Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 75

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Khiến người ta kinh ngạc là Thẩm Vô Hoặc lại dễ dàng đặt quyển tranh cuộn vào trong tay, Thẩm Trì không khỏi nhìn cuộn tranh kia nhiều hơn một lát nhưng vẫn chẳng phát hiện ra tí tẹo khí tức pháp bảo nào, dường như nó chỉ là một cuộn tranh bình thường mà thôi.

Thẩm Vô Hoặc cũng không trực tiếp mở ra mà cất nó đi, ra hiệu cho Thẩm Trì tiến lên.

Từ trước đến nay Thẩm Trì không phải người hỏi nhiều, sau khi Thẩm Vô Hoặc tránh ra sau bèn vươn tay dò xét cái đỉnh nhỏ này.

Vừa mới cầm lên khỏi ngọc đài đỉnh nhỏ đã phát ra tiếng vo ve, giống như muốn chạy trốn khỏi giới hạn bàn tay Thẩm Trì, chẳng qua Thẩm Trì đã sớm tính trước, một tay khóa chặt lấy nó, một tay nhanh chóng bấm pháp quyết, theo động tác ngón tay hắn, mấy tia sáng xuất hiện đánh vào cái đỉnh.

Đỉnh nhỏ hiển nhiên không cam lòng tỏ ra yếu thế, vẫn không ngừng ngọ nguậy muốn thoát khỏi bàn tay Thẩm Trì.

Một lát sau, đỉnh nhỏ rốt cục cũng ngừng lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay Thẩm Trì không động đậy nữa, Thẩm Trì buông lỏng bàn tay ra.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đình nhỏ vốn đang ủ rũ nhanh như một tia chớp đen bay về phía ngọc đài chạy trốn.

Mắt thấy nó sắp trở lại trên đài lần nữa, đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan, đỉnh nhỏ bỗng va phải một tấm chắn ở đâu xuất hiện, tấm chắn giống như lồng giam vững chãi cầm cố nó bên trong.

Thẩm Trì nhướng mày, như cười như không nhìn đỉnh nhỏ giống y con ruồi không đầu.

Thông thường đa phần pháp bảo linh khí trở lên đều sinh linh thức, tính tình kiệt ngạo, ngược lại Thẩm Trì cũng không gấp, chờ nó từ từ đâm chọc tấm chắn, thi thoảng bù thêm vào hai cái pháp quyết.

Hồi lâu sau, có lẽ đã hiểu ra bản thân không thể trốn khỏi tu giả đáng ghét này, đỉnh nhỏ rốt cục cũng dừng lại không làm loạn nữa, thuần phục nhảy về phía Thẩm Trì.

Thẩm Trì thu lại kết giới, xòe bàn tay trái, đỉnh nhỏ kia ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.

Thực ra phục tùng chỉ là bước đầu tiên, muốn ký khế ước với pháp bảo có linh thức bước tiếp theo mới là quan trọng nhất, cho dù bản thân đã hạ ấn ký của mình lên linh thức.

Lúc trước Xích Linh châu nhận chủ Thẩm Trì do có Minh Lệ bên cạnh tương trợ, hơn nữa Xích Linh châu cũng là linh bảo trời sinh nên linh thức rất ngoan ngoãn, cho nên mới dễ dàng ký khế ước với con người như vậy. Mà đỉnh nhỏ này lại bất đồng, đầu tiên, nó là pháp bảo do tu giả luyện tạo nên, vốn có ‘nhân khí’, cũng chính là khí tức của bản thân người tạo ra nó; còn nữa, Thẩm Trì cũng chú ý đến, chủ nhân cũ vẫn chưa giải trừ quan hệ khế ước với nó, nói cách khác cái đỉnh nhỏ này vẫn là vật có chủ.

Song có thể do chủ nhân nó tử vong hoặc vì những nguyên nhân khác, ấn ký kia đã vô cùng mờ nhạt.

Thẩm Trì vốn không tồn tại tư tưởng đạo đức đồ của người khác mình không thể dùng, vậy nên không chút lưu tình xóa đi ấn ký đã mờ nhạt gần như nhìn không thấy.

Đúng lúc này, đột nhiên một thanh kiếm gác lên cổ hắn, mũi kiếm lạnh như băng tiếp xúc với da cổ mang theo một cỗ hàn ý.

Là kiếm của Thẩm Vô Hoặc.

“Đưa nó cho ta.” Âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai Thẩm Trì.

Thẩm Trì giống như không hề sợ thanh kiếm đang kề trên cổ một chút nào, thong thả quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Vô Hoặc.

“Ta nói, đưa nó cho ta.” Mũi kiếm làm trầy da, giọt máu chảy xuống theo mũi kiếm, Thẩm Vô Hoặc vẫn bất động, giọng nói phát ra vô cùng lạnh lẽo: “Nếu không ta sẽ chém đầu ngươi xuống.”

“Oh.” Thẩm Trì phản ứng chậm chạp, sau khi lên tiếng chậm rãi cầm đỉnh nhỏ trong tay hướng ra ngoài.

Thẩm Vô Hoặc một tay đỡ kiếm, một tay hướng về phía Thẩm Trì, nhưng không ngờ tay Thẩm Trì chợt lóe lên vứt cái đỉnh vào không trung, cùng lúc đó trường kiếm Thẩm Vô Hoặc đang cầm trong tay không biết tại sao bị Thẩm Trì lấy mất, sang tay liền đâm vào lồng ngực y.

Tất cả đều phát sinh với tốc độ ánh sáng, Thẩm Trì giơ tay lên đón được cái đỉnh, cười lạnh một tiếng: “Đừng nghĩ giở trò.”

“Tại sao ngươi có thể như vậy!” ‘Thẩm Vô Hoặc’ trên ngực đang cắm một thanh kiếm hiển nhiên bị đả kích không nhẹ, chẳng qua sau nháy mắt vẻ mặt lại tràn đầy hiếu kỳ: “Làm sao ngươi phát hiện được ta?”

“Nhiều sơ hở lắm.” Thẩm Trì thoáng nhìn y liền dời ánh mắt, lập tức đem ý niệm cưỡng chế đánh vào bên trong đỉnh nhỏ.

Nếu là Thẩm Vô Hoặc, căn bản y sẽ không uy hiếp mình giao ra đồ đạc mà trực tiếp sử dụng kiếm cắt đầu hắn xuống. Huống chi… Thẩm Trì đột nhiên giật mình, sắc mặt lộ vẻ kì quái, lúc thanh kiếm kia vừa mới dựng lên cổ hắn, phản ứng đầu tiên của hắn chính là người này không thể nào là Thẩm Vô Hoặc, nói cách khác, sâu trong lòng hắn đã cảm thấy Thẩm Vô Hoặc sẽ không hại hắn, loại tín nhiệm không lý do này khiến Thẩm Trì không khỏi dấy lên vài phần cảnh giác.

“Ngươi!” Thấy Thẩm Trì cư nhiên không thèm để ý đến mình, linh khí đang sắm vai Thẩm Vô Hoặc chán nản, đang định chất vấn lại bị hắn cưỡng ép triệu hồi vào trong đỉnh, tiếng chất vấn cũng ngưng lại.

[Chúc mừng chủ nhân thu được linh khí thượng phẩm, cấp bậc linh khí nhất định có thể phát triển, giá trị phản kích tăng 1%, xin chủ nhân tiếp tục cố gắng.]

[Hiện tại tổng giá trị phản kích là bao nhiêu?]

[Thưa chủ nhân, hiện tại giá trị phản kích đã tăng đến 41%.]

[Ngươi thăng cấp?]

[Đúng vậy, chủ nhân, 013 mới tăng thêm chức năng xác định vị trí nhân vật trong truyện.]

[Định vị Vân Nhiêu.]

[Thưa chủ nhân, nhân vật mục tiêu đang ở trong hang Xà Vương cách tháp truyền thừa tám trăm dặm về phía tây.]

[Đang làm gì?]

[Thưa chủ nhân, 013 chỉ có thể định vị, không cách nào thăm dò được hành vi của mục tiêu.]

Thẩm Trì đối thoại với hệ thống chỉ trong nháy mắt, lúc này tầm mắt hắn đang dừng lại trên chiếc đỉnh nhỏ.

Lúc ký khế ước thông tin về chiếc đỉnh đã hiện lên trong đầu Thẩm Trì, thứ này là Tứ Phương đỉnh, mặc dù không coi là đẳng cấp tiên khí nhưng có thể xưng là linh khí đỉnh cấp, hiếm có ở chỗ nó sở hữu khí linh trưởng thành có ý thức hoành chỉnh, đây chắc chắn là một tin tức tốt đối với Thẩm Trì.

Điều này cho thấy sau này hắn luyện đan, ngoại trừ việc chuẩn bị đủ tài liệu cần thiết và khống chế sức lửa, mọi việc còn lại có thể giao trực tiếp cho khí linh làm.

Tin rằng nếu được như vậy, xác suất hắn luyện đan thành công chí ít sẽ cao hơn nhiều.

Dường như cảm giác được tương lai bi thảm của mình, Tứ Phương đỉnh run rẩy trong tay Thẩm Trì, sau đó cọ lên lòng bàn tay hắn giống như đang lấy lòng.

Thu hồi Tứ Phương đỉnh, Thẩm Trì sờ soạng lên phần cổ vẫn trơn nhẵn như ban đầu, lại quay sang Thẩm Vô Hoặc đứng bên cạnh tựa hồ chưa hề di chuyển một chút nào: “Đại ca đợi lâu rồi, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu?”

“Không lâu, ba canh giờ.” Thẩm Vô Hoặc đáp.

Thẩm Trì nghĩ đến khí linh ban nãy sắm vai ‘Thẩm Vô Hoặc’ biểu cảm phong phú, không khỏi đưa mắt nhìn y, đột nhiên trong lòng hơi động: “Đại ca, ngươi biết cười không?” Thấy được nghi vấn trong mắt Thẩm Vô Hoặc, vẻ mặt Thẩm Trì vẫn tự nhiên: “Chẳng qua chỉ chưa bao giờ từng thấy đại ca cười, có chút hiếu kỳ.”

Nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau ở kiếp này, Thẩm Trì đã coi y cười như co giật do đau đớn mà thành, lời nói Thẩm Vô Hoặc vừa tới bên miệng liền nuốt trở vào, lắc đầu: “Chưa từng học.”

Thẩm Trì không hỏi nguyên nhân, gật đầu với Thẩm Vô Hoặc cười nói: “Đi thôi.”

Thẩm Vô Hoặc dẫn đầu bước ra cửa, Thẩm Trì ngoảnh lại nhìn tấm ngọc giản trên đài ngọc bị Thẩm Vô Hoặc vứt bỏ, trong mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa rồi biến mất, cất bước đuổi theo bước chân Thẩm Vô Hoặc.

Trong hành lang tầng thứ tám tổng cộng có ba cánh cửa đá, một cánh tồn tại vì bảo vật truyền thừa, một cánh thông hướng lên tầng chín, một cánh thông hướng xuống tầng bảy, chia ra ở sau ba cột đá.

Bước chân hai người vừa rời đi, cánh cửa đá đi xuống tầng bảy chợt bị đẩy ra rầm rầm, Tần Mạnh với đôi con ngươi đỏ ngầu bước ra từ bên trong.

Trong tay Tần Mạnh nắm một sợi dây thừng, y đi lên trước mấy bước, trước khi cánh cửa tự động khép lại đã dùng sức kéo sợi dây về phía mình.

“A.”

Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên, ngay sau đó một nữ tu bị kéo văng ra ngoài cửa, té ngã xuống dưới chân y.

Nữ tu nhìn xung quanh một vòng, phát hiện nơi này heo hút không một bóng người, cánh cửa bỗng đóng rầm lại, nguyện vọng cầu cứu người khác đã vỡ tan, nhất thời trong mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng, mấp máy môi không nói ra nửa lời.

Tần Mạnh cũng mặc kệ nàng bất động, kéo sợi dây thừng đi vào trong góc, trực tiếp kéo lê nữ tu ở dưới đất.

Tâm tư nữ tu nhanh chóng quay lại, bất luận thế nào nàng cũng muốn mạng sống, hiện tại xem ra đại sư huynh đã không còn chút lý trí nào, mà hai chân nàng vẫn chưa bị trói buộc, nếu như tìm được đường trốn thoát, lại tìm được cơ hội khiến Tần Mạnh sơ hở mà buông đầu dây ra, nàng sẽ có cơ hội chạy đi.

Đúng vào thời khắc này, ánh mắt nữ tu sáng lên, nàng nhìn thấy cánh cửa đá truyền thừa.

Lúc này Tần Mạnh đã dừng lại đứng ở góc không nhúc nhích, dường như đang quan sát hoa văn trên tường, bàn tay y cũng thoáng thả lỏng một chút, nữ tu cắn môi, ánh mắt kiên định, chợt lặng lẽ chống đỡ thân thể, khom người lấy tay kéo sợi dây thừng.

Thành công!

Thấy sợi dây thừng thoát khỏi bàn tay Tần Mạnh, ánh mắt nữ tu phấn khởi, bước chân như nổi gió bỏ chạy về hướng nàng đã sớm để ý.

Động tác của nữ tu không thể nói là không nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã đến trước cánh cửa đá, thế nhưng ngay trong giây tiếp theo nàng lại phát hiện mình đụng phải kết giới trận pháp, lực đạo rất mạnh khiến đầu óc nàng choáng váng một hồi, sau đó nàng cảm thấy sức kéo truyền đến từ phía sau sợi dây thừng.

Ánh mắt nữ tu nhất thời tối sầm lại.

Xong rồi.

Tần Mạnh mặt không biểu tình kéo lê nữ tu đang nằm mềm oặt tê liệt dưới đất trở về, sau đó xách vạt áo nàng lên, treo nàng ở ngay trước mắt, chậm rãi vươn tay tháo dây thừng trên cổ tay nàng ra.

Động tác của y rất chậm, cảm giác giống thư một loại nghi thức.

Theo từng vòng dây thừng cởi ra, tu vi bị giam cầm lại trở về trong cơ thể nữ tu, cảm giác linh lực lướt nhanh khiến trong lòng nàng một lần nữa dấy lên khát vọng cầu sinh.

Trong lúc nữ tu đang nỗ lực chạy trốn lần thứ hai, nàng đột nhiên phát hiện, trên tay Tần Mạnh xuất hiện một con dao găm.

Đặc biệt ngay sau đó nàng lại phát hiện cơ thể chẳng thể nhúc nhích được nữa, không khống chế nổi nỗi sợ hãi, toàn thân nàng run lên cầm cập, nàng không muốn chết.

“Đừng sợ.” Dường như phát hiện cảm xúc của nữ tu, Tần Mạnh nhẹ nhàng thả nàng xuống mặt đất, tiện thể đưa ngón tay sờ lên mái tóc dài của nàng, nụ cười anh tuấn kết hợp với con mắt đỏ ngầu có vẻ hơi quỷ dị, giọng nói của y rất dịu dàng: “Ngươi nên vinh hạnh mới đúng, hôm nay máu của ngươi sẽ chứng kiến bản tôn trở về.”

Dứt lời, con dao trong tay Tần Mạnh phút chốc đâm vào ngực nữ tu.

Máu tươi phun ra ngoài.

Lúc này nữ tu vẫn chưa chết ngay, nàng trừng to mắt nhìn máu tươi của mình bắn tung tóe lên hoa văn trên tường, những hoa văn không dễ dàng thấy được dần dần lộ ra rõ nét, chậm rãi trở nên đỏ như máu.

Khi nữ tu ngã xuống, tầng thứ tám tháp truyền thừa hoàn toàn bao phủ trong huyết sắc.

Phong ấn đã mở ra.