Lão Thấp Của Tôi

Chương 31: Lão thấp say lão thấp

Ngày 10 tháng 9, đối với những ai còn mòn mông trên ghế nhà trường là một ngày rất quan trọng.

Nguyên Hưng có ngày nghỉ dành cho tất cả giáo viên, bất luận là các giáo viên hay là các học sinh đều cực kỳ cao hứng.

Có vài giáo viên nhận quà cáp mỏi tay, nói không chừng sẽ quên giao bài tập...

Tóm lại, đối với các học sinh đây là chuyện tốt. Kém nhất cũng được nghỉ ngơi nửa ngày.

Sáng sớm, Khúc Thương Mang cứ theo lẽ thường mang theo cặp da của mình, vội vàng đi tới cửa trường học.

Theo tập quán anh cụp mi mắt đi nhanh đi nhanh, nhưng mà hôm nay anh lại bị các học sinh chặn ở cửa, một đám người nháy mắt tạo thành vòng vây với Khúc Thương Mang.

Khúc Thương Mang hai mắt mê mang ngẩng đầu, hết sức khó hiểu.

"Các em, có việc gì thế?"

Một cô bé hai mắt mở to, đỏ mặt đưa ra cái hộp nhỏ giấu sau lưng: "Khúc lão sư, tặng cho thầy, ngày hội vui vẻ."

Người này học lớp nào vậy? Căn bản là chưa nhìn thấy bao giờ.

Lúc này một nam sinh cũng khẩn cấp dâng lên lễ vật của mình, kích động nói: "Khúc lão sư, ngày hội vui vẻ."

Gương mặt này Khúc Thương Mang vẫn thấy quen quen, là lớp trưởng lớp 11 ban 1, từng dẫn người làm vệ sinh dọn dẹp văn phòng giúp toàn bộ các giáo viên.

Thấy có người đi đầu, cả đám đều nhịn không được như hiến vật quý, kiễng đầu ngón chân vươn dài cánh tay.

"Khúc lão sư! Em cũng muốn tặng!"

"Khúc lão sư, em ngưỡng mộ thầy đã lâu, rất muốn nghe Khúc lão sư giảng bài tiết tự học công khai!"

"Lão sư..."

Thanh âm hết đợt này đến đợt khác, không khí náo nhiệt.

Hôm nay để cho tiện các học sinh tặng quà, nguyên bản ban cờ đỏ thành lập ở cửa trường học duy trì trật tự đối với lần này cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt, khiến cho Khúc Thương Mang đặc biệt kỳ quái.

Theo bản năng anh định nâng lên tay muốn đón lễ vật, nhưng đột nhiên đầu ngón tay ngẩn ra, lập tức hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

Mọi người vây xem: "..."

Đột nhiên, khóe mắt Khúc Thương Mang liếc nhìn đồng hồ, kim phút cũng đã chỉ hướng vị trí bốn mươi, anh biết nó đã nhắc nhở mình đi muộn.

Hiện tại lại nhắc nhở.

"Xong rồi, tôi bị muộn giờ tự học buổi sáng rồi." Khúc Thương Mang lại lật tay áo xác nhận thời gian một lần nữa, quả thật đã hơn bốn mươi, cái đông hồ này còn bị chậm 2 phút đó.

Thật muốn nhanh thoát ra!

Từng gương mặt dại ra di động theo Khúc Thương Mang, động tác cứng ngắc: "Lão thấp?"

"Ừm, thật có lỗi, tôi muốn lên lớp, tâm ý của các em tôi cảm nhận được, cảm ơn mọi người." Nói xong, Khúc Thương Mang mang theo cặp da bước nhanh rời đi.

Trong lúc nhất thời thế nhưng không ai phát hiện, vị này ngay cả một món lễ vật đều không mang đi.

Tránh ở sau cửa phòng, thấy toàn bộ quá trình, tiểu vương tử ngoài hành tinh Hứa Chính Tư Cơ tay nâng DV lạnh lùng cười nhạt: "Muốn hối lộ lão thấp lớp chúng ta? Đều là mơ mộng hão huyền thôi, À hú hú hú ~~ "

Thương lão thấp là của ban 3 chúng ta! Không phải toàn bộ trường học!

Lão thấp V5! Lão thấp 87!

( DV= digital video là một loại camera, V5 đọc lên giống uy vũ = âm thanh khí phách ngầu lòi khi thăng đường xử án, 87 đọc lên giống bá khí tương tự bá đạo)

Hứa Chính giữ một thứ giống cái cúc nhỏ màu đen, vừa đi vừa dùng áo che đôi môi mấp máy, một bộ tư thế làm nhiệm vụ đặc biệt, nhỏ giọng báo cáo tổ chức: "Thấy được chưa các huynh đệ, hôm nay nhất định phải xem trọng lão thấp lớp ta. Các ngành đều chuẩn bị sắp xếp xong, lão thấp tiến vào cầu thang... Được rồi, lão thấp hiện tại đang đi lên, đến tầng 1... Lão thấp giẫm lên bậc thang thứ nhất tầng 2, lão thấp... Oa... Lão thấp hôm nay mặc quần dài cắt tám phân! Chân nhỏ thật trắng! Tựa như ngà voi!"

"Cút... Hứa Chính cậu có thể đứng đắn một chút hay không hả?" đồng chí Long Vương buồn bực kêu lên, nguyên bản làm phép ra màn hình nước truyền hình trực tiếp hiện trường cũng đã đủ tiêu hao pháp lực, bây giờ còn phải chia ra chút tinh lực khai thông cùng tên sơn pháo * này.

(*Sơn pháo: sơn tặc, giặc núi, chỉ những kẻ đầu óc đơn giản, xuất xứ từ vùng Đông Bắc TQ dùng chế giễu giữa bạn bè với nhau không mang hàm ý xấu – nguồn: baike)

Thực khổ, ai tới thay ca cho mình đi?

Hứa Chính lập tức khôi phục vẻ đứng đắn hắng giọng một cái, "Tôi chỉ nói thật lòng mình thôi, lão thấp hôm nay mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, trước ngực có thêu ba đóa hoa nhỏ, mặc quần Denim Slim Cropped Pants *, ống quần có hai cái cúc nhỏ màu đen. Giày là.. Ấy ấy? Long Vương?"

( copy paste nguyên si raw lên baike nó dịch tiếng Việt ra cụm từ tiếng Anh này.

Có nghĩa là quần denim ống côn được cắt hoặc xắn gấu.)

Hứa Chính hung hăng nhéo hai cái cúc áo, làm thế nào cũng không được đối phương đáp lại.

Lý Long Vọng rốt cục không thể nhịn được nữa cắt đứt bộ đàm. Mẹ nó chứ khó trách con hàng này buổi sáng xung phong nhận việc nói muốn đi làm người theo dõi hiện trường, quả nhiên bụng dạ khó lường, soi lão thấp như thế chẳng khác nào thiếu đánh!

Vì thế, Lý Long Vọng tức giận quá mức đem lời nói của Hứa Chính chuyển cho bạn học cả lớp.

Người trong lớp, toàn bộ ha ha nở nụ cười.

"Không có việc gì... Đợi buổi tối..." Trùm bao tải ném góc tường.

Ngay cả Nhiên cũng hiếm khi lên tiếng: "Lần sau đến đêm trăng tròn, để Hứa Chính trông coi Lý Hạo cùng Vương Kim Vũ."

Một Người sói biến thân, một Thây ma vương, coi như độc tố đã bị phá, lực sát thương vẫn không nhỏ... Ai trông coi họ đều không hay ho, huống chi tiểu vương tử ngoài hành tinh tay trói gà không chặt?

Lý Long Vọng yên lặng gật đầu ghi nhớ, chiêu này của lớp trưởng thật ác độc, Hứa Chính tuyệt đối không chết cũng bị lột một lớp da.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này trôi qua rất nhanh, mọi người bắt đầu chuẩn bị đồ vật trên tay mình, lễ vật nhất định là mỗi người có một phần, ngay cả Tư Ngư đang ngủ ngon cũng chuẩn bị một phần.

Bởi vì lo lắng mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, cậu đặc biệt chống ở khóe mắt hai cây diêm... Khụ khụ.

Tào Chí Vĩ lo lắng hỏi cậu ta: "Cái này có thể chông nổi sao?"

"Không có chuyện gì, tôi tìm xong rồi gắng sức một chút." Nói như thế nào cậu cũng là đại biểu học tập môn vật lý, tự nhận là luôn cố gắng ra sức học bài chuyên ngành học.

"A."

Hộp quà to nhất lớp là của Thi Lương Sâm cùng Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ gần đây tiếp thêm nhiều nhiệm vụ, buôn bán lời không ít tiền đều tiêu vào trong lễ vật.

Thi Lương Sâm cũng không khác lắm, cơ hồ dốc hết tiền dành dụm mua chút đồ này nọ.

Nguyên bản hai người bọn họ đã sớm chuẩn bị mặc nữ trang 3 năm ở trường học, chưa từng nghĩ tới lão thấp thế nhưng có thể giúp bọn họ tất cả chuyện này.

Lão thấp chạy bao nhiêu lần lên phòng hiệu trưởng, bị giáo vụ chủ nhiệm xách đi giáo huấn bao nhiêu lần? Bọn hắn đều thời thời khắc khắc nhớ trong tâm, chưa từng quên.

Lão thấp... Cảm ơn.

Nguyên Âm có chút khó chịu đem lễ vật giấu ở trong túi xách, không chịu lấy ra nữa. Hắn có thể là người nghèo nhất trong lớp... Cùng so sánh với mọi người, có vẻ thật nghèo kiết hủ lậu...

Lão thấp, chính là người cứu mạng cậu.

Mặc dù biết lão thấp có thể không thèm để ý những vật nhỏ này, nhưng... vẫn hi vọng thầy ấy có thể thích đồ tự tay mình làm.

Lão thấp gặt hái sự chờ đợi thiên hô vạn hoán của mọi người ở đây, anh đẩy cửa phòng ra, chú ý đầu tiên không phải mấy dòng chữ to bay múa hoan nghênh trên bảng đen, cũng không phải đống hộp quà lớn chói lọi trên bục giảng, mà nói với cả lớp: "Ngại ghê, hôm nay tôi đến muộn."

Mặc dù do bị học sinh vây ở dưới cầu thang, nhưng là đến muộn chính là đến muộn, hết thảy lý do đều là lấy cớ.

Ánh mắt của mọi người tập thể nhìn sang đồng hồ treo trên tường... Mới muộn hai phút... lão thấp... thầy...

Khúc Thương Mang tự nhiên cũng đã phát hiện cử động của bọn họ, ảm đạm cười nói: "Cho dù muộn một phút đồng hồ cũng coi như muộn."

"Ưm... Lão thấp, ngày hội vui vẻ!"

Nghe Tào Chí Vĩ vừa nói bô bô như thế, rất nhiều người cũng đều kịp phản ứng, dải lụa màu, bó hoa, ngọn đèn, âm nhạc... Được rồi, không phải nhân loại cái quỷ gì, năng lực có thể biết.

Dải lụa màu sáng lạn rơi xuống Khúc Thương Mang không chút nào phòng bị, anh có chút ngơ ngác nhìn chữ to trên bảng đen ánh lên loang loáng, hình ảnh dùng phép thuật hệ thủy làm ra, ảnh chụp khi anh đi dạy, có cười, có bản mặt nghiêm túc, có nhíu mày, hơn nữa là còn thực sự giảng bài, khi chuyên chú...

Khúc Thương Mang khẽ cắn cắn môi dưới, nói: "Ai chụp ảnh."

"Em!" Hứa Chính lúc này lại xuất hiện, có thể làm được sự tình đáng khinh như vậy làm ai cũng muốn đuổi đánh!

Có điều không thể không nói một câu, kỹ thuật chụp ảnh con hàng này không tồi, mỗi một bức ảnh đều thực dụng tâm, không có mơ hồ... Hiện tại chiếu lên, hiệu quả lại càng thần kỳ thật là tốt.

Khúc Thương Mang bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt Thái Dương, thấp giọng nói: "Cảm ơn mọi người."

Tuy rằng mục đích chụp ảnh không rõ, nhưng anh vẫn thực cảm động mấy đứa trong lớp làm hết thảy vì anh.

Tào Chí Vĩ lúc này đại biểu tổ 1, dẫn đầu đưa lễ vật lên: "Lão thấp mời xem, đây là quà tổ em chuẩn bị."

Khúc Thương Mang tiếp nhận hộp nhung màu tím mở ra vừa nhìn, trân châu đen quý hiếm to bự, lẳng lặng nằm ở trong hộp, bên cạnh còn bày một bản gỗ khắc chúc phúc nho nhỏ.

Trân châu động lòng người, bản gỗ tinh xảo.

Khúc Thương Mang ngơ ngác nhìn lễ vật quý trọng trong tay, rất nhanh chợt nghe Tào Chí Vĩ nói: "Trân châu là em tặng, tài liệu của bản gỗ là Hồi Xuân mộc do Long Vương cung cấp, chữ là Hạo ca khắc lên, nội dung là Hứa Chính nghĩ ra."

Khúc Thương Mang: "..."

Tên người cuối cùng, có thể bỏ qua.

Có điều, làm sao mà thu được lễ vật quý giá như vậy? "Không được, vật này tôi không thể nhận. Bản gỗ chúc phúc tôi giữ lại, trân châu em thu hồi đi."

Tào Chí Vĩ lập tức xua tay: "Không nên không nên, đây là đặc biệt phun cho thầy! Lão thấp, giá trị của nó do em định." Mặt khác: "Lão thấp nếu quả thật chê đắt, đem nó trở thành hàng vỉa hè mất năm đồng tiền rách nát là được."

Khúc Thương Mang: "..."

Khúc Thương Mang: "Em phun?"

Tào Chí Vĩ chớp chớp mắt: "Vâng a."

Khúc Thương Mang: "..."

Lại càng không muốn nhận được sao!

Tiếp theo, mọi người lại sôi nổi dâng lên lễ vật chính mình tỉ mỉ chuẩn bị, đại bộ phận cũng chưa mở ra, bị Miêu Hựu trực tiếp khiêng đi rồi.

Đương nhiên, con mèo nhỏ trước khi đi cũng không có quên trêu chọc hai câu cá ngu ngốc.

Tào Chí Vĩ chui vào góc tường run run rẩy rẩy phát run, hoàn toàn không ngờ kỳ thật lão thấp cố ý thả con mèo đến dọa cậu.

Trước mắt, trong lớp chỉ còn hai người không tặng lễ vật cho Khúc Thương Mang.

Một là đứa nhăn nhăn nhó nhó không chịu lấy ra tác phẩm của mình trước mặt mọi người, Nguyên Âm đang chuẩn bị tan học một mình chắn lão thấp tặng quà, người kia... là lớp trưởng.

Khúc Thương Mang tha thiết mong chờ nhìn sang Nhiên hướng bên kia, cái đó và anh có muốn hay không cũng không có quan hệ.

Nhiều đứa tặng như vậy, Nguyên Âm... Xem diễn cảm chỉ biết đứa nhỏ này cũng chuẩn bị, nhưng Nhiên là lớp trưởng, không tặng có phải hơi không thể chấp nhận nổi?

Khúc Thương Mang tuyệt đối không thừa nhận mình có hơi thất vọng, sắc mặt như thường thu bài tập cả lớp.

"Ừm... Hôm nay lại giao hết cơ à."

Đó là đương nhiên.

Hôm nay chính là ngày hội lão thấp của ngài!

Khúc Thương Mang cuối cùng liếc mắt nhìn Nhiên, sau đó... Rốt cục hết hi vọng.

Hoàn toàn nhìn không thấu lớp trưởng, từ ánh mắt căn bản không dao động kia, lại càng nhìn không ra một chút tâm tư của cậu ta.

Nhờ phúc lễ giáo viên, ngày hôm nay lên lớp dị thường thuận lợi.

Trong lớp các học sinh tinh thần phấn chấn, trạng thái phi thường tốt, làm bài tập độ chính xác cũng cực cao, có thể thấy được không ít người đều dụng tâm đi làm.

Tóm lại, Khúc Thương Mang rất hài lòng, nếu như có thể đem loại trạng thái tốt đẹp này bảo trì sẽ càng thêm hài lòng.

Ngay cả ngọc có tỳ vết lớp trưởng không tỏ vẻ cũng có thể không đáng kể.

Từ từ, mình như thế nào còn nhớ mãi chuyện này?

Khúc Thương Mang thầm mắng mình không có tiền đồ, thu hồi tâm tư lộ ra một nét vui vẻ thoáng hiện trên khuôn mặt tươi cười, tiếp nhận mô hình Nguyên Âm tự tay chế tạo, "Cảm ơn, làm em hao tâm tổn trí rồi."

Không ngờ nội dung mô hình là cảnh tượng tiết đầu tiên, mình đứng ở trên bục giảng ném phấn trúng phóc đầu Vương Diệu Quang, mà bạn học cùng lớp thì đều dùng nguyên hình bọn họ để diễn tả.

Tỷ như, Lý Hạo là tạo hình đuôi sói, Lý Long Vọng có cái đuôi rồng nho nhỏ...

Nguyên Âm thấy anh cao hứng, khối đá luôn đè nặng trong lòng có thể bỏ xuống rồi: "Lão thấp thích là tốt rồi."

"Ừm, thích." Thích đến 2 chữ lão thấp xiêu xiêu vẹo vẹo màu trắng viết bằng bút lông cũng che chắn đi rồi.

Tâm tình vui mừng như vậy vẫn duy trì đến trưa.

Các học sinh đều ra về, nhóm lão thấp tổ chức đi liên hoan...

Đương nhiên Khúc Thương Mang hoàn toàn quên việc liên hoan này, nếu không phải Đường Suất tới gọi anh, anh căn bản không biết rằng nhóm lão thấp còn có thể có một bữa cơm no đủ.

"Đừng không đi, cậu không đi ai cũng không đi, tiểu Thương, đi cùng Đường ca!" Đường Suất đem người muốn chạy kẹp chặt, không cho phân trần mang người theo bước đi.

Khúc Thương Mang yên lặng cười khổ, không phải không muốn đi. Thật sự là nhìn thấy một bàn ăn thơm ngào ngạt, kết quả là ăn không có tí vị gì, thật khó chịu a!

Lúc còn đi học, liên hoan trong lớp anh đều từ chối không đi, người trong lớp cũng quen kẻ không hợp bầy.

Hiện tại... Đồng dạng cũng không muốn đi.

Chỉ làm một người ăn hàng, anh rất đau xót.

Đường Suất thấy anh thật sự thực bài xích, bất đắc dĩ thở dài: "Coi như đi điểm danh góp mặt, cậu hoàn toàn không lộ diện như vậy, các lão sư trong tổ và các chủ nhiệm sẽ nghĩ như thế nào chứ."

"A." Khúc Thương Mang không phản đối nữa, ngoan ngoãn đi theo Đường Suất đến nhà hàng hải sản cao cấp.

Đi thì đi, còn rất nhiệt tình chào hỏi những giáo viên khác, nhưng bọn họ không đến cuối cùng, ngay cả Đường Suất đều chịu không nổi không khí náo nhiệt sau khi các giáo viên uống rượu, vì thế dứt khoát lôi kéo Khúc Thương Mang chạy.

Khúc Thương Mang bị lấy cớ người mới bị rót cho vài chén, đầu không thanh tỉnh, tùy ý Đường Suất đỡ cánh tay đưa về ký túc xá.

Vốn Đường Suất muốn giúp anh ổn định tốt mới đi, nhưng đột nhiên có cuộc gọi quan trọng, để cho hắn không thể không quay về nhà hàng một chuyến.

"Một mình cậu không thành vấn đề chứ?"

"Không... Không có việc gì." Khúc Thương Mang ôm chăn lăn lộn ở trên giường, nghĩ thầm chờ Đường Suất đi rồi, sai Miêu Hựu đi mua trà tỉnh rượu.

Đường Suất gật đầu, không quá yên tâm lại không có biện pháp gì.

Khúc Thương Mang lăn lộn trên chăn đệm thành một cuộn nửa ngày, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, trước mắt mơ hồ, nhìn đâu cũng thấy hình ảnh gợn sóng.

Rượu thật là khó uống, cũng không biết vì sao nhiều người không thể bỏ.

Anh nằm không thành thậ ở trên giường, kết quả không chú ý, cả người đều lăn lông lốc xuống trên mặt đất, may mắn bên giường có tấm thảm lông cừu, lại có chăn bao quanh.

Khúc Thương Mang bộ dạng uể oải làm ổ trên mặt đất không muốn thay đổi vị trí, đúng lúc này, hai nhánh cây mềm dẻo mạnh mẽ, đem cả người cả chăn cuốn lên, nhẹ nhàng đặt trở về trên giường.

Khúc Thương Mang: "..."

Nhánh cây: "..."

Từ từ, nhánh cây mi đi theo xem náo nhiệt làm gì!

Khúc Thương Mang cảm thấy vui sướng, cũng đoán, mặc dù không có nhìn ra bóng người ẩn hiện, nhưng cũng không quá khác biệt.

Anh nhéo hai nhánh cây, chịu đựng hơi rượu nhỏ giọng hỏi: "Tặng quà cho tôi, phải không?"

Nhánh cây không tiếng động mặc cho người nắm.

Khúc Thương Mang lại nở nụ cười, khóe miệng nâng lên độ cong xinh đẹp, sáng lạn cười ngọt ngào, mở ra lòng bàn tay hướng nhánh cây: "Lấy ra đi."

Lúc này đầu lão thấp đã thành một đống tương hồ.

Kết quả, nhánh cây không biết từ đâu lấy ra một cái giỏ bằng trúc.

Trái cây màu đỏ đầy ngập giỏ! Ít nhất có ba bốn mươi quả! A a a a a ——

Khúc Thương Mang ánh mắt đều tái rồi: "Oa ôi ôi..."

Giàu to rồi giàu to rồi!

Nhánh cây lay động, tựa hồ vì anh cao hứng.

Trong phòng, lão thấp say rượu, ôm cái giỏ như thế nào cũng không chịu buông tay.

Ngoài phòng ban công, một bóng người mông lung đứng dưới ánh trăng, ánh mắt xanh biếc bình tĩnh vô ba, khóe miệng của cậu nhẹ nhàng giương lên.

Ngày nhà giáo vui vẻ, lão thấp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tính danh: Tư Ngư

Biệt danh: cá chết, ngủ như cá chết

Chức vị: đại biểu tiết Vật Lý

Nơi sinh: Hy Lạp

Thân phận: thụy thần Tây Phương (thần ngủ)

Thân cao: 180

Thể trọng: không rõ, bởi vì khi kiểm tra sức khoẻ con hàng này đang nằm úp sấp trên bàn ngủ

Ba vòng: a ha ha ha, vấn đề này càng không biết

Thức ăn yêu thích nhất: lạt Bạch Thái (cải trắng)

Chán ghét gì đó: tử thần!! Bất cộng đái thiên!

Thần tượng: Hải hoàng, bởi vì có thể sống được thực tự tại dưới đáy biển

Nhân sinh trải qua: Tư Ngư cực ít thể hiện, nhưng cũng là một phần tử không thể thiếu trong lớp, Tư Ngư không mê ngủ, mà là thể chất thị ngủ, cậu vốn là thụy thần Tây Phương, chưởng quản chất lượng giấc ngủ nhân gian ( khụ khụ, sau đó bởi vì một ít vướng mắc cùng tử thần, cuối cùng ly khai cố hương của mình, lựa chọn đi vào Trung Quốc học đại học...

Tóm lại, mỗi người trong lớp đều có chuyện xưa, mà từng chuyện xưa, đều phải dựa vào lão thấp tự mình... Lá la là~...

Editor săm soi:

1.Chương này lắm từ lóng khiến mình khủng hoảng khổ tâm vồn QAQ

2.Cầu say rươu loạn tính:v đứng dưới trăng coọl ngầu ngây thơ gì thế =.=

3.Tôi đã đọc thần thoại Hy Lạp nhưng thần ngủ xuất hiện cực ít, có mỗi vài dòng khiến người mơ màng như sau:

Trong cung điện có thần chết Thanatos cầm thanh kiếm trong tay, mình khoác chiếc áo dài màu đen và đôi cánh khổng lồ cũng màu đen.

Cạnh ngai vàng của Hades cũng có một chàng trai trẻ đẹp Hypnos, đó là thần Ngủ. Chàng thường lướt nhẹ không một tiếng động bên trên mặt đất, tay cầm quả thuốc phiện và chiếc sừng đựng rượu ngủ.

Chàng Hypnos có một sức ru ngủ phi thường mà không một người trần hay một vị thần linh nào có thể cưỡng lại được.

Thế quái nào não tự động thay sức ru ngủ bằng sức quyến rũ. Nhấn mạnh là chàng trai trẻ đẹp nhớ:v:v Đòe mòe nó chứ lặn mấy trang mới có vài dòng yy =))))))) lại còn "những bí ẩn bạn chưa biết" orz

Mà Hades có vợ Persephone rồi nhé, bạn Thanatos cũng được gọi là thần chết, hình ảnh cũng cool ngầu lắm cho nên cũng có thể là Hypnos x Thanatos =))))))))) Mà ảnh tìm ra trông cũng như mặc đồ đôi ý...