Lão Thấp Của Tôi

Chương 97: Hậu ký

Một năm sau, tại điểm thi trường trung học thực nghiệm ——

Vẻ mặt Khúc Thương Mang nghiêm túc: "Chuẩn bị tốt chưa?"

Cả lớp: "OK!"

Khúc Thương Mang: "Bút chì, tẩy, thẻ dự thi, máy tính bỏ túi, điện thoại di động, phao... Vế trước nhất định phải mang vào, vế sau nhất định không thể mang!"

Cả lớp: "Hiểu ạ!"

Chỉ có một người chần chờ, chính là Lý Long Vọng, con hàng này lo lắng khi đang thi thì nhận được nhiệm vụ mưa xuống.

Tuy rằng đã giao hảo với một nhà thái tử gia, công vụ cũng nhẹ nhàng, chỉ là làm một Long Vương có trách nhiệm, hắn kiên quyết không đi cửa sau! Cần bảo trì danh tiếng tốt đẹp của mình.

"Lão thấp... Em có biện pháp không để giám thị tra ra." Lý Long Vọng do dự nửa ngày rốt cục vẫn nói ra: "Có thể mang vào hay không?"

= = tuy rằng dự báo thời tiết hôm nay là trời nhiều mây không mưa, nhưng! Dự báo thời tiết luôn luôn hố nhau! Hoàn toàn không thể tin.

"Không được." Khúc Thương Mang xòe tay ra.

Lý Long Vọng tuy rằng vẻ mặt đau khổ, nhưng giao di động của mình ra.

Thiệt tình không phải vì làm càn mới mang đi, điện thoại anh đây làm công việc không thể rời một khắc...

Khúc Thương Mang thực lý giải tình huống của hắn, nhưng là làm một thầy chủ nhiệm, tuyệt đối không thể để học sinh của mình trong quá trình thi cử xảy ra chuyện không đáng có gì.

Tốt nhất ngay cả khả năng xảy ra cũng không cho xuất hiện!

"Không có việc gì." Khúc Thương Mang tiễn cả lớp vào trường thi, trong lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi giả vờ bình tĩnh vỗ vỗ bả vai Lý Long Vọng: "Thầy đã nhờ người quen đến hỗ trợ, điện thoại di động của em tạm thời để ở chỗ tôi, nếu Thiên đế thực sự truyền đạt mệnh lệnh nhiệm vụ trong khoảng thời gian này cũng sẽ có người đi hoàn thành."

Lão thấp khôi phục trí nhớ có rất nhiều người quen, lớn như Thiên đế Như Lai, nhỏ như Tuyết Nữ, Vũ Nữ, Lôi Thần, chẳng sợ hôm nay Thiên đế nhắn tin để Lý Long Vọng hạ dao găm, Khúc Thương Mang đều có thể lập tức tìm người thả xuống!

Đắc lực hơm!

"Cảm ơn lão thấp!"

Mè nheo mãi, mọi người rốt cục bị Khúc Thương Mang đưa vào trường thi.

Có điều, còn có một người chưa đi tới đâu.

Nhiên...

Khúc Thương Mang có chút không muốn đối mặt đứa đầu gỗ này, cảnh tượng một năm trước lục giới thất hành, hỗn loạn không chịu nổi dường như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua.

Nếu không có nhiều học trò cũng phụ huynh dốc sức giúp đỡ, hỗ trợ, rất nhiều rất nhiều chuyện... cũng không dễ dàng bình ổn.

Hi vọng lớn nhất của anh, chính là nhìn thấy bọn không phải người này cố gắng phấn đấu một năm thi vào trường Đại học.

= = Sau đó, khụ, để thổ địa hiệu trưởng hỗ trợ đi cửa sau, đem mình vào trường Đại học của họ làm lão thấp!

Có điều ý nghĩ này trước mắt vẫn là bí mật.

"Nhiên, còn có chuyện gì sao?"

"Có."

Ánh mắt Nhiên hiếm khi nóng rực như lửa, Khúc Thương Mang có điểm thẹn thùng gục đầu xuống, dời tầm mắt đi.

Ở trong trường học chúng ta còn chưa tính, nơi này là trường khác đó...

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Nhiên yên lặng nhìn anh, sau một lúc lâu mới nói ba chữ: "Hôn cổ vũ."

Khúc Thương Mang: "......"

Năm phút đồng hồ sau, cái áo T-shirt trắng tinh của lớp trưởng nhiều thêm một dấu giày màu đen.

"Đồ khốn kia!" Lão thấp oán hận lau miệng một cái, thuấn di không phải dùng như vậy!

Làm sao mà lúc nào chúng nó đi thi mình cũng khẩn trương hơn vậy?

Lớp chúng ta, rốt cuộc sẽ có mấy người thi lên đại học?

"Reng reng reng..." Cuộc thi bắt đầu tiếng chuông thanh thúy vang lên làm các bạn nhỏ căng thẳng đau trứng căng cúc, cầm thẻ dự thi, cắn môi cùng ngón tay, lầm rầm độc thoại nội tâm, còn có đứa yên lặng cầu nguyện, hi vọng vào được khoa của lão thấp...

Giờ này khắc này, trong lòng họ đều chung một ý tưởng —— lão thấp, QAQ chúng ta cũng muốn cầu hôn cổ vũ!

Á á á —— trong trường thi vì sao xuất hiện nhánh cây!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~HOÀN~~~~~~~~~~~~~~~~~~