Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới

Chương 93

Biên tập: Tiểu Vô Lại

Hội đấu giá tiến hành đâu vào đấy, không ít pháp bảo đều đạt đến giá cả đã dự tính, khiến cho nụ cười của người chủ trì ở giữa sân đấu càng thêm xán lạn.

“Dưới đây là món đồ đấu giá đếm ngược thứ ba từ dưới lên của buổi đấu giá.” Người chủ trì lớn giọng, mang theo thái độ kích động sôi sục, khuấy động toàn bộ bầu không khí trong sân đấu.

Người chủ trì tiến đến trước cái khay trên tay tiểu nhị, vén lên tấm vải đỏ phủ trên khay, lộ ra một chiếc hộp nhỏ mang phong cách cổ xưa. Trong lòng mọi người căng thẳng, nín thở, nhìn không chớp mắt cái hộp nhỏ kia, ánh mắt đều sốt ruột.

Khóe môi người chủ trì nhếch lên mỉm cười, ngón tay gã mơn trớn trên phần khóa nhỏ tinh xảo của chiếc hộp, đảo mắt một vòng nhìn đám tu giả đang hừng hực: “Món đồ đấu giá đếm ngược thứ ba là một viên Phá cảnh đan.”

“Trải qua giám định của Vạn Bảo Lâu, viên Phá cảnh đan này có chất lượng cực tốt, chỉ còn cách tiên đan có một bước, lúc thành đan đã kéo tới ba mươi sáu tia thiên kiếp, tác dụng có thể tùy ý tăng lên một cấp cảnh giới.” Ánh mắt lần thứ hai liếc qua đám tu giả, người chủ trì không thèm để tâm lời nói của mình kinh hãi thế tục đến dường nào, tiếp tục nói: “Nói cách khác, nếu bây giờ ngài là Độ kiếp viên mãn, chỉ cần dùng Phá cảnh đan này, tu vi của ngài sẽ được thăng lên Đại Thừa. Đương nhiên, vị năng giả luyện chế viên thuốc này đã phi thăng, các ngươi tin hay không thì tùy.”

Người ở trong sân, bất luận là tiên tu hay ma tu đều giật mình tại chỗ.

Phá cảnh đan vốn chỉ là đan dược phụ trợ, sau khi sử dụng có thể tương đối dễ dàng nâng cao cảnh giới, cho dù như vậy, nó cũng là bảo vật khiến tất cả tu giả bon chen tranh cướp, mà bây giờ viên Phá cảnh đan này có thể thăng cấp tu vi! Mà với uy tín lâu năm của Vạn Bảo Lâu, đương nhiên bọn họ không có khả năng dối trá, càng không bán đấu giá đồ giả, nói cách khác, viên đan dược này có thể là thật!

Chẳng qua tuy trong lòng mọi người nghĩ như vậy, nhưng cũng có rất nhiều người biết mình là kẻ vô duyên với bảo vật nên căm phẫn, sau phút chốc im lặng, đám người liền bùng nổ.

“Từ ngàn năm trước Phá cảnh đan đã biến mất, sao chúng ta biết được đây có phải là thật?”

“Đúng vậy, huống chi các ngươi làm sao chứng minh viên đan này có thể nâng cao tu vi?”

“Lâu thế mà cũng chẳng dám mở hộp ra, ta thấy bên trong nhất định là thuốc giả.”

Mặc Y cúi đầu áp người lên lưng Ma tôn, hai cánh tay nhỏ dài mềm mại không xương đang di chuyển trên vai gã, nhìn như đang xoa bóp, thực ra là thái độ ra sức dụ dỗ, sau một hồi không thấy Ma tôn đáp lại, vẻ mặt nàng ta đầy u oán: “Tôn thượng có hứng thú với đan dược này? Thấy chăm chú như vậy, cũng chẳng để ý đến thiếp nữa.”

Dáng vẻ này của nàng, nếu như là đàn ông bình thường chắc chắn hận không thể kéo vào lòng an ủi cưng chiều, nhưng Ma tôn lại chẳng thèm liếc nhìn nàng, chỉ tràn đầy hứng thú nhìn cái hộp ở giữa sân đấu giá.

Mặc Y cũng không giận, vẫn cười quyến rũ, ngón tay đang dựa lên bả vai Ma tôn chợt đè xuống, chẳng qua trong lúc lơ đãng, dường như có một tia hắc ám từ đầu ngón tay trắng nõn của nàng rót vào cổ Ma tôn.

Thẩm Trì mơ mơ màng màng nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào truyền vào trong tai, nhùng nhằng mở mắt ra, ánh mắt vẫn còn mê man, sau đó phát hiện có hai ngón tay đang ấn lên huyệt thái dương của mình nhẹ nhàng xoa bóp, linh lực ôn hòa khiến hắn khoan khoái rên rỉ một tiếng, mãn nguyện híp mắt, cọ xát lên người Thẩm Vô Hoặc.

Phản ứng của Thẩm Trì khiến cơ thể Thẩm Vô Hoặc hơi cứng lại, dời mắt khỏi xương đòn xinh đẹp của đối phương, vòng tay ôm hắn vào trong ngực, để hắn dựa thoải mái hơn một chút: “Đấu giá món đồ đếm ngược thứ ba rồi.”

“Ừ. Lần này là Phá cảnh đan nhỉ.”

“Đúng.” Thẩm Vô Hoặc nghiêng người bưng chén trà đến bên môi Thẩm Trì.

Thẩm Trì uống một ngụm trên tay Thẩm Vô Hoặc, nước trà không nóng, vị đắng ngắt tản ra xua tan cơn buồn ngủ: “Đa tạ đại ca.” Thẩm Trì gật đầu, sau đó đứng dậy rời khỏi vòng tay Thẩm Vô Hoặc.

Do Thẩm Trì rời đi, trong lòng bỗng trở nên trống rỗng, Thẩm Vô Hoặc nhấp một ngụm trà ban nãy Thẩm Trì vừa mới uống, đặt chén xuống, sửa sang lại quần áo có chút nếp nhăn, đứng dậy theo Thẩm Trì.

Thẩm Trì đi tới trước lan can, ánh mắt quan sát toàn sân đấu, đúng lúc trông thấy một màn rất đông các tu giả đang chất vấn người chủ trì.

Người chủ trì không hề mất bình tĩnh, đối mặt với nhiều chất vấn như vậy mà sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, ngay cả nụ cười cũng chưa từng thay đổi chút nào.

Thấy đã gần đến giờ, tiểu nhị kia gõ một nhát vào cái kẻng trong tay, tiếng kẻng mang theo linh lực trực kích vào tâm trí mọi người, sân đấu thoáng chốc yên tĩnh trở lại.

Người chủ trì mỉm cười: “Danh tiếng trăm năm Vạn Bảo Lâu ta ở đây, há có thể chỉ vì một viên đan nho nhỏ mà thất tín? Xét thấy chư vị có nghi ngờ về vật này, Lâu ta quyết định mở hộp nghiệm bảo, chư vị có thể nhìn cho rõ.”

Theo giọng nói của người chủ trì vang lên, cái hộp kia cũng lạch cạch mở khóa.

Chỉ thấy một viên đan dược màu xanh biếc bé chừng ngón tay cái ở trong hộp, cùng lúc đó, linh khí nhẹ nhàng từ viên đan dược lan tràn ra bốn phía, trong phút chốc đã tỏa khắp tòa lầu, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tuy hình thái không giống nhau, nhưng cảm giác linh khí trong đó so với Phá cảnh đan trong truyền thuyết chỉ hơn chứ không kém. Song cho dù đến cùng nó có phải thật hay không, ánh mắt nóng bỏng của mọi người đã phơi bày khát vọng của họ đối với vật này.

Hài lòng nhìn dáng vẻ mọi người trước mặt, người chủ trì khép lại nắp hộp, lại một tiếng kẻng nữa vang lên: “Phá cảnh đan, giá khởi điểm một ngàn linh thạch thượng phẩm, mỗi lần nâng giá 100 linh thạch thượng phẩm.”

Trong nháy mắt nắp hộp mở ra, Thẩm Trì liền quay đầu nhìn sang Thẩm Vô Hoặc: “Sư tôn tới?”

Đan dược này Thẩm Trì không thể nào quen thuộc hơn, đây rõ ràng là phế đan năm ấy lúc hắn mới học luyện đan đã luyện ra được. Có lẽ do tăng thêm Cổ quả, sau khi uống xong đúng là có cảm giác tu vi tăng lên, chẳng qua cũng chỉ là ảo giác chân thực.

Năm đó sau khi luyện chế xong, Minh Lệ chỉ cầm đi một lọ, còn lại đều bị Thẩm Trì đút cho mèo trong Thiên Di bí cảnh.

“Ừ, ở tầng ba, sương phòng số 99.” Thẩm Vô Hoặc đáp.

Sau đó liền thấy Thẩm Trì xoay người mở cửa đi ra.

Chấp Ảnh trừng mắt nhìn Thẩm Vô Hoặc, ưu nhã vẫy đuôi, tính lao ra ngoài cửa theo sau Thẩm Trì, vậy mà bỗng phiên từ phía sau phóng tới một cơn kình phong, cánh cửa đóng rầm ngay trước mặt nó, Chấp Ảnh kêu lên một tiếng thảm thiết, không kịp thu thế, va phải khung cửa bốn chân chổng vó lên trời.

Thẩm Vô Hoặc khom người xách con mèo nhỏ đang giả chết lên, mở cửa đi ra ngoài.

Giữa tầng hai và tầng ba có vài trận pháp ngăn cách, cho dù là tu giả Độ kiếp kỳ cũng không dám xông vào, chẳng qua dựa vào trình độ trên phương diện trận pháp của Thẩm Trì, nếu như cẩn thận một chút, hắn có thể nắm chắc không bị phát hiện. Đứng một lúc lâu trên lối hành lang, Thẩm Trì xác định hướng đi của trận pháp, đang muốn bấm pháp quyết thì phát hiện một vạt y phục màu trắng từ hành lang rẽ ra.

Thẩm Trì giật mình, kêu lên: “Sư tôn.”

Minh Lệ dừng lại trước mặt Thẩm Trì, gật đầu với hắn, mặc dù nét mặt vẫn không quá mức biểu cảm nhưng ánh mắt ấm áp hơn rất nhiều, đưa tay lên dường như muốn vỗ vai Thẩm Trì, bỗng thần sắc thoáng dao động, trở tay túm một nhát.

“Meo!”

Chấp Ảnh mặt mũi thê thảm bị Thẩm Vô Hoặc coi như ám khí ném ra, treo ngược trong tay Minh Lệ, lông toàn thân dựng ngược, cái đuôi của nó sắp muốn gãy!

Cùng lúc đó, cánh tay của Thẩm Vô Hoặc vòng qua vai Thẩm Trì giống như tư thế muốn chiếm hữu cực mạnh: “Minh Lệ trưởng lão, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Minh Lệ dừng trên tay Thẩm Vô Hoặc một lát, khẽ vuốt cằm, lạnh nhạt nói: “Đã lâu không gặp.” Sau đó tay giơ con mèo đang nỗ lực hướng về phía Thẩm Trì: “Đây là?”

“Mèo của ta.” Thẩm Trì tiến lên một bước rời khỏi vòng tay Thẩm Vô Hoặc, nhận lấy Chấp Ảnh, hắn để ý tới tiểu nhị đang đi lên tầng: “Sư tôn, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.”

Thẩm Vô Hoặc cùng Minh Lệ ngồi đối diện, Thẩm Trì ngồi xuống vị trí giữa. Không biết có phải do ảo giác, Thẩm Trì luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có hơi kỳ lạ.

Khó hiểu liếc nhìn hai người, Thẩm Trì bưng chén trà lên nhấp một ngụm, thuận tay vuốt ve bộ lông mềm có hơi xốc xếch cho Chấp Ảnh đang nằm trên đùi hắn.

Hai ánh mắt lạnh như băng bỗng chốc tập trung trên người con mèo nhỏ vô tội, Chấp Ảnh giả vờ như không thấy, cao ngạo chui vào trong lòng Thẩm Trì, chỉ chừa lại cho hai người một cái đuôi hả hê đắc chí.

Lúc này màn đấu giá Phá cảnh đan đã chuẩn bị kết thúc, tốc độ ra giá chậm hơn rất nhiều, chỉ còn Dương Tử Nguyên Chấp Phù tông cùng Khúc Lăng Việt Sí Đan tông đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán, giá cả đã bị hét lên tận mười chín nghìn linh thạch thượng phẩm.

Dương Tử Nguyên đầu đầy mồ hôi, hung hăng bất chấp, lắc chuông mười tiếng. Tay gã cầm chuông hơi run rẩy, lúc này giá cả đã gần sát đến giới hạn mà trưởng lão đưa cho, nếu như còn tăng nữa, gã cũng chỉ đành bỏ qua.

“Hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm.” Vẻ mặt người chủ trì trấn tĩnh tuyên bố: “Vậy còn khách nhân nào muốn tăng giá không?”

Toàn sân im lặng.

Các tu giả môn phái nhỏ hét giá lúc đầu đã chết lặng, tông môn như họ, e rằng hơn một ngàn miếng linh thạch thượng phẩm cũng không có nổi, càng chớ bàn đến hai vạn, cho dù là năm đại tông môn muốn lấy ra nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Thẩm Trì nhìn sang Minh Lệ: “Sư tôn, Vạn Bảo Lâu cũng biết thuốc này không phải là Phá Cảnh đan đúng không.”

“Ừ.” Minh Lệ gật đầu: “Không cần lo lắng, nếu như không phải mấy kẻ kia giành được, món đồ đấu giá cuối cùng sẽ đổi thành Phá Cảnh đan thực sự.”

Thẩm Vô Hoặc liếc nhìn sân đấu bên dưới đã định ra kết quả: “Không cần thay đổi.”

Dương Tử Nguyên là đệ tử ký danh của Vô Vọng trưởng lão, tranh giành viên Phá cảnh đan này do người nào chỉ thị đương nhiên không cần nói cũng biết, hơn nữa, chỉ e vị ở sát vách kia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.

“Chúc mừng khách nhân số 156 tầng một đã giành được Phá cảnh đan.” Người chủ trì lớn tiếng tuyên bố.

Thần kinh căng thẳng của Dương Tử Nguyên phút chốc tĩnh lại, tựa lưng vào ghế ngồi há miệng thở phì phò, hồi lâu sau mới trấn tĩnh, kéo đồng môn đi vào gian trong của hội đấu giá.

Nơi này không thể ở lại, trong Vạn Bảo Lâu không ai dám làm gì bọn họ, nhưng sau khi buổi đấu giá kết thúc, tất nhiên bọn họ không đủ sức bảo vệ bảo bối này.

Trông thấy Dương Tử Nguyên rời đi, Ma tôn ở tầng hai đưa tay ra hiệu, một màn khói đen tràn ra từ trong tay áo, kết thành một bóng người đứng trước mặt gã: “Đi thông báo cho Hữu hộ pháp, hành động.”

Vừa dứt lời, khói đen kia tùy ý tán đi.

“Tôn thượng, ngài đây là?” Trong mắt Mặc Y tràn đầy khó hiểu.

Ma tôn nhéo một cái lên ngực nàng, hài lòng nghe tiếng nàng thở gấp, mới lạnh nhạt cất tiếng nói: “Cứ hầu hạ bản tôn cho tốt, đừng quản chuyện khác.”

Thân thể Mặc Y run rẩy, trong mắt ngập tràn sợ hãi: “Dạ, tôn thượng.”

“Món đồ đấu giá áp trục phía sau là một viên đá thần bí, theo tu giả Đại thừa của lâu ta giám định, hàm lượng linh lực trong vật ấy cực cao.” Người chủ trì chỉ vào viên đá xám xịt giới thiệu, chẳng qua hiển nhiên mọi người không hứng thú lắm, cho dù tu giả đứng gần viên đá nhất cũng không cảm ứng được mảy may sức mạnh dao động trong đó, so với linh thạch, chẳng bằng nói nó là hòn đá cuội tùy tiện nhặt được ở lòng sông còn đáng tin hơn.

Hiển nhiên cảm giác được bầu không khí hạ nhiệt, sắc mặt người chủ trì vẫn không thay đổi: “Như vậy hiện tại bắt đầu đấu giá, giá quy định là hai ngàn linh thạch thượng phẩm, mỗi lần tăng 100 linh thạch thượng phẩm.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt hoài nghi liếc tới liếc lui viên đá xám xịt lớn chừng bằng nắm tay, một hồi lâu vẫn không có ai ra giá.

Theo thời gian đưa đẩy, sắc mặt người chủ trì cũng ngày càng không tốt, từ khi hội đấu giá mở ra đến nay đã mấy trăm năm, Vạn Bảo Lâu chưa từng xuất hiện món hàng nào bị bỏ trống, lẽ nào hôm nay phải xuất hiện trong tay gã rồi?

Nhưng đúng lúc này, một tiếng chuông thanh thúy vang lên.

— ♥ —

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Thẩm Vô Hoặc: Không ai được giành Tiểu Trì với ta, Minh Lệ cũng không được!

Minh Lệ: Rõ ràng Tiểu Trì thích ta

Thẩm Vô Hoặc: Ai nói? Tiểu Trì đã đồng ý làm đạo lữ với ta, ngươi đừng đùa

Minh Lệ: Vẫn chưa cử hành đại lễ kết đạo, hơn nữa Tiểu Trì cũng không nói với ta hắn muốn kết đạo với nguơi

Thẩm Vô Hoặc: Hức hức hức, Tiểu Trì, y ăn hiếp ta QAQ

Thẩm Trì: … Xéo sang bên cạnh mà ầm ĩ, ta muốn tuốt mèo.