Lão Thấp Của Tôi

Chương 92: Lớp trưởng đếm ngược

Lại có thể trơ mắt nhìn Vương Hậu bị một tên Phật giới ( đại khái vậy?) khốn nạn mang đi! Nếu Đại vương hỏi tới thì biết làm sao giờ!

Bọn họ thật thất trách!

"Ta phải mổ bụng tạ tội với tổ tông!" Lục trưởng lão cực kỳ áy náy, nếu không phải ông lỡ tay đánh ngất xỉu Vương Hậu... Nếu không do ông...

"Câm miệng, hiện giờ việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được người, Ly kiếm của ông đợi vài năm nữa hẵng ra khỏi vỏ đi."

Vì thế, trong Yêu Tộc từ nguyên lão tới dân thường, thậm chí kẻ một mình một cõi ra ngoài mở công ty to vân vân, cho tới yêu vừa mới trưởng thành, miễn cưỡng có thể hóa thành nhân hình, đều tham dự hoạt động 《 tìm Vương Hậu 》.

Động tác quả thật lớn, nhưng không có biện pháp, ai bảo người biến mất ngay trong đại điện của tộc bọn họ!

Lại nói việc này cũng đủ dọa người!

"Nhất định phải tìm được Vương Hậu! Cơ nghiệp ngàn năm của Yêu Tộc phải dựa vào mọi người!" Hàng đầu có người hô hào.

"Dạ!" Nhất hô bá ứng là đây.

Một tiểu yêu chân ngắn, còn chưa có năng lực hóa hình chạy lon ton khẽ vấp đi theo chân ba ba mình, thân thể nho nhỏ xù lông thỉnh thoảng sẽ leo lên chân ba ba, người trong tộc không đủ, ngay cả đứa bé như vậy cũng phái ra.

"Ba ba, Vương Hậu trông như thế nào vậy! Xinh đẹp không ạ?"

"Ừm, đại khái thế đi." Ba ba ôn nhu tuấn mỹ cúi người ôm bé con đang cố hết sức theo chân mình "Cụ thể như nào cha cũng không biết đâu."

Thằng bé: "......"

Vì thế = =, ngay cả khuôn mặt mục tiêu mọi người cũng không biết, đến tột cùng đang tìm kiếm cái gì.

Chuyện kể rằng bên kia người ban 3 trong đó có Ly Hạo cũng bắt đầu xuất động, đầu tiên mọi người cần phải làm là liên lạc thế lực khác, tận khả năng tìm người hỗ trợ.

Người đầu tiên trong tộc Lý Hạo liên lạc là Đại trưởng lão, thông thường trong tộc có chuyện lớn chuyện nhỏ gì, cậu cũng đã quen thương lượng cùng Đại trưởng lão.

"A lô? Là con, Đại trưởng lão..." giọng nói Lý Hạo đặc biệt gấp gáp.

Có điều người bên kia tựa hồ càng gấp hơn cậu, Đại trưởng lão lúc nào cũng nghiêm mặt cổ hủ lại có thể nức nở thút tha thút thít đáp, dường như vừa mới khóc xong: "Đại vương, ta thực xin lỗi ngài, thực xin lỗi liệt tổ liệt tông Yêu Tộc a!"

"......" Này này, Đại trưởng lão bệnh rồi sao?

Lý Hạo nắm chặt cái điện thoại màu đồng, diễn cảm hết sức phức tạp: "Con sẽ quay về Yêu Tộc một chuyến sớm thôi, nhưng hiện tại có chuyện gấp gáp chuyện muốn tìm ngài thương lượng."

Con muốn sinh đời sau cho tộc ta rồi đúng không? Tìm được lão thấp rồi dẫn người về xem mắt phải không?

Ai.

Tuy rằng bây giờ không phải chế độ phong kiến, nhưng tộc cậu càng mang nặng tư tưởng thời phong kiến hơn.

Có chút trách nhiệm trốn tránh không được.

Không phải là tìm đồng loại sinh con sao!

Sinh!

Nhưng mà dông dài mấy ngàn năm, rốt cục chờ đến khi Đại vương chủ động thông suốt các trưởng lão cũng không cao hứng như trong tưởng tượng, vừa nghe lời này của Lý Hạo bọn họ trực tiếp lệ rơi đầy mặt.

"Đại vương, ngài có phải đang tìm người hay không?"

"A —— Đúng vậy!" Cả lớp đều đang vô cùng lo lắng tìm lão thấp!

Đại trưởng lão nghẹn ngào: "Chúng ta, chúng ta đang phái người đi trợ giúp ngài."

Xem ra sau này nhất định phải mổ bụng tạ tội... Không chỉ mình Lục trưởng lão nghĩ vậy a...

Lý Hạo ngẩn người, nhưng cũng không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy: "Nhanh thế sao, người nhàn rỗi trong tộc đều đi ra ngoài hoạt động không, đây cũng coi là một cơ hội rèn luyện cho mọi người."

Tộc trưởng, thời thời khắc khắc không quên mọi người trong tộc.

Sau khi cúp điện thoại, Lý Hạo liền gửi một tấm hình của lão thấp cho trưởng lão.

Các trưởng lão vừa mở ra, lại một lần nữa khóc rống nước mắt ào ạt.

Tình cảm giữa Vương Hậu cùng Đại vương quả nhiên sâu đậm, bọn họ còn chưa kịp sám hối, Đại vương cũng đã biết chuyện Vương Hậu bị người bắt đi.

"Chúng ta thực là nghiệp chướng!"

"Đại vương quả nhiên rất yêu Vương Hậu a!"

"Do chúng ta mà Vương Hậu biến mất!"

"Còn lằng nhằng cái gì? Nhanh đi tìm người đi a!"

Hành động lục soát tìm người chia làm ba đường đơn giản, thứ nhất, đường thủy.

Người phụ trách —— Tào Chí Vĩ, Lý Long Vương và 14 con trai của hắn.

"Lên tinh thần tập trung chú ý, tìm được lão thấp có thưởng, tương lai sẽ kế thừa chức vị của ta, hừ hừ, đây là một cơ hội lập công đó." Lý Long Vọng ngồi xổm trên vị trí Long Vương không một ngàn cũng đã tám trăm năm, rất muốn nghỉ hưu cùng tiểu Thập Tứ ngao du thiên hạ, chịu không nổi đang XXOO một nửa thì tin nhắn hạ lệnh cho mưa xuống.

Cứ gây sức ép nhau như vậy, tương lai tiết – sớm thì sao giờ!

Nhưng vẫn phải khảo sát các con trai, hắn chưa xác định rốt cuộc truyền ngôi cho ai.

Ưu việt quá sinh nhức đầu, nhân số quá nhiều! Hơn nữa mỗi người đều mang tuyệt kỹ! Không cần thêm ai cũng thành 1 tiểu đội nhỏ.

Dưới tình huống bình thường Miêu Hựu tất nhiên sẽ dính bên người Tào Chí Vĩ, nhưng lần này bằng không, Miêu Hựu con hàng kia sẽ không xuống nước, hoàn toàn không thể đảm nhiệm đường thủy.

Mặt dày mày dạn đi theo kết cục bị hơn mười đứa con nhà họ Lý quần ẩu không thể chống trả, đáng thương con mèo nhỏ cuối cùng bị bắt chạy tới đội Kỳ Kỳ Nguyên Âm IQ cao đến đã bắt đầu dùng phương trình cấp cao tính toán các nơi có khả năng lão thấp sẽ xuất hiện mà xun xoe.

Nguyên Âm lạnh lùng thoáng nhìn: "Mất mặt."

Miêu Hựu: "......"

Tôi có biện pháp nào, tất cả đều là người nhà mẹ đẻ vợ mình, không thể dùng chiêu thức có lực sát thương cao.

Có điều người làm công tác văn hoá vẫn tương đối văn minh, ít nhất sẽ không dễ dàng động thủ.

Ai bảo não Miêu Hựu không có nếp nhăn! Nhìn thấy mấy con số hai mắt tối sầm! Trừ phát động mèo toàn thành phố đi tìm, cũng chỉ có thể làm tiểu đệ cho 2 vị học bá này!

Đường thứ 2 —— không trung.

Phụ trách bầu trời có Ngô Hi Thụy do nhân thần ma kết hợp cùng ba ba ba của cậu, thái tử gia cùng tiểu họa bì xinh đẹp, cùng với quân đội Coleman đang gấp gáp lái phi thuyền lại đây, Hứa Chính làm tổng chỉ huy không trung, phối hợp với thiên binh thiên tướng nhà thái tử gia, đem trọn bầu trời chia làm nhiều khu vực, tìm từng nơi một.

Tuyệt đối không thể buông tha bất kỳ một góc nào!

"Cái gì? Phòng bí mật Thái Thượng Lão Quân tư tàng tiên đan không cho vào?" Hứa Chính nóng nảy: "Đi —— lấy đạn đạo hành tinh ta ra!"

Đường thứ 3 là lục địa, cái gọi là lục địa không hề chỉ mặt đất nhân gian.

Trong lục giới, người phụ trách đó là Lý Hạo – thuộc chủng tộc hung dữ hùng mạnh nhất.

Nguyên bản vị trí này không phải lớp trưởng không được, nhưng lớp trưởng hiện giờ lại không còn tâm tư lãnh đạo ai.

Nhiên là cây, chỉ cần Nhiên nguyện ý, toàn bộ hoa cỏ cây cối trên thế giới cũng có thể trở thành xúc tu của cậu.

Nhưng mà xúc tu nhiều như vậy đến bây giờ lớp trưởng còn chưa phát hiện bóng dáng lão thấp, thậm chí cả một chút manh mối cũng không có.

Xem ra lúc này, cũng không phải vụ bắt cóc đơn giản.

Hiện giờ còn thừa lại âm giới chưa tìm.

Nhiên lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, cậu đứng trên một ngọn tháp cao không tiếng động than nhẹ, cuối cùng cũng không quyết định đi tìm họ, lựa chọn tự mình tìm.

Hắc Bạch vô thường mà biết phỏng chừng sẽ đánh nhau mất thời gian, mình sao có thể lạc mất Thương.

Động tĩnh tìm người trong lục giới lớn như vậy, đám người dưới âm phủ làm sao có thể một chút tiếng gió cũng không biết được?

Bạch vô thường luôn mỉm cười ôn nhu như nước hiện giờ thoạt nhìn âm trầm, hơi thở vây quanh người còn lạnh buốt hơn so với mười tám tầng địa ngục: "Tiểu Thương không thấy đâu nữa?"

Hắc vô thường vẫn luôn mặt không đổi sắc thì xanh mặt, hơi hơi mở miệng, giống như cứng rắn rít lên: "Thực, tốt! Âm giới cũng không có tiểu Thương."

Các vị vú em đều tức giận rồi, đó là con trai bảo bối của bọn họ!

Mạnh bà trực tiếp ném muôi múc canh đi, vẫy vẫy ống tay áo, quang minh chính đại trốn việc chạy lấy người.

Con cưng cũng bị bắt mất còn ai có tâm tình đi làm?

Anh tin tưởng Diêm Vương đại nhân sẽ lý giải nổi khổ tâm của họ. ( không hiểu cũng không có biện pháp, con mình lớn nhất.)

Chỉ là đầu trâu mặt ngựa ở bên trong, vài người lại một lần nữa gom lại với nhau. Không phải tụ họp cũng không phải nói chuyện phiếm, biểu tình mỗi người cũng ngưng trọng.

Địa điểm tập hợp tự nhiên là nhà Mạnh bà, mọi người cũng đã quen ngày ngày đến ăn chực, quen thuộc nơi này nhất.

Mạnh bà là người khiết phích hiếm khi lằng nhằng không cho mọi người vào nhà liền lập tức đổi giày, ngay cả Ngưu Đầu cùng Mã Diện chân bẩn vô cùng cũng chẳng quản nữa: "Mọi người có đầu mối gì không? Tiểu Thương sẽ không vô duyên vô cớ biến mất."

"Không có, có điều nghe nói cái lớp tiểu Thương chủ nhiệm cũng nghỉ học hết tìm người rồi, không phải chuyện nhỏ."

"Tiểu Thương rốt cục bị bắt đi đâu chứ!"

"Không coi cha nuôi chúng ta đây là cái gì hả, lại dám bắt cóc tiểu Thương nhà chúng ta!" Ngưu Đầu đặc biệt nóng nảy vỗ bàn.

Sau đó thì sao, lớp trưởng ngay khi các vị cha nuôi vú em phẫn nộ nhẫn chen cành lá vào.

Bạn nói xem chọn đúng lúc này xuất hiện, tuyệt đối chính là chờ để bị đánh a.

————

Từ bên ngoài nhìn xem, nơi này là một ngôi miếu cổ cũ nát,sau khi bước vào trong miếu bạn mới vỡ lẽ đây là một không gian khác.

Khúc Thương Mang tựa vào chiếc ghế bộ dạng uể oải, tùy tay cầm tách trà thơm vẫn bốc khói ở trên bàn, đặt ở bên môi nhấp nhẹ vài ngụm, diễn cảm nhìn qua rất thích ý.

Làm đồng chí hòa thượng kiêm bắt cóc Thi Ân chậc chậc lấy làm lạ: "Ngươi thế mà còn bình thản hơn so với những đứa đang nháo nhào ngoài kia."

Khúc Thương Mang vô lực liếc mắt, bằng không còn có thể làm sao?

Chạy, chạy không ra được.

Cả người vô lực không nói, ngôi miếu cũ nát này trông vậy mà cũng không thể tìm thấy lối ra khỏi không gian phong bế này.

Trong miếu có đất trồng rau, có hoa viên, Khúc Thương Mang chạy trốn vài lần không có kết quả sau đó dứt khoát tĩnh tâm chăm sóc rau cải trắng, bình tĩnh cũng không có nghĩa là thỏa hiệp.

Anh đang chờ đợi cơ hội, một cơ hội có thể chạy trốn, hoặc là có thể được cứu.

Mở lòng bàn tay ra, nhìn làn da trắng dường như sắp biến thành trong suốt, Khúc Thương Mang hết sức mê mang thở dài, chính mình đến tột cùng có thể chờ tên Nhiên đầu gỗ đến đây hay không?

Hòa thượng chết tiệt, vô thanh vô tức hạ đạm hồn nguyền rủa mình.

"Ta đã làm cái gì mà ngươi nhất định phải đưa ta vào chỗ chết?"

Thi Ân vẫn trưng vẻ mặt cười như phật Di lặc, mặt mày dịu dàng, Khúc Thương Mang lại hiểu rõ người này là hạng người như thế nào: "Ta cũng không có biện pháp a, ngươi hẳn là lý giải cách làm của ta."

"Không thể hiểu được."

"Ai. Thật đáng tiếc." Thi Ân gãi gãi đầu bóng lưỡng, nhẹ giọng nói: "Ngươi là người cân bằng hai giới âm dương, nhưng ta chính là người cân bằng lục giới."

Hết thảy mọi việc đều vì sự cân bằng của lục giới, hắn cũng không cho rằng làm như vậy có cái gì sai.

Nếu không phải hỗn loạn quá lớn, hắn cũng sẽ không thức tỉnh lực lượng ngay lúc này.

Trước khi hết thảy mọi thứ tan vỡ, bình ổn đi.

"Ta cũng chỉ là người đáng thương, một người phải mang gánh nặng cả thế gian này mà thôi, cho nên Khúc Thương Mang, bất luận ta làm cái gì đối với ngươi thì cũng không thể hận ta." Thi Ân hiếm khi nói thật nỗi lòng.

Nếu như Khúc Thương Mang còn sức, tuyệt đối muốn đạp một phát vào mặt hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vì thế hạ chương là toàn bộ người tự khai, trước kia qua lại thần mã, mọi người cùng ta nhớ lại —— A di đà Phật, hôm nay thời tiết thật tốt! ( lầm to)

PS: lặn xuống nước cầu phao cứu hộ!