Lão Thấp Của Tôi

Chương 72: Lão thấp hút lão thấp

Đối mặt một loạt ánh mắt ngấm ngầm ám chỉ gì đó của các "phụ huynh", Khúc Thương Mang cảm thấy áp lực rất lớn.

Các người lại nhìn sang Nhiên làm cái gì?

Nhiên... Đêm nay muốn quỳ nhánh cây sao?

Lại nói tiếp chuyện của đôi trẻ Thi Lương Sâm và Thái tử gia, Thiên đế hình như chẳng có phản ứng gì dữ dội?

Điều này ngay cả Du Khải Luân cũng âm thầm kinh ngạc, cậu đã chuẩn bị tâm lý bị chúng bạn xa lánh, vì yêu bỏ hết mọi thứ, chẳng sợ đánh không lại cha, chẳng sợ sẽ bị treo lên, bị đè dưới ngọn núi gì đó cả đời cũng tốt...

Còn hơn là không làm gì cả, cứ thế chia tay với tiểu Sâm.

Lão thấp nói rồi, không đến thời khắc cuối cùng, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường bỏ cuộc.

Mình nhất định sẽ không, mình tin tưởng tiểu Sâm cũng sẽ nắm chặt tay mình không buông.

Họp phụ huynh hữu kinh vô hiểm vượt qua, cũng không bởi vì Thiên đế đến bất ngờ mà gây ra tai vạ, nguyên bản lão thấp sẽ tìm vài phụ huynh nói chuyện tâm sự về "các em".

Không cần phải nói mọi người cũng rõ ràng, Khúc Thương Mang tìm Thiên đế nói chuyện tỷ lệ là 100%.

Nhưng mà... Phụ huynh tìm đến lão thấp đầu tiên là Ngô Hy Ngôn, Ngô đại tổng tài.

Khúc Thương Mang vẫn cầm 3 cái danh thiếp Ngô Hy Thụy đưa cho mình, đến nay còn chưa có tiêu hoá xong tin tức... Ngô Hy Thụy thật sự là phú nhị đại cấp toàn cầu.

Lại nhìn quần áo cũng không có mác, thậm chí có thể nói bạn nhỏ Nhân Thần Ma này rất tùy tiện, làm sao gây cảm giác là con nhà có tiền?

"Lão thấp, xin chào." Tuy rằng đây là lần đầu tiên Ngô tổng tài gặp mặt lão thấp, nhưng danh hiệu top 3 giàu nhất thế giới cũng chẳng phải làm cảnh, tình báo rất nhanh chuẩn.

Huống hồ trong nhà còn có hai kẻ khủng bố không phải người đấy thôi?

"Xin chào." Khúc Thương Mang cười nói, phát hiện anh ta thấy danh thiếp mình cầm trong tay, cũng không che lấp gì, phe phẩy qua lại nói nhỏ: "Tiểu Thụy đưa cho."

"Tiểu Thụy đứa nhỏ này." Ngô Hy Ngôn nghe xong, trên khuôn mặt tuấn lãng có chút đông cứng kinh niên hiện ra một chút ý cười.

Biết con mình ở trong này không chỉ có cuộc sống rất khá, học tập cũng có tiến bộ rõ ràng, trong lòng rất cao hứng.

Chỉ là làm một phụ huynh, con mình lại một thân một mình ở nước khác, khó tránh khỏi có chút bận tâm.

Mình... Là một người cha vô trách nhiệm...

"Lão thấp, cảm ơn. Trước kia khi cả nhà chúng ta ở Châu Âu, tôi đã muốn đưa Tiểu Thụy đến trường học bình thường của nhân loại học tập."

Khúc Thương Mang gật đầu thấu hiểu, dù sao huyết thống thuần nhất, chiếm tỷ lệ nhiều nhất trong Ngô Hy Thụy là của con người, ba ba của Ngô Hy Ngôn là nhân loại không hơn không kém.

Ngô Hy Ngôn dừng một chút, nụ cười ưu nhã bên môi bỗng nhiên trở nên có chút chua xót: "Tình trạng đặc biệt của tiểu Thụy thầy cũng biết rồi đó, thằng bé rất khó ở một chỗ yên tĩnh quá một tuần, càng không nói hàng năm. Nó vẫn luôn bài xích máu của chính mình, ở trong trường học bị bắt nạt đánh nhau, cũng sẽ không nói cho người trong nhà."

Khúc Thương Mang: "..." Không ngờ tới thằng nhóc này có những lúc yếu đuối như thế.

Ngô Hy Ngôn nói tiếp: "Sau đó tôi phát hiện nó giấu diếm, chuẩn bị đến trường nói chuyện với giáo viên của nó."

Cẩn thận ngẫm lại, khi đó mình cũng quá sốt ruột không lý trí, nghĩ đến đây trong lòng anh càng chua chát, thanh âm trầm thấp xuống: "Về nhà chúng tôi cãi nhau một trận, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy nó tức giận như thế. Đứa bé kia có chuyện gì cũng quen giấu ở trong lòng không nói, bởi vì phẫn nộ thức tỉnh huyết thống, thân thể suýt nữa hỏng mất."

Cho nên thẳng đến lúc đó Ngô Hy Ngôn mới biết được, hóa ra con mình, tuyệt không hi vọng mình đến trường tạo áp lực cho nhân viên nhà trường.

Ngô Hy Ngôn rất rõ ràng nếu dựa vào thực lực kinh tế, Tiểu Thụy muốn ở nơi nào hoành hành cũng được. Chỉ cần nó muốn, nó có thể sống vui vẻ ăn trên ngồi trước.

Huống hồ người mang huyết thống Thần tộc cùng Ma tộc tối cao nhất, mang sự cao ngạo người thường không thể tưởng tượng.

Cho nên khi đó do mình không phân tích kỹ tình hình, Tiểu Thụy giấu diếm không phải trọng điểm, trọng điểm là.. Thằng bé cũng không thích trường học, cũng không phải cố ý muốn giấu diếm người nhà cái gì, cậu đơn thuần là không muốn tỏ vẻ yếu thế trước những người cha quyền lực của mình xin giúp đỡ.

"Tiểu Thụy rất mạnh, huyết thống không ổn định làm nó từ nhỏ cũng chịu khổ chịu đau nhiều." Sau khi thằng bé bạo động rất bình tĩnh, rời đi.

Hoàn toàn rời khỏi Châu Âu, đi tới phiến đại lục do Đông Phương thần minh che chở, cố hương của mình.

Khúc Thương Mang nghe Ngô Hy Ngôn đứt quãng nói xong, có trời mới biết Ngô tổng tài coi như tham gia mười lần hội đàm cũng sẽ không nói nhiều lời như thế.

Anh và Khúc Thương Mang cùng nhau tâm sự những chuyện trước đây của Ngô Hy Thụy, kể ra lên lần đầu tiên Ngô Hy Thụy mở miệng nói chuyện siêu luống cuống, từ đầu tiên lại là "Ma ma", cùng với sự vui sướng khi chứng kiến nó từng ngày lớn lên.

Ngô Hy Thụy là một đứa nhỏ lớn lên trong một gia đình đặc biệt, không giống đám trong lớp có cha có mẹ nhưng nuôi thả cho tự lập từ bé kiểu Tây.

Cậu không có mẹ, đã có ba người cha.

Thần vương cùng Ma vương đâu dễ dàng trông đứa nhỏ? Cả ngày bận việc.. Tam giới, thời gian bên vợ cũng không nhiều, làm sao có thời giờ bên con?

Mọi việc của Ngô Hy Thụy, đều do một mình Ngô Hy Ngôn toàn quyền ôm đồm, thậm chí cả việc cầm bình sữa cho con bú cũng là do anh chạy theo mông thằng bé cứ thích trôi lơ lửng mà đút, căn bản không mượn tay người ngoài.

Đó là cục thịt dứt ra từ trên người anh nha, con của anh nha.

Khóe mắt Ngô Hy Ngôn ê ẩm, đáy mắt cũng hiện lên một mảnh hơi nước.

Từ nhỏ đến lớn anh không phải người hay khóc, là tổng tài lạnh lùng quát tháo phong vân trước mặt người khác, trong nháy mắt họp phụ huynh này, rơi lệ.

"Tôi thật sự hết sức cao hứng, Tiểu Thụy nguyện ý để tôi tới trường học của nó, nhìn thấy hoàn cảnh nó học tập, trông thấy bạn bè của nó, lão thấp của nó." Ngô Hy Ngôn che mắt, không hổ là tổng tài trải qua sóng to gió lớn, bị liên tục XXOO năm giờ còn có thể hò hét, rất nhanh liền khôi phục như thường, mang theo nụ cười chân thành nói "Thật sự cực kỳ cảm ơn thầy, lão thấp."

Anh cũng không quên khi mình rời phòng học cùng lão thấp, đứa bé tội nghiệp kia lại dõi ánh mắt cao hứng theo.

( Ngô Hy Thụy: bởi vì người trong lớp cơ bản đều không có phụ huynh, tất cả đều là góp đủ số mà tới, ba! Con rất kiêu ngạo!)

Con mình trở nên không giống lúc trước, tuy rằng đến bây giờ anh còn không biết vì sao thằng bé giả bộ đáng thương cần cả ba cái đầu, ngay cả Ma Thụy cũng không ngoại lệ.

Khúc Thương Mang lại cho anh một đáp án: "Em ấy lo lắng tôi tuôn ra thành tích trước kia, ha ha."

"Phụt ——" đại tổng tài bật cười: " Thành tích trước kia của tiểu Thụy nát bét sao?"

"Há chỉ là nát bét? Hoàn toàn vô cùng thê thảm. Khụ, có điều thầy chủ nhiệm năm ngoái cũng có trách nhiệm rất lớn, không thể trách các học sinh nắm giữ tri thức không chặt chẽ." Quả nhiên không hổ là lão thấp bao che khuyết điểm nổi danh, câu trước câu sau sẽ giải thích vì bọn nhỏ."Tiểu Thụy rất cố gắng, cuộc thi cuối kỳ nhất định sẽ lấy được thành tích tốt như mong muốn."

Có điều cẩn thận nhớ lại lời tổng tài đã nói, lão thấp có chút mất hứng nhíu mày: "Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò bỏ nhà ra đi? Bất luận phụ huynh đúng sai hay không, thế nhưng một chút lễ phép cũng không có cãi nhau to tiếng với cha? Việc này tuyệt không khoan dung, lát nữa gọi Tiểu Thụy lại đây giải thích."

"Lão thấp, em đây ạ!" Ngô Hy Thụy núp khe cửa đã nửa ngày, rốt cục chiếm được một cơ hội.

Tên này lo lắng lão thấp không hài lòng về mình, "Nói bậy" với phụ thân chẳng hạn tâm lý không vững vàng!

Lương tâm "Rầm rầm" đổ đi á, tim muốn vọt ra khỏi cổ họng: "Ba ba, thực xin lỗi! Trước kia là chúng con không đúng! Lão thấp, em đã hối cải để làm người mới, một lần nữa làm người ( thần)( ma)."

Ở trong văn phòng không người của lão thấp, 3 cái đầu của Ngô Hy Thụy đều mọc ra, trăm miệng một lời nói.

Ngô Hy Ngôn giật mình hoàn toàn không phản ứng kịp, lão thấp cũng muốn hỏng mất phẫn nộ uốn nắn: "Nói em bao nhiêu lần rồi hả, xưng "em", không phải "chúng em"! Em mặc dù có ba cái đầu, vẫn thuộc về một thân thể, không phải quần thể, hiểu chưa?"

"Dạ vâng, lão thấp chúng em nhất định sẽ thật sự ghi nhớ, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm!" Cái đầu cười làm lành lại là Ma Thụy đứa không coi ai ra gì nhất.

Cậu không phải quần thể, toàn thân trên dưới chỉ có một đóa hoa cúc, hiểu được hiểu được, hoàn toàn hiểu được...

Khúc Thương Mang: "..."

Ngô Hy Ngôn nhìn đứa con ngốc nghếch thực không có hình tượng, rồi lại đặc biệt đáng yêu, trong lúc nhất thời lại nhịn không được, cười lên ha hả: "Tiểu Thụy, con cũng có hôm nay? Thật nên để hai nam nhân kia qua đây đến xem bộ dáng bây giờ của con."

"Xem cái gì?" Một bóng đen một bóng trắng, dần dần trồi lên từ góc tường.

Cha con Ngô Hy Thụy: "..."

Khúc Thương Mang: "..."

Sao có cảm giác tật xấu rình khe cửa hóng chuyện là do di truyền ha?

Thân ảnh trắng ngần không cố ý thu liễm hơi thở, nhìn qua tao nhã như ngọc, khí chất như lan rất giống Bạch vô thường.

Tuấn dật phiêu nhiên, mang vẻ mỉm cười, chẳng qua nét tươi cười thản nhiên ấy khi thấy vợ con mình, trở nên cực kỳ sủng nịch, nhu tình bắn ra bốn phía: "Vợ à, tiểu Thụy."

Bóng đen Ma vương khinh thường, lại vì mình thất thần nhìn vợ yêu bảo bối cười với thằng con, bị tên thần côn chết dẫm chạy đến trước.

Ánh mắt vị này mang chút tà khí hơn so với Thần vương, mở miệng cũng mang theo vẻ tinh anh hiếm khi lôi ra: "Khúc lão thấp thật có lỗi, ta cùng thần côn chết dẫm quấy rầy mọi người nói chuyện. Chúng ta đã đặt vài bàn tại khách sạn XX, buổi tối gọi Nhiên và tất cả mọi người cùng đến gặp mặt."

Dù sao cơ bản đều là người quen thân thích, không cần sợ sinh chuyện.

"Phải đó." Thần vương nói tiếp: "Chủ yếu là cảm tạ lão thấp đã quan tâm choTiểu Thụy." Ma vương hoàn toàn chưa nói đến con bao giờ, bây giờ đến hắn nói.

Ma vương gật đầu, tầm mắt đảo qua khóe mắt phiếm hồng của người yêu, trong lòng thương tiếc, trên mặt lại tà mị cuồng quyến cười: "Bảo bối, đứa con chúng ta cùng nhau sinh ra làm sao có thể không đáng yêu?"

Ngô Hy Ngôn mắt trợn trắng, người này lại tới nữa.

Bất tri bất giác, tổng tài đã bị nam nhân nhà mình vây lại, hỏi han ân cần lau khóe mắt.

Ngô Hy Thụy khóe miệng co quắp, bị hai người cha vô lương tâm hoàn toàn coi thường.

Khúc Thương Mang thực mờ mịt, sao ai cũng biết đến đầu gỗ nhà mình đây? Em ấy rổt cuộc từ đâu tới?

Có điều ban 3 đi liên hoan a... Nghe cũng thích đó chứ.

Trong văn phòng cơ tình bắn ra bốn phía, không khí trong phòng học lại không tốt như vậy.

Thái tử gia che chở tiểu họa bì cùng phụ thân giằng co nửa ngày, kết quả phát hiện Thiên đế lão nhân gia ông ấy hoàn toàn không quản bọn họ, nhiệt tình cùng các vị Long Thái tử vây quanh Nhiên nói chuyện phiếm, trên mặt chất đầy tươi cười không thể nhìn thẳng.

Nhìn vị mặt than khuấy động cả thiên giới này mà lớn lên, ngay cả Thi Lương Sâm đã làm xong chuẩn bị cảnh bị đánh bị chửi cũng trợn tròn mắt.

"Tình huống gì vợi?" Bản thể Họa bì đúng là một tiểu hồ ly tu luyện thành tinh, ai xem qua phim《 họa bì 》cũng biết.

Thái tử gia vò đầu: "Ta cũng không rõ lắm."

"Vậy ý tứ cha của cậu.."

"Có thể là đồng ý, cũng có thể là không đồng ý."

"Lại nói vô nghĩa!"

"Hic..." Thái tử gia thực oan uổng sờ sờ cái mũi.

Hoàn toàn không thể nào phán đoán a, nhưng mà cha mình thoạt nhìn trái lại rất cao hứng, mặt mày hồng hào rất khó tưởng tượng đây là vị nghiêm phụ từng đem thái tử gia cắt đứt chân đặt ở cầu Nại Hà tự suy ngẫm mấy trăm năm.

Bởi vì vì chuyện này, Mạnh bà có thành kiến rất lớn đối với người thiên giới.

Ngũ Hành sơn chơi ngán liền gây tai họa Địa phủ của họ, người Thiên giới quả nhiên có hứng thú ác ý tréo ngoe.

Thiên đế tuy rằng cũng không có tính toán "phá bĩnh", nhưng trong quá trình nói chuyện với Nhiên thời khắc lưu ý con mình bên kia.

Trên thực tế hắn vô cùng bất mãn với "Con dâu" ngoài ý muốn xuất hiện, thần cùng yêu làm sao có thể kết hợp tốt như vậy? Tư định chung thân khinh mình chính là nháo loạn!

Nhưng "Con dâu" tương lai đứng trong lồng bảo hộ của Nhiên, hắn hoàn toàn không thể động.

Thằng nhóc thối... Còn chưa rước được vợ về đã không có tiền đồ như vậy, bị vợ quản nghiêm gắt gao... Tuyệt đối không thừa nhận điểm ấy đúng là do di truyền!

Nghĩ đến "Vợ" vừa dũng mãnh lại hay đa nghi nhà mình, Thiên đế đau đầu đi lên.

Ai, đầu năm nay đàn ông muốn giữ vững địa vị trong nhà cũng không dễ dàng a, ngoài cửa ngăn nắp bên trong cánh cửa quỳ ván giặt quần áo chẳng hạn.

"Vẫn là Nhiên có phúc khí, tính tình lão thấp thật tốt." Thiên đế phát ra niềm hâm mộ từ nội tâm, không giống hắn, luôn bị bạo lực gia đình, mỗi lần mang thương tích lâm triều đều cảm thấy lòng đặc biệt chua xót.

Nhiên đang nói chuyện cùng Long Vương quay đầu: "Đúng vậy."

Long Vương đột nhiên cảm giác được sừng đau: "Lão thấp... Khụ, tính tình tốt, tốt lắm." Xem nhẹ sự tinh chuẩn vô địch ném phấn dập đầu cùng vụ nốc thuốc nước vô địch dũng mãnh khí phách một tay diệt cả lớp, lão thấp bình thường thật sự ôn nhu.

Thật sự QAQ...

Đám người Lý Hạo Vương Kim Vũ từng bị lão thấp quật ngã bạt răng nanh chém móng vuốt, từ lúc nghe nói như thế trong nháy mắt liền tự mang theo đóa cúc cảm giác sẽ tàn chạy trốn.

Lão thấp, tính tình, thật tốt!!!

Thiên đế "..."

Hình như hắn đã phát hiện sự thật gì đó nguy hiểm.

Che đậy cảm xúc, nhưng mỉm cười ý nhị, lại không hề có ai lưu ý đến một amnf như vậy.

Đầu gỗ vạn năm nở hoa, cũng không hơn gì cái này đi.

Trên thực tế, tính tình lão thấp thật sự không tệ, ngẫu nhiên khi bị bắt nạt áp bức quá mới có thể giống thú nhỏ xù lông nhe răng cắn người.

Mỗi một lần không đến nơi đến chốn như vậy, đều bị Nhiên coi là tình – thú nho nhỏ giữa vợ chồng với nhau.