Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 17

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Chỉ thấy tu giả dẫn đầu giơ tay lên một cái, tựa như có một cỗ áp lực vô hình đè xuống mọi người, hiện trường thoáng chốc lặng ngắt như tờ, ngay sau đó y mở miệng, “Ta là đại đệ tử Thừa Kiếm tông đời thứ ba mươi bảy, đạo hiệu Vân Dục, hôm nay chúng ta tới chậm, để cho chư vị đợi lâu rồi.”

Giọng nói của Vân Dục không lớn không nhỏ, lại truyền rõ ràng vào lỗ tai mỗi người.

“Tư thái người này thật hiên ngang.” Chử Tư Lâm thấp giọng nói với Thẩm Trì.

Thẩm Trì đáp lời: “Từ xưa đến nay, thế giới này chính là cường giả vi tôn, hiện tại y mạnh hơn so với chúng ta, tư thái cỡ này có gì kỳ lạ?”

Chử Tư Lâm không tin, “Nhưng không phải thời xưa bậc thánh giả nói, chỉ có dáng vẻ khiêm tốn, mọi lúc luôn giữ vững tâm tiến, mới có thể không ngừng tiến bộ sao?”

Thẩm Trì liếc y một cái, nói: “Cắt câu lấy nghĩa chính là tối kỵ.”

Sau khi Vân Dục dứt lời vẫn chưa lập tức thu hồi uy áp mà tăng thêm rất nhiều, đám người cầu tiên trên sân mới thở phào nhẹ nhõm lại cảm thấy trên người giống như nặng tựa ngàn cân, nhất thời bị ép đến không thở nổi.

Chỉ một thoáng, vốn đám người cầu tiên đứng thẳng tắp vì sự có mặt của tu giả Thừa Kiếm tông nay đã quỳ gối hoặc nằm, ngã đầy đất, còn đứng tận lực chống đỡ lác đác không có mấy người.

Chử Tư Lâm ngoan cố hỏi vì sao lại bị Thẩm Trì làm cho nghẹn họng, dốc hết sức mới khiến cho mình gần như không quỳ xuống.

Đối với áp lực đột nhiên tới, Thẩm Trì đã sớm có dự liệu, nhưng dù thế nào thân thể hắn cũng không tránh khỏi lảo đảo.

Cơ thể Thẩm Trì hiện tại còn chưa tròn tám tuổi, không nói đến vẫn chưa có bất kỳ nền tảng tu luyện nào, hơn nữa từ lúc hắn có trí nhớ ở Thẩm gia đến nay chưa từng chân chính được ăn một bữa cơm no, cho nên mới gầy nhỏ như vậy. Cho dù Thẩm Trì trọng sinh một lần, dưới tình huống không được tu luyện, cũng không thể đột nhiên thay đổi tình trạng cơ thể được, cho nên đến bây giờ tuy độ nhạy bén của hắn cực cao nhưng phương diện thực lực cũng có chút chưa đủ.

Thân thể lảo đảo một lát, Thẩm Trì ngừng thở, một chân hướng ra ngoài ra sức dịch chuyển, trọng tâm thân thể xoay thành hình tam giác, hai chân bám xuống đất, lưng thẳng tắp.

Vân Dục hiển nhiên còn nhớ rõ đứa trẻ đặc biệt xinh đẹp trong tòa miếu kia, lúc mới chạm đất, y ở trên đài liếc mắt liền phát hiện Thẩm Trì, tuy hắn vẫn mặc áo choàng che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng tu vi của y là Kim đan, che giấu kiểu đó đương nhiên không gạt được, chẳng qua ngược lại y thấy hơi kỳ lạ, vị huynh trưởng thoạt nhìn rất che chở đứa trẻ này vì sao không thấy tăm hơi đâu.

Không đợi ngẫm nghĩ, sau khi Vân Dục nói ra những lời kia, liền căn cứ theo quy tắc tuyển đồ lần này phóng ra uy áp, nhìn Thẩm Trì chỉ lảo đảo một cái rồi đứng vững vàng, trong bụng càng thêm kinh ngạc.

Tuy uy thế chỉ có Trúc cơ kỳ, nhưng chuyển đổi thành sức nặng cũng chừng năm mươi kg(nguyên gốc cân TQ là 100), trong đó còn bao gồm tâm lý khiếp sợ, coi như thân thể thanh niên khỏe mạnh cũng không nhất định có thể thành công đứng vững, nhưng Thẩm Trì chẳng qua mới là một đứa trẻ tám tuổi, thế mà chỉ lảo đảo một cái.

Nếu như hắn không có băng hỏa linh căn, dĩ nhiên là một hạt giống tiên đạo tốt hiếm thấy.

Trong bụng thở dài một cái, Vân Dục thu hồi uy thế, nói với mọi người: “Làm kiếm giả, chỉ có tuân thủ chủ định, chuyên cần luyện tập không nghỉ, mới có thành tựu. Dựa theo quy củ thu đồ của tông môn, bây giờ các chư vị còn đứng có thể tiếp tục tham gia vòng kiểm tra tiếp theo.”

Đây cũng không phải Vân Dục nói bừa, từ lúc giờ mẹo tuyết bắt đầu rơi bọn họ đã đến hiện trường, thậm chí vài tên gây kích động cũng là người bọn họ an bài đi vào, chính là để kiểm tra tâm tính những cầu tiên giả này như thế nào.

Bây giờ dưới áp lực của y vẫn có thể đứng, còn đứng được yên ổn như vậy, đám người kia bất luận tâm tính hay nghị lực đều đã qua cửa.

Lúc này cầu tiên giả trên sân chưa đầy năm trăm, phần lớn là thiếu niên mười bốn đến mười chín tuổi, so với đám người đông vui rộn ràng ban đầu quả thực chênh nhau một trời một vực.

Nghe thấy Vân Dục mở miệng, tất cả đều ngẩn ra, ngay sau đó không nhịn nổi khẽ reo hò.

“Ai ui… Đau quá! Không hổ là đệ nhất tông, kiểm tra cũng đáng sợ như vậy.” Chử Tư Lâm đưa tay đấm vào cánh tay và chân, “Thẩm Trì, ngươi không sao chứ? Ngươi cũng thật lợi hại, ngươi còn chưa đầy tám tuổi đó, ta nếu như bằng tuổi ngươi khẳng định không thể chống đỡ lâu như vậy.”

“Không có việc gì.” Gật đầu một cái với Chử Tư Lâm đã sớm cất tiếng bi thương rên rỉ đau đớn, không để ý đến sự sùng bái trong lời nói của y, Thẩm Trì khẽ di chuyển tứ chi hơi cứng ngắc, bởi vì vừa rồi căng thẳng quá độ, bắp thịt khắp người đau như bị xé rách.

Kiếp trước hắn từng nghiên cứu qua, trong rất nhiều tông môn, chỉ có lúc gia nhập Thừa Kiếm tông đều sẽ không kiểm tra linh căn đầu tiên.

Đối với một kiếm tu mà nói, quan trọng nhất chính là nghị lực, ngộ tính, tâm tính, căn cốt, ngược lại linh căn chỉ là thứ yếu, trong lịch sử không phải chưa từng xuất hiện tình huống kiếm tu ngũ linh căn thành tiên.

Mặc dù với tiêu chuẩn thu đồ nghiêm khắc của Thừa Kiếm tông, nhưng chỉ cần thông qua vài kiểm tra ban đầu, nhập môn chính là chuyện ván đã đóng thuyền. Cuối cùng đến linh căn, chính là phân chia đệ tử nội môn ngoại môn.

Mới vừa nãy kiểm tra tâm tính cùng nghị lực đã qua, mấy hạng mục còn lại đương nhiên không làm khó được Thẩm Trì.

Kiếp trước có thể từ trong cảnh ngộ ác liệt như vậy qua khoảng thời gian mấy trăm năm ngắn ngủi leo lên vị trí Ma tôn, ngộ tính của Thẩm Trì tất nhiên là không kém, mà bản thân hắn chính là thân linh cốt, căn cốt càng là thượng đẳng, vượt qua kiểm tra nhập môn Thừa Kiếm tông, tuyệt đối không là vấn đề.

Đúng như Thẩm Trì nghĩ, kiểm tra kế tiếp là căn cốt.

Hạng mục này cũng không hao phí mất thời gian, chỉ cần đám người cầu tiên giả đưa tay cho Vân Dục sờ nắn xương cốt là được.

Một tên đệ tử đứng ở bên đài nói với đám người cầu tiên rằng: “Đều xếp thành từng hàng, từng người tới.”

“Nhị phẩm, căn cốt thượng cấp, qua.”

“Tam phẩm, căn cốt bậc trung, qua.”

“Ngũ phẩm, căn cốt kém, không qua.”

“Lục phẩm, căn cốt kém, không qua.”

Theo lời Vân Dục nói ra, có người vui mừng có người ưu sầu, thông qua thì vô cùng chờ đợi kiểm tra tiếp theo, không thông qua vẻ mặt như đưa đám rời đi, trong chốc lát đám người cầu tiên giả còn chờ đằng sau vừa chờ mong vừa sợ hãi, khuôn mặt mỗi người đều đổ ra mồ hôi.

Thẩm Trì cùng Chử Tư Lâm xếp hàng cuối cùng, vẻ mặt cũng coi như buông lỏng, xếp hàng ước chừng một khắc đồng hồ, liền đến trước mặt Vân Dục.

Chử Tư Lâm đứng ở phía trước, y run lẩy bẩy vươn tay, ngón tay của y có hơi tròn nhưng lại trắng trẻo mềm mại, chỉ thấy ngón tay Vân Dục để ở cổ tay y, lòng bàn tay, xương ngón tay nhẹ nhàng rạch một cái, “Nhất phẩm, căn cốt cực tốt, qua.”

Nghe thấy Vân Dục báo ra kết quả, những người xung quanh đều cả kinh, ánh mắt nhìn về phía Chử Tư Lâm thoáng chốc thay đổi sắc, đây chính là cầu tiên giả đầu tiên ngày hôm nay có căn cốt cực tốt.

Chử Tư Lâm không khỏi vui vẻ ra mặt, gật đầu cổ vũ Thẩm Trì, đưa tay ra hiệu đừng sợ, mới nhảy xuống dưới đài.

“Chúng ta lại gặp mặt.” Trên mặt Vân Dục nở nụ cười, ôn hòa nói với Thẩm Trì, “Ta còn chưa biết ngươi tên là gì?”

Thẩm Trì đưa mắt nhìn đối phương, vươn bàn tay đặt lên chiếc bàn trước mặt Vân Dục, nói “Thầm trì.”

“Thẩm Trì, tên này không tồi, không cần phải lo lắng, nếu ngươi vượt qua kiểm tra, ta nhất định sẽ không từ chối ngươi nhập môn.” Vân Dục vẫn cười ôn hòa, đưa tay kiểm tra căn cốt cho Thẩm Trì, y lặp lại động tác ba lần giống như với Chử Tư Lâm vừa rồi, nhưng vẫn chậm trễ chưa thông báo cho Thẩm Trì biết căn cốt như thế nào.

Thời gian im lặng lâu dài khiến lòng người bên này không khỏi chú ý, thấp giọng nghị luận, thoáng chốc trên sân vang lên một mảnh xì xào.

Vẻ mặt Chử Tư Lâm càng thêm lo lắng, Thẩm Trì sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?!

Nhưng ngược lại Thẩm Trì vẫn duy trì động tác đưa tay, giống như không hề mệt mỏi, tùy ý Vân Dục kiểm tra nhiều lần.

Vân Dục nhíu mày càng lúc càng sâu, bởi vì yêu cầu làm đệ tử thân truyền, thêm nữa bị thuần linh thể của Thẩm Vô Hoặc khiến cho khiếp sợ, lần trước y chỉ tra xét linh căn của đứa nhỏ này, lại chưa từng phát hiện, Thẩm Trì đúng là thân linh cốt nghìn năm khó gặp.

Nghĩ đến đây, trong mắt Vân Dục tràn đầy xoắn xuýt, nhưng càng thấy tiếc hận nhiều hơn, căn cốt như vậy, mà trời lại sinh một bộ băng hỏa phế linh căn, kỳ thực coi như Thẩm Trì là thủy hỏa linh căn, hoặc dứt khoát là ngũ linh căn kém nhất, cũng không đến mức khiến cho Vân Dục thất vọng như vậy. Mà hắn lại dứt khoát là băng hệ dị linh căn cùng hỏa linh căn, hai cái linh căn này chênh lệch thực sự quá lớn, hoàn toàn không cách nào cân bằng.

Đè nén trong lòng đang sôi trào, Vân Dục nói: “Cực phẩm, căn cốt tuyệt hảo, qua.”

Một lời này, mọi người liền ồ lên.

Đám người cầu tiên mới ban nãy vì bản thân thông qua mà đắc chí lúc này trân trân nghẹn họng nhìn Thẩm Trì đang từ từ bước xuống đài, trong lòng tràn đầy ước ao đố kị. Chỉ có Chử Tư Lâm dường như lúc biết căn cốt của hắn còn tốt hơn mình thì hưng phấn, nhìn Thẩm Trì đi xuống trong phút chốc đã lẻn đến bên cạnh hắn, không ngớt nói chúc mừng.

Đưa mắt nhìn thiếu niên hưng phấn mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Trì nói: “Cảm tạ. Còn nữa, không nên cao hứng quá sớm.”

Nghe được lời ấy, giọng nói thiếu niên đang hết sức phấn khởi chợt ngưng lại, vẻ mặt có chút ngây ngốc, “Hả?”

“Còn một lần kiểm tra cuối cùng, sau khi thông qua các ngươi chính là đệ tử của Thừa Kiếm tông rồi.”

Lúc này trên sân còn dư lại không đến hai trăm người, nghe được lời này, con mắt họ đều sáng lên, ẩn chứa đầy mong đợi.

Vài tu giả tại trước mặt mỗi cầu tiên giả đặt ra một cái bàn, bên trên lần lượt bày giấy và bút mực.

Vân Dục vung tay lên, chỉ thấy trên đài bất ngờ xuất hiện một tảng đá lớn, mặt trước tảng đá nổi lên một chữ “Kiếm” rất to, chữ viết vô cùng đại khí, ngòi bút sắc bén, chỉ liếc một cái liền như có áp lực nặng nề đánh tới trước mặt.

“Nói cho ta biết, các ngươi từ trên chữ này nhìn thấy điều gì, viết trên giấy, tính theo thời gian một nén nhang.”

Vân Dục dứt lời liền vung tay lên, nén nhang trong lư hương trước đài liền bốc lên khói xanh lượn lờ.

Sau khi nghe rõ yêu cầu, đám cầu tiên giả hoặc tính toán trong lòng, hoặc chau mày, nhưng bất luận thế nào trước sau đều giơ bút lên, bắt đầu vùng dậy múa bút thành văn.

Vân Dục lại một lần nữa đưa mắt nhìn lên người Thẩm Trì, chỉ thấy ánh mắt hắn rơi vào trên tảng đá kia, nhưng trước sau vẫn không viết, mà tiểu thiếu niên bên cạnh hắn cây bút vẫn chưa từng dừng lại. Mắt thấy đã qua phân nửa nén nhang rồi, trước mặt đứa bé kia vẫn là một tờ giấy trắng, chắc là sẽ không sao chứ? Ánh mắt Vân Dục lóe lên một vẻ lo âu.

Một đệ tử nhìn thấy ánh mắt Vân Dục vẫn thủy chung đặt vào người đứa bé mặc áo choàng kia, không khỏi có chút ngạc nhiên, truyền âm nói: “Đại sư huynh, ngươi biết đứa bé kia sao?”

“Ừ, gặp một lần.”

“Thời gian sắp hết, đứa bé nhỏ như vậy, có thể kiên trì đến đây xác thực không dễ, nhưng thật đáng tiếc.”

“Ta ngược lại không cho là vậy, mặc dù hắn chưa đầy tám tuổi nhưng tâm tính cứng cỏi hiếm thấy, tuyệt đối không thể đi tới tình cảnh như vậy rồi vứt bỏ.” Sau khi Vân Dục nói ra những lời này, ngay cả chính y cũng không khỏi giật mình, trong lòng rõ ràng, chính y kỳ thực cũng không quá tin tưởng Thẩm Trì sẽ hoàn thành kiểm tra lần này, nhưng y vẫn vô thức phản bác lại đệ tử kia, điều này là vì sao?

“Đại sư huynh nói vậy, là ta vọng đoán rồi.”

Mắt thấy hương chỉ còn dư lại một phần tư, rốt cục Thẩm Trì thu hồi lại ánh mắt, đầu tiên hắn tỉ mỉ đem trang giấy mở rộng rồi đè xuống, để cho nó dán vào mặt bàn, sau đó tay phải cầm lên chiếc bút lông sói lớn nhất bên cạnh nghiên mực, đem bút thấm ướt ở trong nghiên mực, chậm rãi hạ xuống tờ giấy.

Ngón tay thuộc về trẻ con hết sức tinh tế, cán bút lớn bị hắn nắm lại giữa ngón tay, tỏ ra có mấy phần gắng sức, nhưng góc độ Thẩm Trì hạ xuống vẫn vô cùng ổn định.

Dưới tầm mắt của đệ tử kia, một chữ thật lớn dưới động tác của Thẩm Trì, bừng bừng hiện trên mặt giấy.

Thấy được chữ này, vẻ mặt đệ tử kia nghi ngờ, sờ cằm một cái, nhìn về phía Vân Dục, đã thấy con ngươi Vân Dục đúng là đã co rút mạnh, ngập tràn ngạc nhiên.

“Đinh — đinh — đinh–”

Ba tiếng chuông vang lên.

“Hoàn tất trả lời, mời chư vị dừng bút!”

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm]

Thẩm Vô Hoặc: Vân Dục kia, sờ vào tay Tiểu Trì thế nào?

Tác giả: Đại khái… Trái, phải, trái, phải, không đúng, y không có sờ đâu! Thật đấy!!!