Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 85: Dương Kỳ Chết!

Bạch sắc Lang Vương nhân cơ hội đánh tới, hai cái chân trước nặng nề hướng Dương Kỳ trảo tới.

Dương Kỳ tránh không kịp, bộ ngực bị nanh vuốt hạo xuất vài đường vết thương máu chảy đầm đìa.

Lúc này hắn rốt cục ý thức được con Thiên Lang Vương này nhất định là có thực lực trên tam cấp rồi, nếu không tuyệt sẽ không đáng sợ như thế, trong đầu hắn chỉ có một chữ "Trốn".

Hắn không để ý đến những đồng bạn còn thất thần kia, xoay người liền hướng trong rừng rậm nhanh chóng lao đi.

- Tiểu Bạch, ngươi nếu để cho hắn chạy, liền một ngày không cho phép ngươi ăn thứ gì.

Trần Vũ lúc này hạ lệnh quát lên.

Bạch sắc Lang Vương bất phẫn gầm rú một tiếng:

- Ngao ô!

Thân thể khổng lồ chợt lóe, một đạo Bạch sắc thân ảnh biến mất ngay tại chỗ, hướng Dương Kỳ đuổi theo.

Đám mạo hiểm giả ở tại tràng cũng phục hồi tinh thần lại, cường giả Bạo Khí Cảnh duy nhất trong bọn họ, lãnh tụ trước mắt của bọn họ lại không để ý đến bọn họ mà chạy trốn, trong lòng đối với Dương Kỳ thất vọng cực kỳ.

- Các ngươi cút đi, thừa dịp ta tâm tình tốt!

Trần Vũ nhịn không được đối với mấy chục tên mạo hiểm giả kia quát lên.

Đám mạo hiểm giả nhìn thi thể ở phụ cận Trần Vũ, đám mạo hiểm giả sợ chết một chút rối rít lui về phía sau, cuối cùng sợ hãi chiến thắng hết thảy, không chút do dự xoay người chạy trốn.

Mấy chục tên mạo hiểm giả, chỉ có chừng mười mấy tên vẫn không có trốn.

- Thừa dịp yêu thú của hắn còn chưa trở lại, mọi người cùng nhau giết hắn, chúng ta lại phân ra những thú giáp này rồi trốn.

Một gã Ngưng Khí Cảnh tầng hai dẫn đầu quát lên.

Thú giáp của Cẩm Mao Dương nhưng là đồ tốt, hơn mười tên mạo hiểm giả này lộ ra vẻ tham lam, riêng mình vung lên vũ khí hướng Trần Vũ giết tới.

- Gian ngoan mất linh!

Trong mắt Trần Vũ hung mang chợt lóe, tay lần nữa thôi động Băng Châm Quyết, Băng Châm lần nữa bay ra một cách quỷ dị, mỗi một đạo Băng Châm xẹt qua, liền có một gã mạo hiểm giả bỏ mạng.

Một Châm một mạng, giống như là sát thần thu hoạch chút ít tính mạng mạo hiểm giả không biết tiến thối.

Giết tới một gã cuối cùng, mạo hiểm giả kia bị dọa đến hai chân run run, không khỏi quỳ xuống cầu xin tha thứ nói:

- Thiếu gia tha mạng... Thiếu gia tha cho...

Câu thứ hai còn chưa nói xong, đầu người liền bị thủng một lỗ.

- Nhân từ đối với địch nhân chính là tàn nhẫn đối với chính mình!

Trần Vũ nhìn xuống đạm mạc nói.

Lúc này Bạch sắc Lang Vương cũng cắn một cái thi thể chạy trở lại.

Thanh Long mạo hiểm đoàn, nhị đoàn trưởng Dương Kỳ, chết!

Hắn liền bắt đầu kiểm duyệt chiến lợi phẩm, trên người những mạo hiểm giả chết đi này ít nhiều gì cũng sẽ có Hồi Huyết Dịch cùng Tụ Khí Đan, hắn đã không còn lại bao nhiêu rồi, đương nhiên phải hảo hảo quý trọng.

Trừ sau khi thu hết đan dược, càng đem kim tệ cùng vũ khí tùy thân mang theo của bọn họ tập trung một chỗ, những thứ này mang về trong thành bán cũng là một khoản tài phú không nhỏ.

Nếu như chỉ là một mình hắn muốn mang theo những đồ vật này tất hành động sau này sẽ không thuận tiện, nhưng mà hiện tại có Khai Thiên Tháp, một ít đồ này không phải là vấn đề gì.

Thu hoạch lớn nhất của lần này chính là kim tệ cùng với thú giáp và tiêm chủy (cái miệng nhọn, giống như là miệng con nhím) của Cẩm Mao Dương, những thứ này mới là thứ đáng giá nhất.

Vì Bạch sắc Lang Vương lập đại công, Trần Vũ quyết định nướng thịt cho nó ăn, không để cho nó ăn thịt sống.

Từng đợt thịt nướng tràn đầy mùi thơm để cho Bạch sắc Lang Vương không ngừng chảy nước miếng.

Vài trăm cân thịt, có hơn phân nửa là vào trong bụng của Bạch sắc Lang Vương, Trần Vũ một người cũng ăn chừng ba bốn cân, một cỗ linh khí mõng manh không ngừng lưu nhập vào trong đan điền của hắn.

Quả nhiên, ăn thịt của yêu thú càng cao cấp, linh khí hấp thu đến càng nhiều!

Trần Vũ nhìn thịt của Cẩm Mao Dương không còn bao nhiêu, không khỏi đau lòng nói:

- Ngươi con hàng này, chẳng lẽ không biết tiết kiệm cho ta một chút sao?

Bạch sắc Lang Vương ủy khuất a! Thân thể của nó lớn như vậy, khẳng định ăn được rất nhiều a, dường như chỉ ăn no được bảy tám phần đi!

Phơi khô thịt của Cẩm Mao Dương còn dư lại, Trần Vũ cùng Bạch sắc Lang Vương bắt đầu hướng tới Âm Phong Vực tiến vào rồi.

Âm Phong Vực, quanh năm sương mù tầng tầng, ánh mặt trời cũng khó có thể xua tan những bạch vụ tầng tầng tích lũy này.

Đây là một cái vực thẳm thần bí nhất ở ngoại vi U Minh Cốc, vực thẳm này chắc chắn không phải nhân loại làm ra, nhưng mà không ai biết nó làm sao mà tạo thành.

Từng có một gã mạo hiểm giả đột phá đến Bạo Khí Cảnh, ỷ vào một thân thực lực muốn xuống Âm Phong Vực tìm kiếm, đáng tiếc tên mạo hiểm giả Bạo Khí Cảnh kia một đi không quay lại.