Lão Thấp Của Tôi

Chương 58: Lão thấp hộ lão thấp

Trong ánh mắt hâm mộ ghen tỵ hận của giáo viên và học sinh toàn trường, ban 3 ung dung nhận một máy tính mỏng hiệu apple mới nhất, máy chiếu và phông màn trắng kéo xuống, âm nhạc khởi động máy liền truyền ra bốn phía xung quanh phòng học.

Các bạn trẻ kích động không thôi, rốt cục có thể nhìn ra thần tác Thương lão thấp trong truyền thuyết xưng bá toàn bộ thế giới!

( *chắc lại có từ lóng -_- hiểu chết liền, maybe ý là đi lùng profile trên mạng của bạn Thương)

Không nghĩ tới lão thấp lớp chúng mình nổi danh như vậy, toàn dân hâm mộ! Nghe nói mạng chùa miếu ngoài vạn dặm cũng biết danh! Thật kích động!

"Lão thấp, đêm nay chúng ta trở về đi đăng ký trở thành fan của thầy!" Vậy còn chưa đủ tử trung, chú ý nhất định chỉ follow lão thấp!

Chỉ cần lão thấp có tin mới, nhất định đi theo phía sau mông tích cực like khen!

( *Từ dùng trong weibo và QQ không hiểu lắm, gì mà "cho 1 điểm tán", bản thân tôi cũng không dùng nên dịch theo ý tương tự khi dùng facebook nhé.)

Khúc Thương Mang dùng sức xoa nhẹ cái trán, kỳ thật tôi hoàn toàn không có Weibo, thậm chí hiếm khi online QQ.

Còn hơn sử dụng các loại phần mềm máy tính lên mạng, Khúc Thương Mang càng ưa thích đến Phong Đô đi dạo phố, giao hẹn vài mối làm ăn đảm bảo chất lượng cuộc sống của mình.

Ít nhất, không thể quá thảm.

Trang bị máy tính không phải là ban 3 có được toàn bộ thế giới, máy tính quả thật có thể dùng để học, làm powerpoint cho các học sinh xem, phối hợp giảng giải cùng nêu ví dụ làm ít công to hiệu quả cũng không sai biệt lắm, tươi vui sống động nhiều hình ảnh thú vị hơn khô cằn giảng giải nhiều.

Có điều thật đáng tiếc, trường học cũng không cho ban 3 nối mạng.

Một dàn máy tính không thể lên mạng bị tập thể lớp thi nhau phỉ nhổ.

"Cái thứ đồ gì vậy, quét liên tục cũng không có mạng, còn không bằng lên máy phòng đa chức năng có wifi!"

"Đờ mờ... Sao nối cái dây cáp quang lên mạng cũng không có? Tôi phí phạm 3 đồng tiền mua trò chơi!"

Tào Chí Vĩ thực ưu thương.

Lý Hạo có chút khinh bỉ: "Ba đồng tiền bọ có thể mua được thứ trò chơi gì hả."

Tào Chí Vĩ trừng mắt: "Máy trò chơi bách khoa toàn thư, bên trong còn có tìm kiếm nhân vật tiên tam hỏi chuyện cùng máy gia tốc sửa chữa lỗi! Ba đồng tiền đã muốn đồ ngon à!"

Cậu nghĩ rằng tôi không muốn mua hàng chính bản đắt tiền, xa hoa sao? Vấn đề là tôi không nên tiêu vặt nhiều như vậy! Ấm no đã khó khăn sẵn!

Lý Hạo có chút đồng tình vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Tổ chức thành đoàn đội game với tôi đi, đánh qua đánh lại mới là chân ái"

Tào Chí Vĩ cắn răng: "Mới không!"

"Im lặng!" Lý Long Vọng đứng lên, dùng sức gõ bàn, nghiêm khắc nói: "Dựa theo lẽ thường suy đoán, lão thấp còn có năm phút đồng hồ sẽ đi đến cửa phòng học, lúc này nội dung họp đại khái là tháng 10 sẽ kỷ niệm ngày thành lập trường, không viết xong bài tập, dám chậm trễ lão thấp nói chuyện... Đêm nay cũng đừng quay về ký túc xá."

Phía dưới chít chít oa oa * đều câm miệng.

( * từ tượng thanh chỉ tiếng côn trùng râm ran)

Kỳ thật gần đây bọn học cũng kinh ngạc, từ sau khi quá chú tâm vào cuộc sống bình thường của một học sinh trung học, bọn họ phát hiện hóa ra cuộc sống ấy cũng có thể muôn màu muôn vẻ.

Ngẫu nhiên chiếm lấy cờ đỏ lưu động lên mặt với lớp khác, cuộc thi toàn trường lớp chúng ta có nhưng vài người top đầu, còn có đại hội thể dục thể thao, kỷ niệm ngày thành lập trường... Nghe nói còn phải chuẩn bị tiết mục ngày thành lập trường?

Ban 3 lại bắt đầu hưng phấn, lại đến thời khắc lớp chúng ta hiển lộ phong thái bậc nhất?

Cho nên, tân hoa hậu giảng đường của chúng mình lại sắp lên đài sao?

Tào Chí Vĩ buồn bực cầm sách vở trên bản nhét trở về trong túi xách, hiệu thảo cái gì tất cả đều để cho các người đảm đương! Đều nghĩ đấy là đang khen ngợi mình sao?

Ngay cả đi WC cũng bị vây xem rất hung tàn! Thực dễ dàng mắc nghẹn, các người căn bản là không hiểu nỗi thống khổ của tôi!

* phi nhân loại sung sướng quá nhèo, một ngày lại sôi nổi cãi nhau...

Tào Chí Vĩ nghênh đón buổi xem mắt "Chờ mong đã lâu", mà Khúc Thương Mang cũng nghênh đón một vòng giằng co mới cùng Nhiên.

Đúng vậy, từ khi hai người ở trong rừng cây nhỏ đã xảy ra chuyện tình không thể nói, Khúc Thương Mang cũng không quản hệ số nguy hiểm cao bao nhiêu gì, làm rùa rút đầu vào mai giả đà điểu đã vài ngày.

Đã lâu không gặp chủ nhân về nhà Miêu Hựu tự nhiên hưng phấn, lại cọ cọ chủ nhân lại giúp chủ nhân lau bát dọn nhà quả thực ân cần đến không thể nhìn thẳng.

Buổi tối lúc ngủ, Miêu Hựu thực tự nhiên tiến đến cọ chân Khúc Thương Mang, dựa theo lẽ thường mà nói một giây sau cũng sẽ bị đá văng ốp dính lên tường.

Nhưng Khúc Thương Mang không đẩy nó ra, ngược lại ôm nó ở ngực, chuyển người, nhắm mắt ngủ.

Miêu Hựu hạnh phúc được quả thực muốn điên rồi, cười đến chảy nước miếng, kết quả còn chưa thoải mái thống khoái đâu, giây lát đã bị nhánh cây cuồn cuộn cuốn lên, mở cửa sổ tống ra bên ngoài.

Liên tiếp như vậy vài ngày, Khúc Thương Mang rốt cục không nín được bạo phát.

Chẳng qua là gần đây nằm trong "vòng tay" người nào đó ngủ, dưỡng thành tật xấu trong lòng không ôm thứ gì đó không ngủ được! Anh cũng thực sự không có biện pháp mới ôm Miêu Hựu, ai bảo trên người tên kia mang bộ lông xù xù ấm áp.

Vài lần đều bị nhánh cây ám toán phá hủy, lão thấp đã mất ngủ ba ngày liên tục, thân thể suy yếu suýt nữa xin phép nằm trên giường.

Âm phong quất vào mặt, ngoài cửa sổ sấm sét rung trời, vành mắt Khúc Thương Mang đen sì, vẻ mặt đau đớn kịch liệt: "Em rốt cuộc như thế nào mới bằng lòng để cho tôi ngủ một giấc!"

"Về đi, cùng ở với ta."

"Không có khả năng." Lão thấp không hề nghĩ ngợi liền bác bỏ.

"Nguyên nhân." Ánh mắt Nhiên ám chìm nặng trịch.

Tiềm thức Khúc Thương Mang sợ hãi ánh mắt Nhiên như vậy, bởi vì không chỉ một lần bại dưới ánh mắt ấy, một khắc đã bị ném xuống "làm".

Anh hướng về sau lui từng bước, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Tay em nhiều lắm."

Cùng một chỗ, bất luận khi nào cũng bị vây hại.

Nhiên yên lặng quay đầu lại, nhìn các bé nhánh cây hoàn toàn không kềm chế được huơ huơ cành lá giương nanh múa vuốt, nâng tay nhẹ nhàng chạm: "Chúng nó thực thích thầy."

"Tôi..." Khúc Thương Mang chớ có lên tiếng.

Khi không phát hiện chân tướng, tôi cũng thật tình thích chúng nó.

Một khi đâm phá tầng giấy mỏng manh này, cái gì cũng đều trở nên không giống với lúc trước.

Khúc Thương Mang có chút phiền muộn nhìn trời, mối tình đầu sao quá khó khăn nhấp nhô, đối phương còn không phải là người...

Ngày hôm đó trôi qua, thật sự là muôn màu muôn vẻ nhiều khó khăn.

Trong lòng Lão thấp quay cuồng không ngừng mà ngồi ở trên ghế sa lon, không tiếng động cúi đầu, chẳng được bao lâu đã bị bóng đen bao phủ đỉnh đầu.

Nhiên phủ xuống ôm lấy Khúc Thương Mang, cho đến giờ phút này thân thiết cảm nhận được độ ấm thân thể người trong lòng, cậu mới có cảm giác chân thật.

Mấy ngày nay chỉ có thể nhìn không thể sờ, bức cậu muốn điên rồi.

Đàn ông thủ thân như ngọc vạn năm một khi khởi xướng chuyện ấy, thật sự thực muốn chết.

"Lão thấp, đến đây đi, ta làm canh hạt sen hồng quả, sườn xào chua ngọt hồng quả, chân gà nướng hồng quả, bánh hồng quả..."

Khúc Thương Mang: "......"

Hầu kết lăn lộn hai cái, tuyệt đối không có nuốt nước miếng.

Nhiên dứt khoát ôm lấy người bay lên không, cắn cắn vành tai mềm mại của anh, hơi thở nóng rực phả lên hai má lão thấp: "Ta, rất nhớ em."

Cho nên đừng khó chịu nữa, những năm qua ta chờ em chờ thực vất vả.

Khúc Thương Mang lui vào trong lồng ngực quen thuộc rầm rì vài tiếng, không đợi anh nói cái gì, cảnh tượng trước mắt liền hoàn toàn thay đổi.

Không còn là phòng ngủ của anh, mà là nơi tràn ngập hơi thở cây cối xanh tươi – nhà của Nhiên.

Rốt cuộc vẫn là trở lại.

Khúc Thương Mang bị ném ngã vào trên giường lớn, mới vừa đưa tay ra chống cái lưng mỏi, chuỗi nụ hôn đã theo sườn tai từng chút ấn tới khóe miệng.

Môi mới bị người nhẹ nhàng đụng vào hai cái, đối phương rốt cuộc kìm nén không được hơi thở ngọt ngào, theo khóe miệng vươn vào, XX tịch mịch nhiều ngày như vậy bạo phát ra là chuyện hoàn toàn không thể khống chế, rất nhanh hai người liền ôm cùng một chỗ hôn thành một khối, quần áo từ khi nào đã bị nhánh cây vạch lên tìm tòi cũng không cảm giác được.

Thiêu đốt đến rối tinh rối mù.

Lão thấp bị cởi sạch bóng loáng, giống như chú heo con hết ăn lại nằm, bị hầu hạ thoải mái thư giãn, cuối cùng ôm chăn ngủ thật say.

Khóe miệng Nhiên dính dịch – nhờn – màu – trắng, thỏa mãn lộ ra ý cười vui sướng.

Tay vung lên, nhánh cây nhất tề xuất động.

Lôi chăn ra, chúng ta lên!

Tại một nhà hàng tiêu chuẩn tên Mân Côi ——

Tào Chí Vĩ nhàm chán đùa nghịch ngón tay, ấn tượng đối với người xem mắt Hổ Vương kém tới cực điểm.

Lần đầu tiên gặp mặt đã muộn! Không lễ phép! Kém xa người ban 3 chúng ta!

Lớp chúng ta đi học thưa gửi cũng phải giơ tay, không có đi muộn về sớm, lớp chúng ta trước khi vào cửa đều gõ cửa, lớp chúng ta nếu có người làm sai việc gì nhất định sẽ còn thật sự sám hối nhận sai viết bản kiểm điểm chép phạt.

Hổ Vương có thể làm được sao? Tào Chí Vĩ hết sức hoài nghi.

Lý Hạo làm người tiến cử, càng gấp gáp hơn so với Tào Chí Vĩ.

Tên Hổ "nhị"kia cũng quá không nể tình, tiểu Tào xinh đẹp như vậy dáng người tốt như vậy tiểu nhân ngư khắp thiên hạ không còn xuất bản nữa! Xuống biển cũng không có vấn đề gì, hiền lành biết làm việc nhà, có thể làm MC nghi thức kéo cờ thành tích học tập cũng không kém, mông khá lớn năng lực sinh con khẳng định quá được!

Hắn còn có cái gì không hài lòng? Lần đầu tiên gặp mặt lại thất lễ như vậy!

Lý Hạo hết sức không muốn thừa nhận con hổ đó là bạn thân, giàu to rồi tin nhắn đều nói ở trên đường đâu, lừa quỷ!Mi cho rằng mi là nhân loại sao?

Lấy tu vi của mi coi như cưỡi mây về gió cũng không có vấn đề, chẳng lẽ nháy mắt di động còn có thể làm khó?

Thật không có thành ý!

Lý Hạo do dự nửa ngày, mở miệng nói: "Bằng không chúng ta đi về trước đi, hôm nay chuyện này không minh bạch, tiểu Tào, xin lỗi cậu."

Hổ Vương không tới, Tào Chí Vĩ ngược lại nhẹ nhàng thở ra; "Không có chuyện gì Hạo ca, tự mình trở về là được. Chuyện này cũng không trách cậu, đừng nghĩ nhiều."

Xem, tiểu nhân ngư khéo hiểu lòng người biết bao!

Lý Hạo có chút lo lắng sờ sờ đầu, tiểu Tào thật tốt, hoàn toàn phù hợp miêu tả tiểu vương tử trong tiểu thuyết người cá vạn người mê.

Làm sao lại không dễ tìm một tấm chồng tốt! Muốn mạng mình à!

"Đến cũng đến rồi, tôi mời cậu ăn một bữa đi, tùy chọn." Lý Hạo vốn đứng đầu một giới, tài đại khí thô đem thực đơn bày tại trước mặt Tào Chí Vĩ.

Con mắt Tào Chí Vĩ lóe sáng, gần đây chi tiêu hạn hẹp, một ngày chỉ hai bữa cơm thiếu chút nữa đói gầy, nhất định phải bồi bổ!

"Tôi muốn ăn cái này!"

Canh rong biển truyền thống, súp bắp cải Pháp * chỉ xem tên đã thấy thật ngon miệng!

Lý Hạo căn bản là không nhìn, trực tiếp gọi người phục vụ báo tên đồ ăn, tiếng Pháp lưu loát buột miệng nói ra.

= = Lang Vương từng hoạt động ngầm tại Paris nên am hiểu tiếng Pháp hơn cả tiếng Anh, cho nên điểm môn Anh luôn hỗn độn trong gió, cho nên thành tích môn này luuôn không cao.

Thực ra bởi vì ngồi trong đám người không khí xấu hổ có chút hoà dịu, Tào Chí Vĩ cùng Lý Hạo cùng lớp lâu như vậy, đề tài tự nhiên không ít.

Tuy rằng không quá thân thiện, nhưng tuyệt đối sẽ không tẻ ngắt.

Khi bữa ăn tiêu chuẩn tựa bữa tiệc này kết thúc, người xem mắt ngu như heo này mới khoan thai đến chậm: "Hạo ca, thật có lỗi thật có lỗi, người anh em à tôi quả thật gặp chuyện!"

Hắn vốn muốn tỏ ra cao phú soái sang chảnh, tìm Cáo Vương mượn cỗ xe Mercedes-Benz hai người ngồi, kết quả còn chưa đi được bao xa, lại bị cảnh sát giao thông vẫy lại bắt hỏi khẩu cung chẳng hạn thật là khiến người buồn bực không thôi, hiệu suất nhân gian quá chậm, xe thì không thể bỏ lại mặc kệ = =, chủ yếu là không bồi thường nổi!

Cho nên! Đã tới chậm!

Lý Hạo cũng không cho hắn sắc mặt tốt: "Mi còn biết?" Nói xong tạt cho một phát.

Đánh cho Hổ Vương nhe răng, lại sửng sốt cố nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Đừng tức giận, tôi tự phạt 3 chén còn không được sao, thực ra tôi muốn đến sớm một chút, nhưng gặp phải tai nạn giao thông."

"Tai nạn?" Lý Hạo ngẩn người.

Tào Chí Vĩ cũng ngây người: "Tai nạn giao thông?"

Âm thanh ngọt ngào linh hoạt kỳ ảo vang lên, hấp dẫn tầm mắt Hổ Vương.

Tôi đi chết đây, bên này vẫn còn có một mỹ nhân! Mắt mình đúng là mắt chó thế nhưng không nhìn đến mỹ nhân trước tiên!

Nội tâm Hổ Vương khởi sóng mãnh liệt, có chút không dám xác nhận người này đến cùng có phải tiểu nhân ngư hôm nay cần xem mắt hay không, vạn nhất là Lý tẩu, khụ, cho nên nhất thời tỉnh bơ: "Lý ca, vị này là..."

Rốt cuộc là lang tẩu hay là hổ tẩu tương lai!

Trên mặt Hổ Vương rất lãnh đạm lại khó nén vội vàng, hai tay chà xát không ngừng.

Lý Hạo sắc mặt rất kém cỏi, biểu hiện sắc lang điiẻn hình thật mất mặt hổ tộc!

"Đây là bạn học của tôi, vừa rồi trùng hợp gặp liền cùng nhau ăn một bữa cơm." Hiện tại cậu hoàn toàn hối hận làm người mai mối, căn bản chính là làm hỏng người!

Tào Chí Vĩ mở trừng hai mắt, không rõ vì sao Lý Hạo giới thiệu như vậy, vẫn thực có lễ phép đứng lên bắt tay cùng Hổ Vương: "Xin chào, tên tôi là... Khụ, Chí Vĩ."

Gì thế, vừa nói như thế cảm giác càng giống Tùng Chí Vĩ!

Hổ Vương chỉ biết đối tường mình cần xem mắt họ Tào, cũng không biết rốt cuộc tên gì, trong lòng có chút tiếc nuối người trước mặt không phải là chị dâu cũng không phải hổ tẩu.

Mỹ nhân xinh đẹp như vậy khẳng định bên người không thiếu người theo đuổi, ai, bàn tay nhỏ bé thật là mềm mại a!

"Xin chào, tôi là Vương Nhị hổ, cứ như Lý ca gọi Nhị Hổ là được."

"A." Tào Chí Vĩ khinh bỉ cái tên không có chút hàm lượng kỹ thuật này.

Vương Nhị Hổ, sau này vạn nhất sinh con, chẳng lẽ tên Vương Tam Hổ sao? Xấu hổ chết người!

(quy luật đặt tên mời bắt chước một nhà Lý Long Vọng = =)

Ba người lại tán gẫu trong chốc lát, Lý Hạo sẽ đưa Tào Chí Vĩ về nhà, lưu lại Vương Nhị Hổ đi trả tiền!

Vương Nhị Hổ vốn có chút hối hận, không nhanh tay xin số điện thoại mỹ nhân, nhưng là trời không tuyệt đường người, trước khi hắn đi người phục vụ đem một cái thẻ giao tận tay hắn.

"Thưa ngài, quý khách ngồi cùng bàn của ngài để quên vật này."

Hổ Vương nhìn chăm chú, hóa ra là thẻ học sinh.

Lớp 11 ban 3 Tào Chí Vĩ! Trong hình rõ ràng là mỹ nhân vừa rồi, cảm giác ngu ngốc ngớ ngẩn ùn ùn ập xuống!

Chết tiệt... Đây chính là đối tượng xem mắt của mình!

Lý ca hại ta thật thảm, sớm biết rằng người xinh đẹp như vậy làn da non mềm như vậy bỏ quách Mercedes-Benz cũng phải có mặt đúng giờ a!

Lý Hạo; "Hắt xì —— "

Tào Chí Vĩ: "Hắt xì —— "

Lý Hạo: "Tiểu Tào bị cảm?"

Tào Chí Vĩ lắc đầu: "Gần đây hẳn là có âm hồn phiêu qua, thể chất của tôi không dễ dàng bị cảm như vậy."

Lý Hạo xoay chuyển con ngươi: "Âm hồn? Gọi lão thấp đến?"

Tào Chí Vĩ bĩu môi: "Tôi cảm thấy, lão thấp hiện tại hẳn là bận bịu cùng lớp trưởng."

Lý Hạo: "......"