Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 21: Cá lọt lưới

Biết được đao trong tay có thể trảm quỷ, hỷ nến lại có thể ngăn cách được công kích của lệ quỷ. Diêu Vũ rốt cuộc cũng không sợ hãi như vậy nữa, trái lại còn bắt đầu chủ động xuất kích.

Tố chất tâm lý phản khoa học này, xác thực là vô cùng bất thường.

Thậm chí, Diêu Vũ còn chưa từng thử nghi vấn tại sao bản thân lại có thể có năng lực chiến đấu, phản xạ nhanh như vậy. Tựa như những thứ này đối với y mà nói, đã là một loại bản năng.

Giống như con người sẽ không đi suy nghĩ vì sao bản thân lại cần phải ăn cơm uống nước.

Lần này, mục tiêu của Diêu Vũ không phải ai khác, chính là Vương Tuệ đang không ngừng quấy nhiễu chính mình ở bên trái. Trở tay liền là một kiếm từ trên đỉnh đầu trảm xuống.

Grừ

Vương Tuệ nâng móng tay cứng rắn như hắc thiết của mình lên đón đỡ. Nhưng lần này, thứ cùng móng tay nàng tiếp xúc cũng đã không còn là bản đao nữa. Mà chính là lưỡi đao sắc bén không gì tả nổi.

Keng Móng tay Vương Tuệ tựa như đậu hũ, trong nháy mắt liền bị gọt xuống. Theo sau đó, Diêu Vũ liền đã xông tới, đá mạnh lên trên bụng nàng.

Nhưng nào ngờ, chỉ vừa đá, bản thân Diêu Vũ liền đã lập tức biến sắc. Tựa như đá vào trên một tấm ván sắt, có cảm giác xương chân đều sắp gãy đoạn.

Cùng lúc này, thân thể Vương phu nhân cũng đã giống như dây cung từ phía xa bắn tới. Khiến Diêu Vũ không thể không nhượng bộ né tránh.

Đầu của bà ta trực tiếp đâm thẳng vào trên tường. Nhưng làm Diêu Vũ giật nảy mình chính là. Một cái va đập này, thế mà lại đem cả bức tường đều đánh sập.

Xem ra, thứ đồ chơi quỷ quái này vẫn là không có dễ giải quyết như y nghĩ.

Bản thân không chỉ khó giết, mà còn ẩn chứa lực lượng vượt quá sức tưởng tượng.

E rằng nếu không phải trong tay y có quỷ nến, cùng một thanh B cấp vũ khí. Đổi lại thành người chơi khác, rất có thể sẽ trực tiếp bỏ mạng nơi này.

Lúc này, Diêu Vũ mới chợt cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác kỳ dị khó nói. Theo bản năng liếc nhìn cái bóng dưới chân mình.

Phải biết, hai đầu ác quỷ đó cũng chỉ mới là cấp C mà thôi liền đã khó nhằn như vậy. Quỷ tân lang là S cấp lệ quỷ thì lại càng phải khủng bố đến mức nào.

Hôm đó, y hoài nghi nam nhân này nhất định là đã cố ý cho mình đi cửa sau. Nếu không, bản thân làm sao có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ như vậy được?

Thế nhưng, như vậy lại càng nói không thông, trên người y có thứ gì đáng giá để hắn làm thế kia chứ?

Ngoài trừ...thân thể này...

Khụ khụ...Vấn đề giống như đi quá xa rồi.

Lúc này, mặc dù suy nghĩ, nhưng động tác của Diêu Vũ lại không chút chậm trễ, đối thân thể của Vương Tuệ chính là một đao chém tới.

Học thông minh, y cũng không lại dùng nhục thể đến đối kháng nàng. Mà chỉ vung đao chiến đấu.

Vương Tuệ hiển nhiên cũng sẽ không đứng yên cho y đánh, liên tục gào thét chống trả. Nhưng tất cả tập kích đều bị hỷ nến quỷ dị hóa giải.

Rốt cuộc, thân thể của Vương Tuệ vẫn là bị Diêu Vũ ngạnh sinh sinh chặt thành mấy đoạn, triệt để tan biến khỏi thiên địa.

Đương nhiên, giết được Vương Tuệ, bản thân Diêu Vũ cũng không hề dễ chịu.

Trảm mã đao nặng mấy mươi cân, bình thường huơ huơ vài cái, đối với một nam tử trưởng thành, căn bản là không đáng nhắc tới. Thế nhưng, trong một khoảng thời gian ngắn liên tục dùng một tay huy động, đó lại là một tình cảnh hoàn toàn khác.

Cánh tay tê rần, nhìn hồn phách Vương Tuệ tan biến, Diêu Vũ một mạch cảnh giác nhìn Vương phu nhân, một mạch lại không khỏi lầm bầm :"Ta biết các ngươi sinh thời cũng là người thiện lương."

"Chỉ là đạo bất đồng tương vi mưu. Ta cũng chỉ đơn thuần là muốn sống tiếp mà thôi. Cho nên không thể không đem các ngươi khai đao."

"Kỳ thực, ta chỉ là một người yếu ớt, đáng thương."

Tròng mắt trắng hếu của Vương phu nhân không an phận mà di chuyển qua lại. Không ngờ rằng lại làm ra hành động mà Diêu Vũ không ngờ tới, đó chính là...xoay người phóng ra cửa sổ, hướng bên ngoài bò đi.

Sắc mặt biến đổi, gần như không chút do dự, Diêu Vũ liền đem trảm mã đao trong tay ném ra. Lưỡi đao ở dưới bóng đêm lộ ra hàn quang, đảo một vòng, trực tiếp đem hai chân của Vương phu nhân chặt đứt. Ghim thẳng vào trong mặt đất.

"A..." Phát ra tiếng kêu thê lương, Vương phu nhân vẫn là bỏ lại hai chân của mình. Một tay nâng lấy nửa người dưới, nhanh chóng bò lên tường vây. Trong nháy mắt liền biến mất trong tầm mắt Diêu Vũ.

Cấp tốc đuổi theo, đem đao từ trong đất rút ra. Mặc kệ hai chân đứt rời đang tan vỡ của bà ta. Diêu Vũ vẫn nhanh chóng chạy về phía cửa lớn.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh lại truyền vào tai, khiến y không thể không dừng lại cước bộ. Theo bản năng cách xa đại môn.

Lộc cộc Tiếng gậy gỗ vốn rất nhẹ nhàng, nhưng thời khắc này lại tựa như mãnh hổ rảo bước, khiến phi cầm tẩu thú đều phải e dè ẩn nấp, không dám lộ diện.

Tới?

Nhìn hỷ nến đang dùng tốc độ đáng sợ thiêu đốt, thậm chí so trăm lần tập kích của Vương Tuệ cộng lại còn phải nhanh hơn.

Con ngươi Diêu Vũ trong nháy mắt liền co rụt lại, vội vã đem hỷ nến thổi tắt. Nghĩ cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức trốn về trong phòng.

Hiện tại đã là 2 giờ 39 phút.

Y vẫn còn nhớ, lần trước đụng độ nữ nhân đó, Lưu Vạn Hoa đã từng nói, bình thường nàng sẽ không đến sớm như vậy, mà là do bị tiếng động hấp dẫn.

Đồng thời, trong tòa thành này tựa như cũng có một quy luật bất thành văn, chính là đêm khuya không thể phát ra động tĩnh lớn.

Nói như vậy, lần này, tiếng động tạo ra do y và ác quỷ đánh nhau, đã đem nữ nhân đó kinh động?

Nghĩ tới nhân vật khủng bố bên ngoài, hào khí vạn trượng muốn đuổi theo trảm thảo trừ căn của Diêu Vũ trong nháy mắt liền tan biến không còn một mảnh.

Được rồi, thứ đồ chơi hung thần đó, ai đụng ai chết. Y vẫn còn yêu quý mạng nhỏ của mình, chưa muốn chết sớm như vậy đâu.

Một cái cá lọt lưới, chưa đủ để y mạo hiểm tính mạng như vậy.