Lệ Quỷ Lại Xin Chút Dương Khí

Chương 82: Minh Thường Trấn

*Giải thích một chút:

- -Quỷ con hát là xưng hào của Mặc Phong khi ở trong trạng thái đỉnh cấp hồng y.

- -Một khi biến thành hung thần, bởi vì thực lực cùng kỹ năng hoàn toàn thay đổi, nên sẽ bị đổi xưng hào thành chú oán.

- -Đây là mặc định của hệ thống, về phần muốn gọi thế nào thì độc giả và cứ tùy thích.

- ----------------------------

[ Sơ lược nhiệm vụ:

--Từ khi còn sống, Mặc Phong đã là một kẻ có tinh thần thất thường.

Hắn tự ti, nội liễm, luôn thích dùng mặt nạ giả dối cùng tầng tầng phấn trang che giấu gương mặt thật của chính mình.

Ngươi sẽ không biết hắn đang nghĩ gì, lại mong muốn thứ gì.

--Hắn điên cuồng, nguy hiểm, lại ẩn chứa một tia biến thái vặn vẹo.

Song, thật ra hắn vẫn luôn đem chân thân của chính mình cất giấu trong một nơi đáng sợ, phản ánh thế giới xung quanh ở trong suy nghĩ của hắn.

--Hắn sợ hãi bị người nhìn thấy một phần xấu xí cùng nhỏ yếu của chính mình.

Đồng thời lại khao khát có người vì bản thân cố gắng tìm kiếm, đem nó đánh thức.]

[ Yêu cầu nhiệm vụ:

--Vào một ngày đẹp trời, tốt nhất là vào 12h trưa, một mình đi tới hí tràng.

Lúc này, hí tràng sẽ là một nơi hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của ngươi.

--Lúc này, hãy dựa vào trí nhớ, tìm tới phòng ngủ của Mặc Phong, từ dưới gầm giường của hắn lấy ra một chiếc gương.

--Ngươi có thể tại chỗ chờ đợi, hoặc cẩn thận dùng vải đen đem mặt gương che lại, cất vào trong ba lô, mang nó đến nơi mà ngươi cảm thấy an toàn, có thể thực hiện nhiệm vụ.]

[.............2

--Làm xong những bước trên, việc kế tiếp cần làm là chờ đến 10 giờ khuya.

Lúc này, hãy tắt hết đèn trong phòng, đem gương treo lên vách tường, lại ở hai bên khung thắp hai ngọn nến bất kì ( hoặc ngươi có thể sử dụng đèn của hí tràng.)

--Ngươi đứng trước gương, nhắm chặt mắt lại, cầm lấy hí phục của Mặc Phong, từ từ khoác vào.

Trong miệng không ngừng lẩm bẩm tên đối phương.

--Cứ làm như vậy cho đến khi ngươi cảm thấy cơ thể giống như bị người đẩy một cái.]

[............3

--Khi đó, chúc mừng ngươi, bước đầu tiên của nhiệm vụ đã hoàn thành.

Ngươi thành công tiến nhập vào thế giới trong nội tâm của Mặc Phong.

--Việc ngươi cần làm là trước khi canh năm vừa điểm, tìm tới Mặc Phong, mang hắn quay trở về vị trí ban đầu, đồng thời xông qua gương để trở về thực tại.]

[ Đây là một trò chơi trốn tìm xen lẫn với cực hạn đào vong.

Hãy thật tốt thể nghiệm những gì Mặc Phong đã trải qua.

Nói không chừng, các ngươi sẽ có thể làm một đôi người điên trời sinh lương phối.]

So với nhiệm vụ lần trước của quỷ tân lang, không thể nghi ngờ, nhiệm vụ của Mặc Phong lại càng khó khăn cùng phức tạp hơn rất nhiều.

Nhất là khi thời hạn nhiệm vụ còn rất cấp bách...!

[ Hạn cuối nhiệm vụ: 10 ngày.]

Nhìn xem gương mặt mỉm cười dịu dàng, tựa như nam phụ si tình trong tiểu thuyết vườn trường, Diêu Vũ liền không khỏi rùng mình một cái, cũng không dám tiếp tục ở trước mặt đối phương lượn lờ nữa, lập tức đạp xe rời đi, tư thái có chút giống như chạy trối chết.

"Tiểu Ngư nhi, tạm biệt!"

Không ngăn cản Diêu Vũ rời đi, trái lại, Mặc Phong còn tươi cười vô cùng xán lạn, hướng y vẫy tay, gọi theo.

Đến tận khi xe đạp lảo đảo chạy xa, hoàn toàn tiến nhập vào trong thành, hắn mới thu lại tiếu dung.

Thần thái trong nháy mắt liền biến đổi, mắt lạnh nhìn về phía dưới chân mình.

Lúc này, trên mặt đất, vô số âm ảnh tựa như đang sống lại, không ngừng ở trên đất giương nanh múa vuốt.

Dưới ánh mắt của Mặc Phong, bên trên liền chậm rãi ngưng tụ ra một dòng chữ tinh mỹ, nhưng lại ẩn chứa một cỗ bá đạo, không tha.

Y-là-của-ta

Bốn chữ súc tích, nhưng lại giống như có thể phản ánh ra thái độ giận dữ của chủ nhân.

Rất rõ ràng, khi nói ra mấy chữ này, tâm trạng của đối phương là có bao nhiêu hỏng bét.

Nhìn chằm chằm bốn chữ trên mặt đất, trên tuấn nhan hiện lên một tia trêu tức, Mặc Phong liền cười nhạt, nhấc chân sút một nắm cát, hất vào trên dòng chữ.

Trong nháy mắt liền đem nó che đi.

"Ngươi sai, mọi thứ của ngươi, cũng đều là của ta."

"Bao gồm cả y, cũng không ngoại lệ."

- ----------------------

Nếu nói Thịnh Kinh phủ đầy lá khô, Mặc Tích thành nước bẩn tràn mặt đường, thì Minh Thường trấn, lại là một nơi bị vùi lấp trong hắc ám.

Diêu Vũ một mình đạp xe trên đường phố, bốn phía xung quanh không có một bóng người.

Hai bên nhà ngói gác cao, gần như đều là nhà lầu hai, ba tầng.

Không khó suy đoán, nơi đây trước kia có lẽ đã từng là trung tâm thương vụ, sầm uất một thời.

Thế nhưng, thời khắc này, bởi vì bốn phía hoang sơ, bầu trời lại vĩnh viễn không có quang minh.

Nên loại kiến trúc cao san sát này, lại dẫn đến một vấn đề đáng sợ.

Đó chính là...ánh sáng bị trở ngại.

Ngoại trừ trên đường và hai bên lề đường ra, Diêu Vũ liền gần như không thể nhìn thấy được khung cảnh gì ở trong ngõ hẻm ở đây, ngoại trừ một mảnh tối đen.

Việc này mang tới một cỗ đè nén, khiến người có cảm giác như bên trong đang che giấu vô số đầu hung thú, thời thời khắc khắc trong bóng tối quan sát chính mình, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, cho mình một kích chí mạng.

Xe đạp lăn bánh ở một nơi như thế này, áp lực cực lớn, khiến Diêu Vũ lại càng trở nên lãnh tĩnh.

Cho đến khi, yên sau đột ngột trở nên nặng trĩu, tựa như có người nào đó vừa ngồi lên.

Dư quang lướt qua, mơ hồ nhìn thấy một góc tay áo hồng sắc, Diêu Vũ liền không những không bị dọa đến, trái lại, còn có chút vui mừng ngoái đầu.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán liền nhìn thấy quỷ tân lang đang yên lặng tựa như một pho thạch tượng ngồi ở sau xe, ánh mắt trống rỗng cũng đang nhìn chằm chằm sau ót của y, không biết đang nghĩ gì.

Chỉ là, dưới ánh mắt kinh nghi của Diêu Vũ, lúc này, hình tượng của đối phương trong nháy mắt lại biến đổi.

Từ giữa trán, bắt đầu xuất hiện một lỗ thủng thật sâu, đang hướng bên ngoài trào ra máu tươi.

Đồng thời, tóc của hắn cũng giống như vô số độc xà, bắt đầu quắn quéo bay loạn.

Hai mắt cũng không khống chế được, không ngừng chảy xuôi hai dòng huyết lệ.

Tựa như lệ quỷ đến đòi mạng người.

Diêu Vũ:!!!!!!!!!!!