnh mẽ bảo vệ. Có điều pháp trận này cũng gần giống với pháp trận hộ sơn của Sắc Lặc, một khi đã hoạt động thì đến chính mình cũng không thể ra vào. Có điều pháp trận của Sắc Lặc quá ư biến ảo, là đệ nhất phòng hộ trong thiên hạ, mấy chục năm nay không sao ra vào đó được. Còn pháp trận này của Mộc Đạo Tử thì mỗi ngày khi trăng lên đỉnh đầu, sẽ có một giờ là ra vào được.”

“ Lúc trăng lên đỉnh đầu?”

Lạc Bắc ngẩng đầu lên xem.

Vì nơi đây là vùng cao nguyên nên bầu trời cũng sáng rõ hơn, Lạc Bắc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bầu trời lặng ngắt, trăng sao lung linh, đẹp như một bức tranh.

Qua khoảng một tuần hương, một ảo ảnh dập dờn như sóng nước hiện ra, mấy chục dặm về phía trước, trên bãi đất tưởng như hoang vu lại hiện ra một tòa cung điện màu trắng đỏ xây tựa vào núi.

“ Mộc Đạo Tử, ta đến đây! Còn không mau lấy Tuyết Liên Ngưng Lộ của ngươi ra tiếp đãi ta!”

Tiếng nói của Hắc Phong lão tổ vang vọng ra khắp vùng đất hoang vu.

“ Ô?”

Nhưng đã qua nửa tuần hương, bốn bề vẫn im phăng phắc, tòa cung điện trắng đỏ không hề có động tĩnh gì.