Lạn Kha Kỳ Duyên

Chương 60: Đền tội

Dịch: Sided Lovettt

Biên: Chưa Biên Bạch Ngọc cô nương

***

Quy mô miếu Thành Hoàng huyện Tuế Viễn còn nhỏ hơn cả huyện Ninh An, bên trong miếu người thường không thể nghe được tiếng Chuông Chiêu Hồn đang kêu gọi thần linh mãnh liệt. Các ti thuộc hạ của Thành Hoàng lần lượt xuất hiện, tập hợp phía dưới bức tượng bên trong chủ điện.

Dạ Tuần Du trở về lập tức báo cáo tất cả những gì đã chứng kiến cho Thành Hoàng, chỉ hai ba câu đã kể rõ ràng hết thảy những gì đã xảy ra.

"Hừ, ỷ vào bản thân có đạo hạnh cao thâm tiên pháp tuyệt diệu, lại dám quát bảo Tuần Du của bản huyện! Chẳng lẽ vị tiên đạo cao nhân này không biết đạo lý chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng trộm sao?"

Bề ngoài tỏ ra giận dữ quát mắng với Nhật Dạ Tuần Du, trên thực tế phỏng chừng không phải là phê bình toàn bộ hệ thống Thành Hoàng huyện Tuế Viễn đâu nhỉ.

Phạt ác ti chủ quan vừa nói câu đầu tiên đã biểu thị sự bất mãn về tiếng hét to kia của Kế Duyên, còn thưởng thiện ti chủ quan chỉ khẽ lắc đầu.

"Cũng không hẳn vậy, kỳ nhân chém ra một kiếm khiến xà yêu phải tự cắn đứt đuôi để thoát thân. Nhưng hắn lại không xuất kiếm lần nữa, hoặc là cao ngạo, hoặc là tôn trọng luật lệ Thành Hoàng của huyện Tuế Viễn chúng ta!"

"Được rồi. Chuyện này bàn sau đi, việc cấp bách bây giờ là chém giết xà yêu. Tuần Du đã đại biểu cho Âm Ti huyện Tuế Viễn đưa ra hứa hẹn, không được để người ngoài chê cười!"

Thành Hoàng chủ trì Âm Ti bên hông đeo pháp kiếm, từ từ bước ra khỏi thân thể bằng tượng đất, kéo áo bào phất tay ra lệnh.

"Theo ta phong tỏa sông Lật Câu, một con xà tinh đánh cắp nguyên dương của phàm nhân, bản thân lại bị thương nặng thì nó không thể chạy ra khỏi trăm dặm quanh huyện Tuế Viễn được!"

Xà yêu tu luyện chưa có thành tựu, mất đi cái đuôi tương đương người thường bị chặt đứt một chân, căn bản sẽ chạy không nhanh. Huống chi vết thương kia cũng chưa chắc đơn giản như vậy.

Bởi vì trước đó Dạ Tuần Du đã miêu tả chi tiết tình trạng lúc xà yêu đứt đuôi, ánh sáng đỏ trên thân nó mãi không biến mất, ngọn lửa bên trong viết thương du tẩu tựa như vật sống, uy thế tuy nội liễm nhưng lại lộ ra một tia khí tức lăng lệ ác liệt. Nó trúng phải một kiếm như thế, lại bị mất đuôi thì chắc chắc sẽ không nhẹ nhõm.

Đây cũng là căn cứ lớn nhất để thiện ti chủ quan suy đoán rằng nếu một kiếm kia chỉ cần chệch lênh cao vài thước trên người xà yêu, thì sợ rằng nó đã chết đến không thể chết hơn. Nhưng cao nhân kia vẻn vẹn chỉ đốt cháy đuôi, nghĩ theo chiều hướng tích cực thì chắc là do hắn tôn trọng quyền quản lý của Thành Hoàng huyện Tuế Viễn. Còn phạt ác ti chủ quan sở dĩ buồn bực cũng chẳng qua là bởi vì tiếng quát to kia có vẻ hơi làm mất mặt mà thôi.

Thành Hoàng tự mình dẫn đầu, trong bảy ti chủ quan có bốn tên theo sau, mấy chục tên âm sai các ti gần như toàn bộ đều đi theo.

Nhìn qua rõ ràng có thể cảm giác được ý nghĩ muốn lập uy. Thành Hoàng dùng kim thân pháp tướng vận chuyển pháp lực, thi triển thần thông dẫn theo các ti thuộc hạ bay nhanh với tố độ như na di về phía sông Lật Câu. Từ xa đã có thể nghe được tiếng một tên Tuần Du đang rung Chuông Chiêu Hồn.

Lúc này Thành Hoàng ngẩng đầu nhìn lại, mặt trời đã lấp ló phía đông chân trời, chia đôi bờ của sông Lật Câu thành hai nửa sáng và tối vô cùng rõ ràng.

"Trời sáng sẽ khiến chúng ta gặp một chút phiền phức, tốc chiến tốc thắng!"

Thành Hoàng đi phía trước, bốn ti chủ quan phía sau, âm sai đi hai bên men theo đường hẻm dọc bờ sông. Đội hình bước đi vững vãng nhưng tốc độ cũng cực nhanh.

"Hừ, thứ nghiệt chướng kia quả nhiên bị thương nặng!"

Tuy nước sông bị cự xà quấy đến đục ngầu, nhưng vết máu tanh hôi trên đó vẫn vô cùng dễ thấy, ở phía trước có một con rắn dài ngoằng đang giãy giụa trong nước.

"Ngay ở phía trước! Đi!"

Thành Hoàng vừa đưa ra mệnh lệnh, bốn vị chủ quan đi theo bỗng cùng nhau tăng tốc, mỗi người đều xuất ra pháp khí cầm trên tay.

"Xà yêu lớn mật, nhận lấy cái chết!"

"Nạp mạng đi ~~~~~!"

Chỉ sau mấy hơi thở pháp quang thi nhau hiển hiện, đánh về phía dòng sông, khuấy dòng sông vốn đã đục ngầu bùn nước lẫn lộn, bọt nước không ngừng văng tung tóe lên bờ sông ven đường.

"Oanh..." "Ầm ầm..."

"Phanh... Rầm rầm rầm..."

Bản thân xà yêu vốn bị thương nặng, bây giờ toàn thân đều tróc da bong thịt khiến nó lăn lộn trên mặt nước một cách đau đớn.

"Còn chưa triệt để luyện hóa thành xương liền dám lợi dụng sơ hở, muốn chết! Câu hồn sứ giả, đem hồn phách của nó kéo ra cho ta!"

Thành Hoàng thu hồi pháp kiếm, vừa ra lệnh cho đám âm sai hai bên bờ vừa đứng phía trên đầu xà yêu, tựa như thái sơn áp đỉnh khiến đại xà không thể vùng lên nhưng cũng kỳ lạ là không chìm xuống.

"Tuân lệnh!"

Sáu tên câu hồn tiến lên một cách quỷ mị, đạp trên mặt nước, lấy ra Câu Hồn Tác treo bên hông vung về phía dưới mặt nước.

"A... Rống..."

Đại xà đang gầm rú giãy dụa, thân thể đột nhiên cứng ngắc, tất cả động tác phản kháng đều dừng lại.

Một hình bóng đại xà hư ảo bị sáu sợi Câu Hồn Tác gắt gao trói lại rồi kéo ra khỏi thân thể...

...

Sắc trời chậm rãi chuyển dần từ tờ mờ sáng đến sáng choang, giờ phút này bên cạnh bờ sông đã tập hợp hơn phân nửa thôn dân. Tất cả bọn họ đều có cảm giác hoảng sợ kèm theo hưng phấn, vây quanh bờ sông nhìn vào chiếc đuôi rắn kẹt trên thuyền gỗ.

Lúc này chiếc đuôi rắn có chút cháy đen đang lơ lửng trên mặt nước. Chỗ to nhất của đuôi lớn bằng đùi của người trưởng thành, dài hơn một trượng, nhiều thôn dân nhìn thấy nó đều thầm hô may mắn.

Thậm chí còn có một ít thôn dân ở cạch bờ sông thêm mắm dặm muối miêu tả cảnh tượng lúc đó.

"Chao ôi, thật sự là dọa người, buổi tối hôm qua chó trong toàn thôn đều sủa ầm ĩ, ta liền biết có chuyện bất thường!"

"Nói như vậy trong khoảng mấy đêm gần đây, chó trong thôn đều sủa liên tục không ngừng là do nó!"

"Đúng đúng đúng, lũ chó đều sủa vào thời điểm trước khi trời sáng!"

"A... Càng nghĩ càng sợ!"

"Nếu không phải cao nhân đi ngang qua, trong thôn sớm muộn gì cũng có người chết!"

"Theo ta cao nhân là cố ý tới, nếu không thì sớm không tới, muộn không tới vì sao hôm qua lại tới?"

"Nói đúng lắm!"

...

"Các ngươi không biết, lúc ấy cao nhân kia đứng trên nóc nhà, hướng về phía Xà mỹ nữ kia rống to một tiếng, rất nhiều người đều nghe được."

"Đúng đúng, lúc ấy ta bị dọa xém chút tè ra quần!"

"Ta cũng vậy, ta bị dọa cứng người, lỗ tai cứ ông ông ông lên."

"Đúng thế, nếu không có một tiếng rống to đó, tên thương nhân xui xẻo kia đã sớm bị làm thịt!"

"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?"

"Sau đó... sau đó... liền trừ yêu á. Ta cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, trên người con xà yêu kia nổ tung ánh lửa, sau đó nó thống khổ lăn lộn ngay tại kia."

...

Bên kia bờ sông thôn dân vẫn còn đang sợ hãi thán phục, Kế Duyên đã theo đám người trưởng thôn đi tới trạch viện.

Bên ngoài có nhiều thôn dân giả bộ đi ngang qua hoặc là ngóng nhìn từ xa xa. Nếu không phải trưởng thôn nổi giận đùng đùng đuổi họ đi mấy lần, chỉ sợ nơi đây cũng sẽ tụ tập nguyên một đoàn người vây xem như ở bờ sông.

Kế Duyên có chút không được tự nhiên, hắn không phải loại người dễ dàng luống cuống trước đám đông, nhưng đồng thời cũng không phải một người ưa thích cảm giác "vạn chúng chú mục". Hắn cũng không thể biểu lộ ra sự bất mãn, bất quá trưởng thôn đúng là người già thành tinh, hành động xua đuổi những thôn dân vây xem của ông ta khiến Kế Duyên cảm thấy rất thoải mái vì đã yên tĩnh hơn nhiều.

Lúc này tên thương nhân kia mới khôi phục sự thanh tỉnh, vừa rồi gã bị dọa đến mất hồn mất vía, xụi lơ bất lực. Gã đã được ấn huyệt nhân trung (*), được cho uống trà gừng mới hồi phục lại được.

Gã vừa tỉnh dậy, ngoại trừ nhìn thấy những tên thương nhân đồng hành với mình và mấy người trưởng giả trong thôn, cũng đã nhìn thấy thân ảnh Kế Duyên đang nguồi uống trà ở ghế dài trong sân. Gã lập tức đẩy những người bạn hữu của mình qua một bên, thất tha thất thểu chạy đến trước mặt Kế Duyên rồi quỳ xuống.

"Đa tạ tiên trưởng cứu mạng, đa tạ tiên trưởng cứu mạng ~~!"

"Đông đông đông..."

Tên thương nhân không ngừng dập đầu xuống bùn đất thi lễ với Kế Duyên.

Kế Duyên cũng không có trực tiếp ngăn cản gã, hắn nhận mấy cái bái lạy dập đầu rồi mới đưa tay ra ngăn cản.

"Về sau nhớ kỹ, trên đầu chữ sắc có cây đao, tham lam dục niệm hại mạng người, dù không hại người khác thì cũng là hại chính mình. Lần sau chưa chắc sẽ có người tới cứu ngươi!"

"Vâng vâng vâng, tiên trưởng dạy phải. Trải qua chuyện này, tại hạ cả đời không quên, cả đời không quên!"

"Được rồi, ta không có tư cách gì để được xưng tiên trưởng, chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, cũng không phải thần tiên đại đạo gì ~~~ "

Nửa câu đầu Kế Duyên là nói cho tên thương nhân nghe, nửa câu sau hắn có chút tâm tư vui đùa nên thoáng hắng giọng, cố ý nói cho đám thôn dân đang dựng thẳng lỗ tai hóng hớt kia.

Tên thương nhân gật đầu nói phải, nhưng lại có một chuyện chưa hề nói. Tối hôm qua sau khi gã buông thả thì thật sự bị dọa đến hồn vía lên mây, cho nên gã cũng đã nhìn thấy âm sai. Lúc ấy hai tên âm sai kia tự xưng Dạ Tuần Du, thuộc hạ của Thành Hoàng, xưng hô với vị cao nhân này là "tiên trưởng".

Cho nên tên thương nhân sau khi tỉnh lại liền theo bản năng xưng hô tiên trưởng rồi dập đầu.

Lúc này lão Hứa từ bên ngoài tiến vào, trên tay xách theo hành lý của Kế Duyên.

"Kế tiên sinh, đây là gói đồ và dù che mưa của ngài!"

Kế Duyên tùy tiện quét qua liền biết hành lý chưa từng bị lục lọi, hắn tiếp nhận gói đồ từ lão Hứa rồi gật đầu cười cười.

"Tạ ơn lão nhân gia!"

"Kế tiên sinh khách sáo rồi, ngài đây còn vừa giúp chúng ta trừ bỏ yêu quái..."

"Ha ha, lão Hứa người tối hôm qua cũng đã cho ta ở nhờ ở một đêm mà!"

Kế Duyên cười một tiếng, phủi phủi quần áo rồi đứng lên. Không thể ở lại nơi này nữa, bị thôn dân vây xem là việc nhỏ, nếu quan phủ phái người tới điều tra hỏi thăm vậy thì phiền toái, vẫn nên rời khỏi là tốt nhất.

Kỳ thật loại yêu vật chẳng ra hồn này cũng không dám quá phận hại người. Tại rừng núi hoang sơ thì không nói, chứ ở huyện thành bình thường chỉ cần có người dân đột tử, lệ khí oán niệm của người chết sẽ khiến sổ ghi chép thiện ác và phúc thọ của Thành Hoàng ti xuất hiện dị động. Thủ đoạn lừa gạt của xà yêu chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở, rất dễ dàng bị phát hiện.

Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên gia đình! Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.

(*) Huyệt nhân trung: Theo các sách xưa, môi trên được gọi là Nhân trung (Giáp Ất Kinh), Huyệt nằm ở vùng rãnh mũi – môi nên gọi là Nhân Trung hoặc Thuỷ Câu.