Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 67

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Rừng rậm phía đông Thiên Di bí cảnh.

Cây cối cao ngút, mây che rợp trời, lúc này trong bụi cây dại kết trái màu cam chín mọng có một con thỏ lớn đang ngồi xổm ăn quả dưới tàng cây, thi thoảng phe phẩy lỗ tai cảnh giác dõi mắt nhìn bốn phía, trong lúc nó ăn no nê chuẩn bị định lên đường về tổ, Hồng hồ ly mai phục đã lâu sau thân cây gần đó bỗng nhảy vọt ra như tia chớp, cắn một cái vào cổ nó.

Con thỏ giãy dụa chốc lát liền mất đi hơi thở, Hồng hồ đắc ý lắc đuôi, bỗng nhiên lỗ tai nó khẽ rung lên, ngậm con mồi giấu vào trong hốc cây, sau đó ẩn thân vào bụi cỏ chờ con mồi mới xuất hiện.

Lúc này một nữ hai nam tu giả đang thất thểu tiến về phía nam, trên cơ thể ba người đều dính vết máu không khác nhau là mấy, trông có vẻ hết sức chật vật, hiển nhiên mới vừa trải qua một cuộc đại chiến.

Tiểu tu giả mặt tròn sờ lên bả vai đã được cầm máu vẫn đau đớn khó chịu, nghiến răng nói: “Nguyên Vu sư tỷ, chúng ta nghỉ ngơi một chút được không? Ta thực sự đi không nổi nữa.”

Tên còn lại cũng vội vã khuyên nhủ: “Đúng đấy sư tỷ, chẳng bằng chúng ta tạm ngồi nghỉ ở đây trước một lúc, đánh xong trận ban nãy linh lực của ta đều đã tiêu hao gần hết, nếu như đằng trước lại gặp phải yêu thú, khả năng chúng ta sẽ an nghỉ tại đây luôn. Hơn nữa đã chạy xa như vậy, con hươu bào kia hẳn sẽ không đuổi kịp.”

Thiếu nữ được gọi là Nguyên Vu đang kiên định bước chân lưỡng lự một lát, ngẩng đầu nhìn ánh sáng xuyên qua kẽ lá cây trên đầu: “Cũng được, thời gian không còn sớm, chúng ta tạm nghỉ ở chỗ này một đêm, sáng sớm ngày mai lên đường.”

“Thật tốt quá!” Hai tiểu tu giả hoan hô một tiếng rồi đi kiếm chỗ ngồi xuống.

“Chờ đã.” Nguyên Vu bỗng nhiên kêu lên, con mắt liếc khắp bốn phía: “Chúng ta mới chạy khỏi lãnh địa của hươu bào, chẳng biết nơi này lại là lãnh địa của vật gì, phù chú cùng pháp bảo sư tôn đưa cho đều đã dùng hết, nếu có yêu thú đánh lén e rằng chỉ có thể mặc cho chúng xâu xé. Vẫn nên cẩn thận là hơn, lên cây nghỉ tạm đi.”

Hai người nhớ lại cảnh ngộ ban nãy không khỏi rùng mình, liền vội vàng gật đầu nói phải, lập tức mỗi người đều kiếm một gốc cây cách đó không xa bò lên.

Rất nhanh ba người đã nhắm mắt lại điều tức, đánh một trận ban nãy chẳng những khiến bọn họ tổn thất mất vài đồng môn, mỗi người cũng bị thụ thương không nhẹ, có thể chỗng đỡ đi đến đây đã vô cùng may mắn, vừa ngồi xuống họ đã lập tức dễ dàng rơi vào nhập định.

Hồng hồ nấp trong bụi cây cách đó không xa lặng lẽ không một tiếng động tiến lên phía trước mấy bước, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tu giả mặt tròn trên thân cây gần nhất, nó đứng tại chỗ một lát, lại dò xét bò nhích lên mà mấy người kia vẫn không chút phản ứng chút, nó đột nhiên hăng hái, nhanh như một tia chớp đỏ lẻn đến bên dưới tàng cây, ngẩng đầu thèm thuồng nhìn mỹ vị trên nhánh cây.

Trong cơ thể tu giả ẩn chứa linh khí cực kỳ nồng đậm, là thuốc bổ cực tốt đối với yêu thú, đã trăm năm rồi nó chưa từng được ăn món thịt dồi dào linh khí như vậy.

Dừng lại dưới tàng cây chốc lát, Hồng hồ mới đặt chân trước lên thân cây, nhanh nhẹn leo lên giống như mèo, mắt thấy khoảng cách ngày càng gần tu giả, nó kiềm chế kích động trong lòng, bình tĩnh lại, hạ thấp thân thể tính cho y một kích trí mạng.

Trong lúc Hồng hồ đang chuẩn bị động tác, Nguyên Vu trên thân cây đối diện bỗng mở mắt ra lớn tiếng kêu lên: “Hoàng Du sư đệ cẩn thận!”

Hoàng Du mở mắt ra, đúng lúc trông thấy một cái miệng khổng lồ đầy răng nanh gần như sắp ngoạm vào đầu y, nhất thời kinh hoảng hết hồn hết vía, ngơ ngác ngồi ngây tại chỗ.

Mà vừa rồi Nguyên Vu cũng vô thức đánh ra phù phép bắn trúng một mắt của Hồng hồ, nó đau đớn rống lên một tiếng, chưa kịp nuốt trọn lấy đầu con mồi trước mắt thì thân thể đã va vào người Hoàng Du.

“Phịch!”

Một người một hồ ly té thẳng xuống cây.

Hoàng Du xoay người bò dậy, không kịp thi triển pháp thuật đã bị Hồng hồ bừng cơn lửa giận vật ngã xuống đất, tươi sống xé xuống một tảng thịt lớn từ bả vai trái của y, Hoàng Du đau đớn la lên, cắn răng rút ra một con gao găm trong tay áo, tính đâm vào người Hồng hồ.

Hồng hồ là Kim đan hậu kỳ hiển nhiên khinh thường đối thủ Kim đan trung kỳ đã kiệt quệ linh lực này, cũng không thèm né tránh, sau khi nuốt vào một ngụm máu thịt lại tiếp tục há miệng về phía y, lúc này mục tiêu của nó chính là cái cổ.

Dao găm pháp khí phổ thông đâm vào da lông cứng rắn của hồ ly vang lên một tiếng loong coong rồi gãy thành hai mảnh, mắt thấy miệng hồ ly ngày càng đến gần, gương mặt Hoàng Du đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Sư tỷ! Cứu ta!”

Đúng lúc này, Nguyên Vu cùng gã tu giả kia cũng tấn công tới, hai người một trước một sau chia ra công kích con mắt cùng cổ Hồng hồ, nhưng lúc này nó đã sớm có phòng bị, một kích toàn lực của hai người ngay cả lồng bảo hộ của đối phương cũng không phá vỡ được.

“A!” Hoàng Du thét lên một tiếng, bỗng mở to con mắt đỏ ngầu, sững sờ nhìn lên ngọn cây.

Hồng hồ liếm láp huyết dịch phun ra từ cổ họng thi thể, lại dời ánh mắt về phía hai người kia, tựa hồ đang chọn lựa con mồi tiếp theo.

Hai người vô thức lui về phía sau một bước, trong lòng đều kinh hãi, bọn họ biết nếu như còn đánh tiếp, hôm này đoàn người Minh Pháp tông bọn họ e rằng đều phải báo danh lại chỗ này.

‘Sư tỷ, ta ngăn chặn nó, ngươi rời đi trước.’

‘Không, sư đệ, ta lưu lại, ngươi rời đi.’

Hai người đang giằng co lẫn nhau, Hồng hồ cũng không chờ đợi, một lát sau đã chọn được đối tượng, bổ nhào về phía nam tu kia.

“Sư tỷ, đi mau!” Nam tu vừa chống lại Hồng hồ vừa gào to: “Đi mau lên!”

Nguyên Vu cắn răng, hốc mắt đỏ bừng, cuối cùng vẫn xoay người lảo đảo chạy đi xa.

Thẩm Trì móc ra một viên yêu đan lớn bằng quả trứng gà từ trong bụng con Hắc báo, đặt ở trong tay vân vê, nhìn sang con mèo trắng bên cạnh đang nhìn hắn tha thiết, sau đó cất đi yêu đan dưới tầm mắt lên án của nó: “Mấy ngày nay ngươi đã ăn nhiều rồi.”

Nghe thấy Thẩm Trì nói như vậy, Cùng Kỳ được đặt tên là Chấp Ảnh đang dựng thẳng lỗ tai nhất thời cụp xuống, mở to hai mắt khẽ kêu than.

Đoạn đường này thu được bao nhiêu kim đan đều bị tên nhóc này ăn sạch, ngay cả hàng tích trữ lúc trước của Thẩm Trì cũng vào hết cái bụng nó, mà hình thể nó cũng to lên không ít, vốn chỉ bé bằng bàn tay Thẩm Trì, mấy ngày nay đã trưởng thành bằng chiều dài cẳng tay hắn, so với mèo bình thường lớn hơn gấp hai lần.

Thẩm Trì lướt qua Chấp Ảnh đang làm bộ đáng thương, liếc nhìn cái sừng trên trán nó đã nhô cao rõ ràng hơn: “Nếu muốn ăn, tự mình đi bắt lấy.”

Thẩm Trì vừa dứt lời, con mèo trắng vừa rồi còn ủ rũ ỉu xìu liền nhảy vèo ra ngoài.

Thấy vậy Thẩm Trì cười khẽ một tiếng, ngày trước hẳn chẳng bao giờ nuôi dưỡng các loại sủng vật linh thú, càng chớ bàn đến loại thần thú trong truyền thuyết này, có điều qua mấy ngày liên tiếp hắn đã thấu hiểu rất rõ, sức ăn của nó quá lớn.

Bất luận là linh thạch đan dược linh quả hay yêu đan, thậm chí là kim đan vơ vét được từ trên người đệ tử Thanh Sơn môn, nó đều hoàn toàn không cự tuyệt.

Tương ứng, thực lực từ lúc đầu chỉ là một con thú non đã biến thành một yêu thú Kim đan kỳ có thể đánh một trận liều mạng.

Tốc độ trưởng thành này quá kinh người.

Không biết nếu để cho nó trưởng thành tiếp, cuối cùng chẳng rõ có thể đạt đến mức độ nào.

Về lòng trung thành của nó, Thẩm Trì cũng không lo lắng, tuy hắn không phải thú tu, nhưng tu giới vốn có khế ước ký kết linh sủng, ngay từ lúc nó bằng lòng đi theo hắn, Thẩm Trì đã quyết định lập khế ước linh sủng với nó, nếu như Thẩm Trì không chủ động gỡ bỏ khế ước, cuộc đời này bọn họ vĩnh viễn trói buộc vào nhau.

Trời muốn ta chết.

Lúc Nguyên Vu bị Hồng hồ vồ ngã xuống đất đã không còn nửa điểm hứng thú để phản kháng nữa, thậm chí trong lòng có một tia giải thoát, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, đợi tử vong ập xuống.

Nhưng một lúc sau nàng vẫn không cảm thấy có một chút thống khổ nào, lần thứ hai mở mắt ra, phát hiện Hồng hồ vừa nãy nhìn nàng chằm chằm lúc này đang nhe răng, lưng cong thành một đường vòng cung, bộ lông dựng ngược, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.

Ngay trong nháy mắt tiếp theo, nàng phát hiện phía xa bỗng phóng tới một bóng trắng nhào vào trên người Hồng hồ, đẩy nó ra khỏi người mình.

“Meo!”

“Gào!”

Đó là… Mèo?

Sau khi trông thấy vật gì xông tới, Nguyên Vu không khỏi giơ tay lên xoa hai mắt mình, ban nãy bọn họ sử dụng hết toàn lực cũng chưa thể tổn thương được một cọng lông của con hồ ly này, thế mà lại bị móng vuốt của một con mèo xé xuống một lớp da.

Hiển nhiên Hồng hồ không có khả năng bỏ qua cho kẻ xâm phạm, nó lớn tiếng gầm lên, vươn người nhào tới Chấp Ảnh, uy thế của Kim đan hậu kỳ chấn động làm lá cây rung lên rào rào, vô số lá tới tấp rụng xuống.

Mèo trắng cũng không sợ, dùng tốc độ quỷ dị né tránh Hồng hồ công kích, xoay người tấn công về phía Hồng hồ.

Hai con thú giao tranh, Nguyên Vu thấy vậy trong lòng đầy kinh ngạc, rốt cục quên mất bò dậy từ dưới đất, càng chớ bàn đến chạy trốn, đến khi nàng phản ứng lại, hai thú một lớn một nhỏ đã đấu qua lại vô số lần.

Thấy hai con thú cũng không đem lực chú ý đặt lên người mình, Nguyên Vu dùng hai tay chống đỡ muốn đứng lên, nhưng phát hiện ra căn bản mình không còn chút sức lực nào.

Linh lực trong nội phủ đã tiêu hao sạch sẽ, khắp trên người là vết thương, ngay cả xương sườn tựa hồ cũng bị móng vuốt Hồng hồ đạp gãy mấy cái, thử vài lần phát hiện đều chỉ phí công, nàng nằm xuống, đem viên đan dược cuối cùng bỏ vào trong miệng, tranh thủ trước lúc trận chiến này kết thúc có thể hồi phục lại chút thể lực.

Qua trăm chiêu, Chấp Ảnh rốt cục chiếm thượng phong, thừa dịp Hồng hồ chưa chuẩn bị bèn nhảy vọt lên cắn vào cổ họng nó.

Thế nhưng hình thể của nó nhỏ, miệng chỉ vừa vặn cắn được vào da lông hồ ly, ngậm chặt cổ họng nó, lại không có biện pháp cắn sâu thêm một bước.

Hồng hồ giận không chịu được nhưng căn bản không cắn đến được con mèo trắng treo trên cổ mình, chỉ có thể không ngừng đỏ mắt lắc đầu, nỗ lực quẳng nó xuống.

Nhưng Chấp Ảnh tựa như đã hạ quyết tâm không dời miệng, gắt gao cắn lấy yết hầu Hồng hồ, máu từ vết thương trào ra, nhuộm một thân lông trắng của nó thành màu đỏ, khiến nó có vẻ vô cùng thê thảm.

Lúc Thẩm Trì chạy đến đã trông thấy cảnh tượng này.

Chấp Ảnh toàn thân nhuốm máu treo trên cổ Hồng hồ lớn hơn nó mấy chục lần, Hồng hồ điên cuồng đập đầu mình vào cây, nỗ lực muốn gỡ xuống thứ bám trên cổ, trong bụi cây cách đó không xa có một nữ nhân đang nằm không nhìn ra tướng mạo, toàn thân cũng đồng dạng đầy máu me.

Thẩm Trì cũng không ngạc nhiên khi trông thấy người, ban nãy khi đi qua lãnh địa của Hắc báo hắn đã nhận ra đằng xa có người, bây giờ đụng phải cũng là bình thường.

Có điều lực chú ý lúc này của hắn lại chủ yếu tập trung trên Hồng hồ, bỗng nghe răng rắc một tiếng, cây đại thụ che trời chừng mười người ôm trọn kia bỗng nhiên gục xuống, bùn đất trên rễ cây bắn vào dưới chân Thẩm Trì.

Cùng lúc đó, yết hầu Hồng hồ rốt cục cũng đứt lìa, ngã rầm xuống đất.

“Meo meo meo!” Thấy Hồng hồ đã chết, Chấp Ảnh vui sướng nhào tới Thẩm Trì.

Mắt thấy con mèo lớn sắp tới gần, Thẩm Trì giơ tay lên phủi bay ra ngoài.

Chỉ nghe thấy tiếng mèo sắc bén kêu lên, con mèo trắng máu me toàn thân vừa mới nhào tới đã ngã bịch xuống bụi cây, người dính bê bết bùn, nó mở to mắt ngồi dậy mắt lệ rưng rưng nhìn Thẩm Trì: “Meoo…”

Thẩm Trì đưa mắt nhìn nó, nói: “Làm toàn thân sạch sẽ.”

Nghe thấy lời Thẩm Trì, mèo lớn vui sướng kêu lên, giũ lông một cái, dơ bẩn trên người sạch hết, lộ ra một thân da lông trắng như tuyết, rồi nó lại nhào về phía Thẩm Trì.

Lần này Thẩm Trì cũng không né tránh, tùy ý cho nó bò lên bả vai mình, thấy nó ngồi yên mới đi về phía thi thể Hồng hồ, đưa tay lấy ra yêu đan, dưới ánh mắt khát khao của Chấp Ảnh nhét ngay vào miệng nó.

Lúc này, Nguyên Vu chưa từng nhúc nhích rốt cục đã mở mắt ra, vừa gượng người dậy liền trông thấy thiếu niên huyền y cách đó không xa, bỗng nhiên trợn to mắt thất thanh la lên: “Tỷ tỷ?”