La Phù

Chương 97: Trị thương. Gã đàn ông xấu xí

” Sơn Hà Xã Tắc Chung, lão quỷ Khuất Đạo Tử, ta không đến tìm ngươi, ngươi lại đến tìm ta!”

Trong lúc bị chiếc chuông khổng lồ làm cho choáng ngợp, Lạc Bắc chợt nghe thấy Hắc Phong lão tổ cười nhạt.

“ Cái tên nhát như thỏ đế nhà ngươi lại muốn đánh lén ta, cả đời này ngươi đừng hòng luyện được thân ngoại hóa thân đích thực!”

Trong khi Hắc Phong lão tổ cười, có một vật nhỏ chừng ba tấc đột nhiên xông ra từ đỉnh đầu y.Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện hai bàn tay khổng lồ bằng thủy tinh. Bàn tay này cũng có quyết pháp giống như Hắc Phong lão tổ và nguyên anh vừa chui ra từ đỉnh đầu y, thay nhau đánh vào chiếc chuông khổng lồ màu xanh có mây trắng uốn lượn vàảo ảnh đang phát ra ánh sáng vàng kim.

“ Boong”, một âm thanh động trời vang lên, chiếc chuông khổng lồ bị đánh bay đi tứ tung. Lạc Bắc chỉ còn cảm thấy đầu óc như bị thiêu đốt, trong lúc khí huyết nhộn nhạo lại bị sóng âm của chiếc chuông làm cho chấn động, phun ra một ngụm máu tươi. Cùng lúc đó, thân thể đang nằm cứng đờ trên đất bỗng phát ra âm thanh quái lạ, bật dậy như bị điện giật. Ảo ảnh màu vàng kim đang lơ lửng trên không bị đánh cho tan tác, hóa thành một ngọn lửa cửu sắc.

“ Hắc Phong lão tổ, làm sao ngươi biết được ta không phải là Mộc Đạo Tử!”

Người này bật dậy từ dưới đất, trong lúc rũ lại đầu tóc để lộ ra một khuôn mặt già nua, vàng vọt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Lão vừa thốt lên câu nói này vừa vung tay, phát ra hàng trăm luồng lân tinh màu trắng phóng về phía Hắc Phong lão tổ, đồng thời chân đạp lên một chiếc thuyền nhỏ bằng mai rùa, phát ra một luồng sáng xanh, rồi lẩn mình vào luồng sáng đó, chạy vọt ra ngoài.

“ Muốn chạy hả?”

Hắc Phong lão tổ vốn không muốn trả lời, viên nguyên anh màu tím tầm ba tấc trên đỉnh đầu lập tức biến thành một đài sen bằng gió trong suốt, đuổi theo Khuất Đạo Tử.

Khuất Đạo Tử dùng pháp thuật để che giấu sinh khí, cải trang thành Mộc Đạo Tử, nằm ở đó đợi khi Hắc Phong lão tổ tâm thần hoảng loạn thì lập tức tấn công. Lão muốn trong nháy mắt uy hiếp được Hắc Phong lão tổ, nhưng không ngờ được rằng Hắc Phong lão tổ đã sớm phát hiện ra, tương kế tựu kế, ngược lại lại bị Hắc Phong lão tổ uy hiếp.

Cả hai đều là những nhân vật có tu vi cao tuyệt, tuy giao chiến trong thời gian rất ngắn nhưng đều đã dùng hết sức bình sinh của mình. Hắc Phong lão tổ tuy đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không kịp đánh trúng Khuất Đạo Tử. Lúc này khóe môi của Hắc Phong đạo tử cũng đang rỉ máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.

Nhưng Hắc Phong lão tổ không thèm để tâm, cứ thế cưỡi gió xông lên, muốn trong khi tấn công Khuất Đạo Tử, lấy mạng y chỉ bằng một đòn.

Nguyên anh do chân nguyên ngưng tụ mà thành, nhanh nhẹn hơn nhiều so với xác thịt. pháp quyết mà Hắc Phong lão tổ luyện vốn cũng đã cực nhanh, trong nháy mắt đã phá được chướng ngại của đám lân quang màu trắng. Khuất Đạo Tử dù có dùng pháp bảo gì thì cũng không thể nhanh bằng nguyên anh của Hắc Phong lão tổ.

Đúng lúc nguyên anh của Hắc Phong lão tổ sắp đuổi kịp Khuất Đạo Tử, thì đột nhiên trên trời xuất hiện một đám mây đen, hóa thành một dáng người màu đen, chộp lấy nguyên anh của Hắc Phong lão tổ.

“ Hắc Phong lão quỷ! Ta với ngươi vốn không hiềm khích, ngươi lại dám thừa cơ đánh lén ta!”

“Sao y lại tự gọi mình là Hắc Phong lão quỷ?” Lạc Bắc nghe thấy Hắc Phong lão tổ hô hoán như vậy thì sững cả người, “ ầm ầm”, đài sen bằng gió bên dưới viên nguyên anh màu tím đột nhiên nổ tung, hóa thành ngàn vạn lưỡi đao cuồng phong.

“ Hắc Phong lão tổ, cái tên điên này!” Trong không khí đầy những lưỡi đao cuồng phong, bóng người màu đen đó đã bị vô số cuồng phong đánh trúng, gào lên một tiếng động trời, đột nhiên người đó lại hóa thành một luồng khí đen, cao chạy xa bay. Có điều sau khi đài sen trong suốt nổ tung, nguyên anh màu tím của Hắc Phong lão tổ cũng bị thương tích đầy mình. Lúc này màu sắc của nguyên anh cũng đã nhạt đi, mặt Hắc Phong lão tổ cũng trắng bợt, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, khó khăn lắm mới thu hồi được nguyên anh về.

“ Kẻ đó là ai? Ông bị thương có nặng không?”

Lạc Bắc biết rằng Hắc Phong lão tổ tu vi cao tuyệt, thậm chí đã luyện ra được bản mệnh nguyên anh, chân nguyên và tinh huyết trong người đã hợp thành một thể. Lúc này thấy Hắc Phong lão tổ liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi, chắc chắc là thương thế rất nặng.

“ Sao nào, nếu ta thương nặng mà chết, không phải càng có lợi cho ngươi sao?”

Hắc Phong lão tổ liên tục bị người đánh lén, bị thương như vậy thì trong lòng rất nôn nóng, vốn định nói ra câu này, nhưng khi nhìn vào mặt Lạc Bắc, thấy vẻ mặt y thật sự đang rất lo lắng cho mình thì ngừng lại, không nói ra nữa, ngập ngừng một lúc rồi lên tiếng quát lớn, “ Tuy ta bị thương nặng, nhưng cùng lắm cũng chỉ mất đi nguyên anh, nhưng không chết được đâu. Mấy tên Khuất Đạo Tử và Hắc Phong lão quỷ đó còn bị thương nặng hơn ta, thấy ta quá mạnh nên tháo chạy hết rồi. Kể cả sau này có phải tu luyện lại từ đầu thì chúng cũng không phải là đối thủ của ta”

“ Hắc Phong lão quỷ?” Lạc Bắc thắc mắc, “ Bóng người màu đen đó là ai, sao ông lại gọi y là Hắc Phong lão quỷ?”

“ Ta phải diệt hết môn phái của y!” Hắc Phong lão tổ vốn đã kìm nén cơn giận, nay lại nghe Lạc Bắc hỏi thế thì liền nổi giận đùng đùng, “ Tên đó là Hắc Phong thượng nhân của Câu Trần thiên đạo, danh húy cũng gần gần giống ta. Trước đây ta từng gây sự với y, nhưng sau đó lại không muốn gây hiềm khích gì với y nữa vì vậy chuyện này cũng dần quên đi, tránh khỏi sau này làm trò cười cho thiên hạ. Ai ngờ lão quỷ này hôm nay lại nhân lúc ta thụ thương đánh lén ta, đúng là cùng một giuộc với Khuất Đạo Tử mà!”

“ Khuất Đạo Tử, là chưởng giáo của Phái Bắc Mang, Hắc Phong thượng nhân là chưởng giáo của Câu Trần thiên đạo.” Tuy bây giờ Hắc Phong lão tổ đang vô cùng tức giận, tinh thần hoảng loạn, không có chút gì gọi là khí khái tông sư, nhưng trong mắt Lạc Bắc y lại không hề như vậy.

Bị hai nhân vật tầm cỡ tông sư liên thủ đánh lén mà Hắc Phong lão tổ vẫn có thể khiến hai kẻ đó sợ hãi mà chạy trốn, hơn nữa Lạc Bắc còn nhìn thấy trong trận đầu đánh với Khuất Đạo Tử, Hắc Phong lão tổ đã dốc toàn bộ sức lực, không màng bản thân. Đến trận thứ hai thì tự phá đài sen, thi triển pháp quyết để đồng quy vu tận, đến cả nguyên anh ngưng kết từ chân nguyên của chính mình cũng không màng, tu vi và khí khái thế này cũng đã đủ cho người ta tin phục.

Và cũng chỉ có khí khái như thế mới có thể đả thương được hai cao thủ có tu vi tương đương với mình.

“ Đi!”

Sau khi tức giận mắng chửi vài câu xong, hai tay Hắc Phong lão tổ cử động, lại hóa ra một đài sen bằng cuồng phong, túm lấy Lạc Bắc rồi đi.

“ Ông đã bị thương nặng như thế, sao còn dùng pháp quyết hao tổn chân nguyên như thế này?” Lạc Bắc sốt sắng hỏi.

“ Ngươi thì biết cái gì!” Hắc Phong lão tổ mở miệng ra là mắng: “ Hai tên lão quỷ này đâu có độc lai độc vãng như ta, vẫn còn có rất nhiều pháp bảo chưa dùng đến. Đừng nói đến có đồng bọn khác, chỉ cần mấy đứa đệ tử ở quanh đây mang pháp bảo đến cho chúng, ta mà không chạy nhanh thì sẽ bỏ mạng ở nơi này.”

Tuy Hắc Phong lão tổ ngữ khí hung hãn, nhưng Lạc Bắc lại không hề bực tức, trong lòng chỉ lo lắng cho thương thế của Hắc Phong lão tổ.

Mấy chục ngày nay, ngày nào Hắc Phong lão tổ cũng giày vò Lạc Bắc, nhưng Lạc Bắc lại không để bụng, chỉ coi những chuyện đó như một cách tập luyện. Hơn nữa lại sớm tối bầu bạn cùng Hắc Phong lão tổ, học được rất nhiều kiến thức, nên trong lòng hắn không còn oán hận Hắc Phong lão tổ. Đồng hành cùng nhau, tuy cảm thấy Hắc Phong lão tổ không hiểu lễ giáo, hỉ nộ thất thường, nhưng hành sự lại hào sảng thẳng thắn, lại không lạm sát người vô tội, không hề hung tàn, đáng sợ như trong truyền thuyết.

Tuy lúc này Hắc Phong lão tổ không cần phải lo lắng về tính mạng nữa, nhưng nguyên anh đã bị đánh cho rã rời, thương thế rất nặng. Hơn nữa trong khi vận hết chân nguyên để chạy trốn, lão sợ bay cao quá sẽ bị kẻ khác phát hiện, nên chỉ bay cách mặt đất chừng hai ba trượng.

Ở độ cao này, sức gió cản lớn hơn so với độ cao bình thường, rất hảo tổn chân nguyên. Với tu vi lúc bình thường của Hắc Phong lão tổ, nếu vận toàn lực điều động chân nguyên, bay với tốc độ nhanh nhất cũng duy trì được hai ngày hai đêm, nhưng hiện giờ bị thương, chỉ bay được chưa đến hai tiếng đồng hồ. Vừa vào thành chưa lâu, Hắc Phong lão tổ đã cảm thấy chân nguyên cạn kiệt, sắp không cầm cự được đến nơi, nếu không trị thương kịp thời, đừng nói đến chuyện nguyên anh không còn, mà đến chân nguyên cũng hoảng loạn, tẩu hỏa nhập ma, lập tức sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

“ Không ngờ vô tình lại đến gần núi Đan Hà mà thằng nhóc này muốn đến.”

Hắc Phong lão tổ chợt dừng lại, đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng không giấu nổi nỗi khổ tâm khó nói ra. Vì lão phát hiện ra mình trong lúc vội vã, hoảng loạn đã vô tình đi vào địa giới Mân Việt, tuy còn cách núi Đan Hà gần ngàn dặm, nhưng ngàn dặm đối với Hắc Phong lão tổ cũng không phải là xa, vì thế lão mới có thái độ như vậy.

“ Nơi này cũng tốt, cùng lắm cũng chỉ có một vài môn phái hạng ba, trị thương ở đây đi!”