Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 61

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Lúc Thẩm Trì lần thứ hai khép lại quyển sách trên tay, tiếng cửa lạch cạch mở ra.

“Đi thôi.” Minh Lệ nói: “Bên Chấp Phù tông Minh Đường trưởng lão đã thu xếp ổn thỏa rồi, chúng ta hồi tông trước, hai tháng sau sẽ tiến vào Thiên Di bí cảnh.”

Ra khỏi viện, Minh Lệ quét mắt nhìn đại thụ cành lá xum xê phía xa, thần sắc lạnh lẽo, cũng không nói nhiều liền xuất ra phi kiếm ý bảo hai người Thẩm Trì bước lên.

Thẩm Trì dẫn đầu cất bước đi tới, Thẩm Vô Hoặc đứng ở bên cạnh hắn, hai người đứng rất gần, thậm chí Thẩm Trì có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Thẩm Vô Hoặc, hơi nhíu mày nhưng lại không né tránh.

Sau khi ba người rời đi, Vô Vọng trưởng lão trốn phía sau cây đã lâu mới lộ diện, sắc mặt lúc xanh lúc trắng cực kỳ khó coi: “Minh Lệ? Không phải ngoại trừ luận bàn với người ngoài thì rất ít khi y rời khỏi Thừa Kiếm tông sao? Tại sao lại đến Chấp Phù tông?… Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác rồi.” Lão lại sờ vào túi trữ vật trong tay chưa đưa, hít một hơi: “Con à, ngươi đừng trách cha lòng dạ độc ác, cha cũng do bất đắc dĩ thôi.”

Nói xong, Vô Vọng xoay người phẩy tay áo rời đi, bóng lưng vô cùng lạnh lẽo.

Đợi khi bóng lưng lão hoàn toàn biến mất ở cuối con đường, trên cây vốn không có một bóng người bỗng vang lên một tiếng hít thở.

Vân Nhiêu buông bàn tay đang che ở miệng, thần sắc khiếp sợ nhìn chằm chằm về hướng Vô Vọng trưởng lão rời đi.

Hôm nay là ngày nấm cửu vị kia trưởng thành, ban nãy sau khi thi đấu xong nàng liền hái xuống chuẩn bị đưa cho Thẩm Trì, không ngờ tới sẽ gặp Vô Vọng trưởng lão Chấp Phù tông không ngừng đứng gõ cửa viện Thẩm Trì, nhất thời hiếu kỳ, nàng liền leo lên cây hạ một ẩn thân phù, muốn xem lão ta muốn làm trò gì.

Không ngờ nàng lại nghe thấy lời nói kinh hãi như vậy từ miệng người này, Vân Nhiêu sửng sốt cả buổi mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm: “Lẽ nào Vô Vọng trưởng lão này là cha tiểu sư thúc? Không, không đúng, vóc dáng người này có chút giống Vô Hoặc sư thúc…” Tâm tư Vân Nhiêu nhanh chóng thay đổi, nhưng lại bị phỏng đoản của mình hù dọa, vội vã dừng lại: “Bất luận thế nào lão đều không có ý tốt, ta phải mau nói cho tiểu sư thúc.”

Sau khi hạ quyết tâm, Vân Nhiêu bỗng chốc đứng dậy, lại quên mất chính mình còn đang đứng trên cành cây, kết quả thân thể mất thăng bằng té ngã xuống đất.

Nằm sõng soài trên mặt đất, Vân Nhiêu phì ra cành cây trong miệng, cuống quít nhìn vào hộp ngọc mình che chở trong ngực, sau khi phát hiện nó còn nguyên vẹn mới thở ra: “May mắn nấm không bị văng ra, nếu không sao ta có thể giao cho tiểu sư thúc.” Sau đó đứng dậy phủi đi bùn đất trên người, thè lưỡi về phía cái cây.

Sau đó sắc mặt nàng trắng nhợt, hét lên một tiếng: “Ôi trời!”

Lục lọi trên người một lúc, nửa ngày sau mới ủ rũ cúi đầu: “Xong rồi, ban nãy đã dùng mất ẩn thân phù tiểu sư thúc đưa cho, ta vốn còn định đem đi cất giữ.” Sau đó lại đập tay một cái, bừng tỉnh: “Thảo nào tên kia đứng dưới gốc cây lâu như vậy cũng không hề phát hiện ra ta, hóa ra là công lao bùa chú của tiểu sư thúc, không biết tiểu sư thúc có bằng lòng tặng ta một tấm khác không.”

“Sư muội! Thì ra ngươi ở đây.” Vân Vụ từ xa đi tới, dáng vẻ vẫn phong lưu phóng thoáng như trước, sắc mặt lại không giấu được vẻ gấp gáp: “Ngươi không mang đệ tử lệnh theo người sao?”

“À, tối qua có lẽ ta để quên trong phòng.” Vân Nhiêu tìm kiếm bên hông, quả thật không có đệ tử lệnh: “Nhị sư huynh, làm sao vậy?”

“Không biết đã xảy ra chuyện gì, thi đấu dừng trước thời hạn, bảng xếp hạng đại hội tu giả xuất hiện.”

….

[Chúc mừng chủ nhân nhận được hạng nhất đại hội tu giả, nổi tiếng tu giới, giá trị phản kích tăng 1%.]

Mới vừa đến trước cửa Thừa Kiếm tông, hệ thống bỗng lên tiếng, Thẩm Trì nhíu mày, theo Minh Lệ nhảy xuống phi kiếm.

Hiện tại bọn họ mới rời khỏi Chấp Phù tông được hai canh giờ, vừa lúc hoàng hôn buông xuống, rặng mây đỏ dập dờn quanh núi, đàn chim ríu rít bay về tổ, trong núi mây mù bao phủ tựa như tiên cảnh.

Thẩm Trì liếc mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, phát hiện lúc này sắc mặt y có hơi trắng bệch, tình trạng hiển nhiên không được tốt: “Đại ca?”

Thẩm Vô Hoặc gật đầu, thần sắc không thay đổi: “Không lo.”

Trông thấy Minh Lệ, vài tên đệ tử hộ tông liền vội vã tiến lên chào hỏi, cho ba người họ đi qua.

“Ngươi, các ngươi có trông thấy thiếu niên phía sau Minh Lệ trưởng lão không?” Sau khi ba người vào tông, một gã đệ tử hộ tông ngơ ngác hỏi.

“Ban nãy lực chú ý của ta đều đặt lên người Minh Lệ trưởng lão, thiếu niên kia sao vậy?”

“Đúng rồi, nhất định là hắn.”

“Ai vậy?”

“Các ngươi có nhớ mấy năm trước Minh Lệ trưởng lão khăng khăng thu nhận đệ tử không? Chính là băng hỏa phế linh căn kia.”

“Đương nhiên, huyên náo lớn như vậy người nào mà không biết, chẳng phải nói linh của hắn đã được Minh Lệ trưởng lão dùng phương pháp gì đó biến thành băng linh căn sao?” Tên đệ tử đang nói đột nhiên sững sờ: “Chờ đã, ngươi vừa nói thiếu niên ban nãy đi sau lưng Minh Lệ trưởng lão chính là hắn?” Thấy đối phương gật đầu, gã nhất thời đấm ngực dậm chân: “Cư nhiên ta đã bỏ lỡ một cơ hội ngắm đệ nhất mỹ nhân!”

Lôi hệ dị linh căn ở Thừa Kiếm tông vẻn vẹn chỉ có hai người Thẩm Vô Hoặc cùng Minh Lệ, Minh Lệ cũng có nghiên cứu trên phương diện y thuật, sau khi gặp mặt chưởng môn, Thẩm Vô Hoặc hiển nhiên đi theo hai sư đồ tới Dư Lan phong, đồng thời ở lại trong linh phủ của Thẩm Trì.

Chẳng qua ngoài lúc chữa thương cho Thẩm Vô Hoặc, Minh Lệ rất ít khi xuất hiện, vì vậy đa số thời điểm ở Dư Lan phong chỉ có hai người Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc.

Mặc dù trong linh phủ cũng có sân đấu so tài, nhưng do Thẩm Vô Hoặc thụ thương, Thẩm Trì cũng không tiện tìm y luận bàn nên đem toàn bộ tinh lực nghiên cứu trên trận pháp mới, vì vậy từ lúc Thẩm Vô Hoặc tới cũng chỉ nói với y vài việc cần chú ý, sau đó ngoài chào hỏi mỗi lần gặp gỡ, hai người cũng không giao lưu gì nhiều.

Ngày hôm đó Thẩm Trì mới tỉnh lại từ trong nhập định, đang tính đi vào phòng luyện công đã thấy Thẩm Vô Hoặc đứng chờ ngoài cửa phòng hắn: “Đại ca?”

Thẩm Vô Hoặc giương mắt nhìn Thẩm Trì gật đầu, rồi ngoảnh về phía linh điền cách đó không xa: “Trà thu tử nở hoa rồi, Tiểu Trì muốn đi hái trà không?”

Ngay từ vài năm trước Thẩm Trì đã phát hiện Minh Lệ trồng trong linh điền hai cây trà thu tử, mấy năm nay đều chưa từng nở hoa, mà bây giờ Thẩm Vô Hoặc lại phát hiện ra, cũng thật đúng dịp, hắn dừng một lát nói: “Ta đi lấy cái giỏ.”

Hai tay Thẩm Trì nhanh nhẹn hái búp hoa nhỏ màu xanh nhạt trên cây trà đặt vào trong giỏ, vừa hỏi Thẩm Vô Hoặc đứng phía đối diện: “Vết thương của đại ca có khá hơn chút nào không?”

Thẩm Vô Hoặc đáp: “Nhờ có Minh Lệ sư thúc quan tâm đã tốt hơn rất nhiều rồi, trước lúc Thiên Di bí cảnh mở ra là có thể khỏi hẳn.”

Chẳng qua Thẩm Trì cũng chỉ thuận miệng hỏi, nghe vậy liền đưa mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, sau đó lại đem lực chú ý đặt vào mấy cây trà thu tử, đột nhiên động tác của hắn ngưng lại: “Đại ca sẽ chế trà?”

Mặc dù Thẩm Trì rất yêu thích trà thu tử nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ thưởng thức trà, kiếp trước hầu như tất cả thời gian hắn đều dùng vào việc đề cao thực lực cùng đối chiến với kẻ khác, ngoại trừ biết làm một chút đồ ăn làm no bụng, đối với mấy thứ như trà quả điểm tâm cũng không hề nghiên cứu, vả lại hắn từng đi tìm kiếm cây trà thu tử nhưng không có kết quả.

Trà thu tử ở Sơ Linh giới không được coi là linh trà, mùi vị cũng không khiến người ta ưa thích, vì vậy có rất ít người trồng, cũng chỉ có vài nhà trọ phàm tục chuẩn bị, vì vậy cách làm cũng không lưu truyền trong tu giả, thậm chí ở tục thế cũng rất hiếm gặp.

Lúc hỏi ra vấn đề này, Thẩm Trì gần như đã chuẩn bị quẳng đi cái giỏ trà hoa trong tay rồi.

Nghe được lời ấy, ánh mắt Thẩm Vô Hoặc lóe lên tiếu ý, giọng nói vẫn không có gì khác thường: “Ta từng đọc qua phương pháp chế trà thu tử trong một quyển nhàn thư, có thể thử một lần.”

Tuy lời nói như vậy, nhưng sau khi suy nghĩ, Thẩm Trì mới phát hiện Thẩm Vô Hoặc nói thử một lần thực sự hơi quá khiêm tốn.

Từ hái trà đến xao trà qua rất nhiều công đoạn, mà động tác của Thẩm Vô Hoặc lại thuần thục như đã từng làm qua vô số lần.

Sắc trời đã tối, Thẩm Vô Hoặc bưng chén trà đưa cho Thẩm Trì: “Nếm thử.”

Mở nắp chén, nước nóng đã làm lá trà nở ra, nước trà màu xanh nhạt nổi lên vài cánh hoa đồng sắc mỏng như cánh ve, có vẻ vô cùng xinh đẹp, làn khói mỏng manh lượn lờ bay ra từ trong chén, mang theo hương vị đắng ngắt. Thẩm Trì khép hờ mắt thưởng thức, cũng rất kinh ngạc, trà này đích thực chính là trà thu tử có vị đắng chát thanh khiết quen thuộc, mà sau vị đắng lại mang theo chút ngọt. Nhưng đây cũng không phải điều khiến hắn kinh ngạc, mà chính vì kiếp trước hắn đã từng thưởng thức qua mùi vị này.

Kiếp trước lần đầu tiên Thẩm Trì uống trà thu tử là Minh Lệ đã pha cho hắn, chính là mùi vị này, cũng chính vì thế sau này hắn mới có tình cảm sâu đậm với trà thu tử như vậy.

Nhưng hiển nhiên sau khi Minh Lệ đi rồi, hắn cũng không còn uống được trà thu tử mùi vị này nữa, về sau lại cố chấp với nó, trong đó cũng bao gồm nguyên nhân muốn tìm kiếm Minh Lệ.

“Thế nào?” Thẩm Vô Hoặc hỏi.

“Trong đắng có ngọt, uống rất ngon. Cảm ơn đại ca.” Mặc dù trong lòng ngàn vạn mối tâm tư, nhưng Thẩm Trì vẫn không đổi sắc mặt, đặt chén trà xuống: “Có thể cho ta một ít lá trà được không?”

“Ta vốn không thích trà, Tiểu Trì thích thì cầm hết đi.” Thẩm Vô Hoặc đem một chiếc hộp đựng lá trà đưa cho Thẩm Trì: “Hôm nay Minh Lệ sư thúc dặn ta đi tìm y, ta đi trước.”

Thẩm Vô Hoặc nói xong, không đợi Thẩm Trì đáp lại liền bước ra ngoài cửa.

Thẩm Trì nhìn sắc trời một lát, lại đưa mắt nhìn hộp lá trà lớn trên bàn, sắc mặt không khỏi có chút phức tạp.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói Vân Nhiêu: “Tiểu sư thúc! Ngươi ở đâu?”

Thẩm Trì dừng một lát, thu hồi cái hộp đựng lá trà Thẩm Vô Hoặc để lại trên bàn, vẫy tay mở cửa viện.

Vân Nhiêu ngoài cửa sắc mặt nghiêm chỉnh, giống như đang hành hương mà bước vào cửa, trông thấy Thẩm Trì ngồi trong viện vội vã giơ tay lên hành lễ: “Đệ tử Vân Nhiêu bái kiến tiểu sư thúc.” Sau khi buông tay xuống ánh mắt nàng lại sáng lên, nhìn vào chén trà trên bàn: “Tiểu sư thúc, ta có thể uống không? Vừa trở lại ta đã chạy đến đây tìm ngươi, còn chưa được uống ngụm nước nào đâu.”

Thẩm Trì nhìn Vân Nhiêu, đẩy chén trà Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa động tới về phía nàng. “Uống đi.”

Hiện tại Vân Nhiêu đã là Kim đan sơ kỳ, đã ích cốc, tất nhiên không còn tồn tại cảm giác đói khát, nàng nói vậy chẳng qua chỉ hiếu kỳ trà Thẩm Trì uống có gì khác so với trà nàng uống ngày thường.

Vừa bị Thẩm Trì nhìn, ngay lập tức Vân Nhiêu cảm giác tâm tư của mình đã bị nhìn thấu, hơi đỏ mặt, nâng chén lên đổ vào miệng một hớp lớn.

“Phụt…!!!” Trà mới vào miệng, Vân Nhiêu biến sắc, cuối cùng không nhịn được phun ra, sau đó còn không ngừng lè lưỡi dùng tay quạt gió vào miệng.

Đắng quá, rốt cục đây là cái gì vậy? Qua một lúc lâu, rốt cục Vân Nhiêu mới đỡ hơn một chút, lau đi nước mắt trên mặt do ăn phải đắng, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn chén trà kia.

“Đây là trà thu tử.” Thẩm Trì đứng phía sau Vân Nhiêu, nhìn lên bàn đá bị nàng phun ra bừa bãi: “Đi dọn dẹp sạch sẽ cái bàn này, rửa chén trà nữa.”

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Tác giả: Rốt cục ngươi và Minh Lệ có quan hệ như thế nào? Đằng sau có phải có giao dịch bẩn thỉu gì không?

Vô Hoặc: Phì! Ta chỉ bằng lòng giao dịch với Tiểu Trì! Còn nữa! Kỹ thuật chế trà ta luyện hai đời! Rốt cục cũng phát huy được tác dụng rồi, Tiểu Trì nói trà ta pha uống ngon ~~ TUT vui quá phải mau trốn đi thôi.