Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 54

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Nhị Hổ? Mọi người nghe thấy tên này yên tĩnh một hồi, cũng không dám chế nhạo, nhìn vào linh hổ dưới chân gã to con tu vi đã ở Kim đan hậu kỳ bèn hít sâu một hơi lạnh, xôn xao quay đầu nhìn Thẩm Trì bằng ánh mắt đồng cảm.

Tuy Thẩm Trì mang mặt nạ nhưng chỉ đơn thuần nhìn vào thân hình, thậm chí còn chẳng cao bằng con linh hổ kia, tu vi chẳng qua chỉ là Kim đan sơ kỳ, bất luận từ phương diện nào mà nói đều không không có bất kỳ ưu thế nào.

Trận chiến này, dường như Thẩm Trì nhất định sẽ thua.

Đệ tử Ngự Thú tông vây xem sắc mặt kiêu ngạo, một người trong đó huých vào tu giả bên cạnh: “Nhìn dáng vẻ ngươi ban nãy thấy đám đệ tử Thừa Kiếm tông vây quanh đây còn không yên tâm, giờ đã yên tâm chưa.”

“Cũng đúng, tu vi thiếu niên này còn không cao hơn ta, Đường sư huynh khẳng định không nói chơi. Chẳng qua tuổi hắn nhỏ như vậy đã lên Kim đan kỳ, nhất định là nhân vật thiên tài, nếu Đường sư huynh xuống tay quá nặng thụ thương thiếu niên này, đến lúc đó Thừa Kiếm tông vùng lên oán trách, e rằng sẽ khó ăn nói.”

“Hứ, quy củ đại hội tu giả này do các đại tông mấy vặn năm trước cùng nhau quyết định, mặc dù không phải bất luận sinh tử nhưng cũng không đến mức bị thương liền tùy ý tra vấn…” Nói đến đây, ngươi nọ dường như bị cái gì làm kinh động, toàn thân run rẩy, vội vã ngừng câu chuyện lẳng lặng dời mắt khỏi Thẩm Trì, một lát sau hồi phục tinh thần mới liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc đứng sau lưng Thẩm Trì, thấy y không nhìn mình nữa rốt cục thở phào nhẹ nhõm, nói thầm trong lòng: “Thanh niên kia là ai? Sao ánh mắt lại dọa người như vậy.”

Giọng nói hai người kia mặc dù không lớn, nhưng ở đây đều là tu giả tinh mắt thính tai, sao có thể không nghe thấy được? Đệ tử Ngự Thú tông sắc mặt chấn động, đệ tử Thừa Kiếm tông cũng biến sắc, tất cả đều rất khó coi.

Thẩm Trì cũng không quá để ý đến lời người ngoài nói, chỉ liếc mắt nhìn hai người kia rồi đem lực chú ý chuyển về phía Lăng Cốc Diệc đang muốn nói lại thôi.

“Đạo hữu…” Lăng Cốc Diệc cũng nhìn tu giả trên đấu đài rồi quay sang Thẩm Trì, mới mở miệng nói hai chữ đã bị tu giả bạch y bên cạnh kéo lại.

“Tiểu Diệc, thi đấu sắp bắt đầu, ngươi cũng nên lên đài.” Sau đó tu giả bạch y kia quay sang mấy người Thừa Kiếm tông, ánh mắt nhấn mạnh dừng trên người Thẩm Trì một lát mới nói: “Mấy vị đạo hữu, cáo từ.”

Dứt lời, không nói gì thêm liền kéo thiếu niên kia đi.

‘Đạo hữu ngươi phải cẩn thận, ngự thú linh hổ của Đường Vạn sư huynh đao thương bất nhập, điểm yếu ở sườn trái ba tấc.’ Lăng Cốc Diệc vừa truyền âm vừa lén lút chớp mắt nhìn Thẩm Trì.

“Ta thấy tiểu tử kia thật đáng yêu.” Vân Nhiêu nhìn thiếu niên đi hai ba bước lại ngoảnh đầu lại, quay sang Thẩm Trì nhỏ giọng nói rằng: “Song có phải người sư huynh kia của y có hiểu lầm gì đó với ngươi không?”

“Ta không quen biết y.” Thẩm Trì có chút kỳ lạ liếc nhìn Vân Nhiêu mắt đang sáng long lanh: “Sao sư điệt lại nói những lời này?”

Vân Nhiêu ngượng ngùng vuốt góc áo: “Chính là vừa rồi lúc bọn họ qua đây dường như có một chút địch ý với ngươi, ta còn tưởng rằng y ghen tuông với ngươi cơ, khụ khụ, có thể do ta nhìn nhầm rồi.”

Thẩm Trì nghe vậy không khỏi nhìn Vân Nhiêu lâu hơn một chút, người kia xác thực có phần địch ý vô hình với hắn, chẳng qua “Sao lại nổi máu ghen?”

“À…” Trong lúc Vân Nhiêu không biết trả lời thế nào, tiếng chuông báo hiệu thi đấu đột nhiên vang lên.

Thẩm Trì gật đầu với mọi người, nhấc chân bước lên đài thi đấu.

“Đường Vạn sư huynh tất thắng!” Tu giả Ngự Thú tông vây xem lớn tiếng reo hò với tu giả trên đài.

Nghe vậy, tu giả to con bị xem nhẹ đã lâu sắc mặt xanh mét rốt cục dễ nhìn hơn một chút, chắp tay với chư vị đệ tử đã trợ uy cho y, thần sắc sôi sục. Sau đó nét mặt một lần nữa khó coi nhìn chằm chằm vào Thẩm Trì đang đi tới, linh hổ bên người y cũng nhe răng gầm gừ uy phong lẫm liệt.

“Tiểu sư thúc tất thắng!” Vân Nhiêu cũng không cam chịu tỏ ra yếu thế.

Nhưng so sánh với Ngự Thú tông lớn tiếng hò hét, khí thế của Thừa Kiếm tông yếu kém hơn nhiều, vẻ mặt mọi người đều lo lắng nhìn Thẩm Trì lên sàn, biểu cảm nặng nề giống như không phải lần này hắn lên đài thi đấu mà là lên đoạn đầu đài.

‘Chờ ngươi thắng lợi trở về.’

Thẩm Trì đang sải bước lên đài, bỗng nhiên bên tai truyền đến giọng nói Thẩm Vô Hoặc, bước chân hắn thoáng dừng, quay lại gật đầu một cái rồi bước lên đài đấu.

Tiếng chuông báo hiệu bắt đầu thi đấu ngừng lại, trận pháp kết giới trên đài có hiệu lực, tiếng người vây xem ồn ào phút chốc biến mất bên tai hai người.

Thẩm Trì lấy ra kiếm, kiếm của hắn vẫn là bảo khí phi kiếm gỡ xuống từ trên giá binh khí của Minh Lệ lúc ở Dư Lan phong. Do hắn vẫn chưa đem nó nhận chủ, kiếm này xám xịt, mặc dù rất có phong cách cổ xưa nhưng cũng không bắt mắt lắm.

Ngoại trừ tu giả Thừa Kiếm tông cùng Ngự Thú tông thì phần lớn tu giả vây xem bên ngoài đều là một số tiểu tông môn, tố chất cao thấp không đều, lại vốn ôm tâm lý bất bình với đại tông môn, thấy vậy đều bĩu môi xầm xì, càng thêm khẳng định thân phận người chiến thắng trận này. Mặc dù biết rõ tu giả trên đài không thể nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng vẫn đồng loạt lớn tiếng gào thét Thẩm Trì mau nhận thua, thậm chí còn bàn tán về chuyện Thẩm Trì mang mặt nạ.

Các đệ tử Thừa Kiếm tông ở đây đều nhíu mày, nhất là Vân Dục Vân Nhiêu Vân Vụ vốn rất hữu hảo với Thẩm Trì càng tức giận khó kiềm chế.

Nhưng ngay trước lúc bọn họ định mở miệng đã thấy vài tên gào thét kịch liệt nhất sắc mặt đột nhiên trắng bệch, âm thanh im bặt, không khỏi có phần nghi hoặc nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không tra ra được nguyên nhân.

Trong lòng Thẩm Vô Hoặc hừ lạnh một tiếng, ghi nhớ lại dáng vẻ từng người này, ánh mắt một lần nữa hướng về phía Thẩm Trì trên đài.

Khóe môi Thẩm Trì treo một nụ cười, cũng không có thái độ khẩn trương tẹo nào, hai tay lật lại chuôi kiếm hành lễ môn phái với đối thủ.

Trong lòng Đường Vạn tuy không đem một thằng nhóc chưa cai sữa như Thẩm Trì để vào mắt, nhưng cũng kiềm chế tâm tình đáp lễ lại, sau đó linh hổ bên cạnh y liền tung người nhào về phía Thẩm Trì.

Bởi tu vi của linh hổ đã là Kim đan hậu kỳ, đại đa số tu giả ở đây đều không thấy rõ động tác của nó, chỉ thấy nó chợt hóa thành một tia sáng tấn công về phía Thẩm Trì.

Nhưng mọi người còn chưa kịp mở miệng kinh hô đã thấy nó hiện ra thân hình, một thanh trường kiếm vững vàng đặt lên cằm khiến nó không thể tiếp tục tiến lên nửa bước, thanh trường kiếm kia chính là vũ khí vừa rồi bị bọn họ cười nhạo là bụi bẩn cũ rỉ, mà hiện tại chuôi kiếm đang được Thẩm Trì nắm trong tay.

Đường Vạn kinh hãi, giật mình sửng sốt một lúc, lúc phản ứng lại đã thấy Thẩm Trì rút kiếm ra đâm mấy nhát vào linh hổ, tốc độ Thẩm Trì đúng là còn nhanh hơn vài phần so với con hổ, mà mỗi chiêu đều nhắm trúng vào mắt nó, lão hổ thân hình khổng lồ sợ hãi đến mức chạy trốn thục mạng.

Bất chấp kinh ngạc, Đường Vạn ra lệnh cho linh hổ dẫn Thẩm Trì về phía mình, lại lấy ra cây đại đao.

Trông thấy hai người một hổ triền đấu với nhau, Thẩm Vô Hoặc cũng không gấp, những ngày gần đây Thẩm Trì cùng y luận bàn không ít lần, hai người so đấu chiêu thức, có thắng có thua nhưng chưa từng sử dụng linh lực, tốc độ của Thẩm Trì so với hiện tại cũng gần nhanh như vậy.

Thẩm Trì hiển nhiên chưa sử dụng hết toàn lực.

Đúng như Thẩm Vô Hoặc suy nghĩ, hiện tại Thẩm Trì chẳng qua chỉ làm nóng người, sau mấy hiệp, hai người một hổ lại lần nữa ngang vai ngang vế.

Đường Vạn trịnh trọng hành lễ với Thẩm Trì, ánh mắt chân thành: “Đạo hữu, do ta xem thường ngươi, ban nãy ta nghĩ ngươi chỉ dùng đan dược để thúc giục tu vi, nhưng ta đã hiểu lầm, thực sự xin lỗi, ngươi là thiên tài chân chính! Tiếp theo có thể ta phải nghiêm túc rồi, xin hãy sử dụng toàn lực.” Nói xong linh hổ bên cạnh y cũng rống lên một tiếng.

Mặc dù trên đài không nghe được âm thanh, nhưng dưới đài lại nghe rõ mồn một âm thanh trên đài, đám tu giả vây xem không khỏi trợn mắt há mồm, ban nãy còn tranh đấu kịch liệt như vậy mà bảo chưa nghiêm túc?

Mà dáng vẻ thiếu niên kia thoạt nhìn cũng rất điêu luyện, không hổ là tu giả xuất thân từ tông môn hạng nhất hạng nhì.

Thẩm Trì vốn tính vừa đuổi vừa đánh, nhưng thấy đối thủ trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng nóng bỏng hai phần: “Xin mời.”

Sau khi Thẩm Trì mở miệng, Đường Vạn thu lại đại đao trong tay, đổi thành một cây quạt màu hồng nhạt dáng vẻ xinh xắn tinh tế, xòe quạt ra, trên mặt họa mấy nhánh hoa mơ màu hồng.

“Phụt…”

Vẻ mặt chúng tu giả dưới đài vốn nghiêm túc đột nhiên thả lỏng, đúng là không nhịn được mà bật cười.

Một gã tu giả nói: “Cây quạt này đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không khỏi quá nữ tính rồi, vị đạo hữu Ngự Thú tông này có sở thích thật đặc biệt nha.”

Lại một tu giả khác lắc đầu nói tiếp: “Khỏi bàn về hình dáng, chỉ nhìn khí thế, cây quạt này xem ra chính là linh khí, vị đạo hữu Thừa Kiếm tông kia e rằng thua không cần nghi ngờ.”

Hai người một hổ lại lần nữa triền đấu một chỗ, mọi người nín thở ngưng thần, nhìn lên đài chằm chằm không chớp mắt, liên tục không ngừng có tu giả chạy sang bên này xem, trong chốc lát chỗ đất trống xung quanh đài đấu đã đầy ắp người.

Có điều đa số người cho rằng bên thắng lợi là Đường Vạn.

Càng đánh tiếu ý trên khóe môi Thẩm Trì càng hưng phấn, không thể không nói, tên Đường Vạn này mặc dù lúc đầu tâm cao khí ngạo, nhưng y xác thực có tư cách kiêu căng.

Đa số tu giả Ngự Thú tông tu chính là ngự thú, lấy ngự thú chi linh đề thăng tu vi bản thân, nhưng Đường Vạn đồng thời tu cả thể thuật, đặc biệt là phương pháp sử dụng quạt này, so với cách y dùng đại đao còn tinh diệu hơn.

“Tiểu sư thúc có thể thắng sao?” Vân Vụ mở to hai mắt nhìn chăm chú trên đài, chỉ cảm thấy trước mặt là một màn đao quang kiếm ảnh hoa cả mắt.

Vân Dục nói: “Đương nhiên có thể.”

Vân Vụ trừng mắt nhìn Vân Dục: “Ta không hỏi ngươi.”

Vân Dục chỉ mỉm cười nhìn sáo ngọc bên hông Vân Vụ một lát, sắc mặt Vân Vụ khựng lại, hừ một tiếng quay đầu tiếp tục nhìn lên trên đài.

Lúc này Thẩm Trì đã lâm vào khốn cảnh, hắn bị dồn đến góc đông nam đài đấu, sau lưng chính là hạ đài, trước mặt bị người hổ ngăn chặn, dường như bất luận thế nào cũng vô pháp xoay mình.

Mọi người đều nín thở, không ít người trong mắt đều lộ ra vẻ tiếc nuối nhìn Thẩm Trì.

Nhưng ngay trong chớp mắt tiếp theo, mọi người hầu như hoàn toàn không phản ứng kịp đã thấy linh hổ nặng nề té xuống đài, rơi ngay trước mặt bọn họ, mà Đường Vạn thì nằm dưới đất, trên cổ y đang gác một thanh kiếm.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Trong lúc mọi người đang ngờ vực, Thẩm Vô Hoặc không nhịn nổi tiến lên phía trước một bước, bỗng dừng chân lại gắt gao nhìn chằm chằm vào tay trái Thẩm Trì, y thấy rõ ràng, ban nãy một chiêu cuối cùng của Thẩm Trì hẳn là vào lúc một người một hổ xông đến, trước tiên đá một cước vào trên người Đường Vạn, đồng thời trực tiếp đưa cánh tay vào trong miệng hổ, dùng sức quăng con hổ xuống dưới đài, rồi mới nghiêng mình đem kiếm đặt lên cổ Đường Vạn.

Thao tác này chỉ lướt qua với tộc độ ánh sáng, chỉ sợ cho dù là tu giả Kim đan hậu kỳ cũng không thể thấy rõ ràng, cũng khó trách mọi người lại lo sợ nghi hoặc.

Dường như Thẩm Trì nhận ra điều gì, giương mắt nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc, thấy y đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh tay trái mình, không khỏi vô thức nhúc nhích, sau đó mỉm cười với y, ra hiệu không sao.

Thân thể này của hắn sau khi tu hành dưới thác nước ở Xích Nhạn phong gân cốt đã được đoán kinh luyện thể rất nhiều lần, mặc dù không thể xưng là kim cương bất hoại nhưng so với linh hổ được xưng đao thương bất nhập cũng không chênh lệch chỗ nào, hơn nữa ban nãy lúc hắn đưa tay vào miệng cọp dò xét có kèm theo năng lượng, nên ngoại trừ quần áo bị rách một chút cũng chưa hề mảy may bị tổn thương.

“Khụ khụ, đạo hữu, là tại hạ thua trận, Đường Vạn tâm phục khẩu phục!” Đường Vạn thổ huyết, sau đó hành lễ với Thẩm Trì, trong mắt ngập tràn thán phục, tiếp theo lớn tiếng hô to với trọng tài: “Ta chịu thua!”

“Gào…” Linh hổ bị đánh rơi xuống đài khập khễnh bò lại bên người Đường Vạn, ủ ũ cúi đầu, rốt cục ở trước mặt y ói vài ngụm, phun ra mấy cái răng nanh gãy lìa.

Nụ cười trên mặt Đường Vạn cứng đờ, sắc mặt không phải hờn giận nhưng lại thêm vài phần bất đắc dĩ: “Đạo hữu thực sự thật lão luyện. Như vậy tại hạ liền cáo từ trước.” Sau đó dẫn linh hổ dính đầy bụi đất rời đi: “Nhị Hổ, đi thôi.”

Thẩm Trì cũng ngẩng đầu thi lễ: “Cáo từ, tại hạ Vô Trì Thừa Kiếm tông, lần sau sẽ tìm đạo hữu luận bàn.”

“Cái, cái này thì không cần.” Đường Vạn liếc nhìn răng hổ rơi đầy đất, ôm ngực đau đớn lau đi vết máu trên miệng, nở một nụ cười với Thẩm Trì, sau đó không quay đầu lại mà vội vã rời đi.

Thẩm Trì: “…”

Mọi người: “…”

Hệ thống: [Chúc mừng chủ nhân một trận thành danh, độ phản kích tăng 3%, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng.]

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Thẩm Vô Hoặc: Ai cũng đừng để ý tới ta, xin hãy gọi ta là kẻ làm nền đáng thương QAQ