Liên Hoa Bảo Giám

Chương 67: Tai Nạn

Vừa cười vừa nhìn qua đám đệ tử, Ricardo lại nói:

"Hơn nữa các ngươi không thể đi đường lớn, chỉ có thể leo núi. Được rồi, bây giờ bắt đầu lập tổ, ta cho các ngươi thời gian ba phút để chuẩn bị!"

Hắn vừa dứt lời, đám đệ tử lập tức động.

Năm người một tổ, vì thế người cùng một tổ với Đỗ Trần không nghi ngờ gì nữa sẽ có Steven và Charles. Mặt khác, người mấy ngày gần đây ăn thịt bò cùng mấy huynh đệ quan hệ cũng rất tốt, đó là Chu Nho - Sem cũng gia nhập.

Chỉ còn một thành viên cuối cùng. Ma nữ Helen đến trước mặt Steven, chưa nói gì thì Steven đã cuống quýt gật đầu:

"Mỹ nhân yên tâm, để nàng có thực phẩm là trách nhiệm của ta!"

Đỗ Trần cản Steven lại nói:

"Đại ca, huynh như thế nào lại mời nàng gia nhập tổ?"

Steven hắc hắc cười nói:

"Đệ đệ thân ái, đại ca ta chiếu cố cho ngươi mà. Nha đầu kia rõ ràng có ý với ngươi, đại ca không phải đang tạo cơ hội cho hai người sao?"

"Đệ không có ý gì với nàng!" - Đỗ Trần bất đắc dĩ nói.

"Được, cứ như vậy đi!" - Steven cười a a vỗ vai Đỗ Trần.

Phân tổ chấm dứt, tất cả đệ tử vác theo chiếc thùng hơn một trăm cân tại chân núi, bắt đầu xuất phát. Lúc này hắc diện ma quỷ Ricardo hắc hắc cười, quát:

"Cuối cùng, để kích phát tiềm lực của các ngươi, ta cho các ngươi một chút động lực."

Sau khi Ricardo nói xong có rất nhiều giáo công bỏ túi đeo trên lưng xuống, thả ra một đàn mãng xà lớn.

"Đấu thần tại thượng!" - Chúng đệ tử mặt cắt không còn hột máu.

Đỗ Trần nhìn chằm chằm vào đàn mãng xà phía sau, than vãn:

"Không hổ là hắc diện ma quỷ!"

"Chính xác!" - Steven sắc mặt tái nhợt, còn Charles thì khinh thường nhìn đàn mãng xà, sau đó quay đầu nhìn lên đỉnh núi.

Helen thì vẫn cúi đầu, sau khi nàng nhìn qua đàn rắn thì ngẩng đầu lên, trong con mắt màu lam có một tia xem thường.

"Tốt lắm, ba phút sau đàn rắn sẽ bắt đầu đuổi theo các ngươi. Bắt đầu đi lên núi cho ta!"

Trước mặt có thức ăn hấp dẫn, sau lưng có mãng xà truy kích, như vậy còn không kích phát được tiềm năng của chúng đệ tử mới là lạ. Sau khi Ricardo ra lệnh, chúng đệ tử lập tức khiêng thùng đi lên núi.

Vừa mới đi được vài bước thì thanh âm của Ricardo đã vang lên:

"Ta nhắc các ngươi điểm cuối cùng, thủy hệ sư phụ của học viện đã tạo ra một chút phiền toái."

Bọn Đỗ Trần đang đi trên một sơn đạo nhỏ bốn phía là cây cối, trên núi có tiếng nước chảy vọng lại, sương mù như ảo mộng, còn có một đám mây đỏ để chỉ dẫn đường.

Đáng tiếc, thiên công bất tác mỹ (trời không làm việc tốt), sau khi bọn Đỗ Trần đi được nửa đường thì ở gần suối nước nóng nổi lên một trận mưa to – đây là phiền toái do thủy hệ sư phụ tạo ra.

May là bọn họ trong mấy ngày gần đây có ăn vụng nên thể lực cũng tạm ổn, bọn họ nghe tiếng mưa rơi, tiến bước trên con đường lầy lội. Sau nửa ngày cả nhóm cũng đi được một nửa lộ trình.

Càng gần đỉnh núi thì nước trên mặt đất cũng ngày càng nhiều, thậm chí có chỗ nước ngập như ao.

Gian nan tiến bước, Steven oán giận nói:

"Đám sư phụ chết tiệt, mưa lớn như vậy không sợ lở đá sao?"

Đỗ Trần cười nói:

"Được rồi đại ca, trên Ôn Tuyền sơn này cao cấp đấu thần có rất nhiều làm sao có thể lở đá được chứ? Ai, huynh đệ Sem đáng thương đang bị sặc nước, mau đi cứu hắn!"

Đối với nhân loại mà nói thì chỗ nước sâu nhất cũng không có việc gì, nhưng đối với anh bạn Chu Nho - Sem của chúng ta thì quả là đáng sợ. Hắn vừa mới trượt chân, không cẩn thận bị sặc nước chỉ còn đỉnh đầu màu đen lộ ra ngoài, đang trừng mắt chờ được cứu.

"Chết tiệt, có thuốc gì làm ta cao lên được không? Bao nhiêu tiền ta cũng mua!"

Cả nhóm nghe hắn nói mà ha ha cười lớn, Đỗ Trần xách Sem từ dưới nước lên nóc thùng.

"Phía trước đường không tốt, ngươi ngồi ở trên đi."

Sem cảm thấy trong lòng ấm áp nhưng vẫn cương quyết nói:

"Không, còn có bạn học Anne là con gái mà vẫn đi được, ta làm sao có thể ngồi? Tôn nghiêm của Chu Nho Cino không cho phép ta làm như vậy!" - Hắn đội lại kim quan lên đầu, đột nhiên nói - "Anne, bạn không thoải mái à? Ta thấy trên đường đi bạn thường xuyên che miệng a!"

Anne hiện tại cũng là một tay che miệng, một tay bê thùng, nàng cười nói:

"Không có gì, chỉ là mấy hôm nay ăn toàn thịt bò và uống nước miếng nên ta có điểm khó chịu."

Toàn ăn thịt bò thì đúng là khiến cho bụng có vấn đề, mọi người cũng không để ý nữa. Phía sau bàn tay của Helen, từ đôi môi câu dẫn lòng nguời có một đạo âm thanh cổ quái.

"Ti ti!" Từ trong miệng nàng phát ra thanh âm quỷ dị như tiếng rắn, nhưng âm thanh này phi thường nhỏ, nhỏ đến mức người có thính lực tốt như Đỗ Trần cũng không phát hiện được.

Mấy người đi tiếp một đoạn, mắt thấy thắng lợi đã ở phía trước. Đột nhiên Đỗ Trần cảm thấy dưới chân run rẩy, tiếp theo hắn cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thân thể xoay tròn.

Lúc này những người đi trước hô to:

"Bất hảo, đá lở! Chạy mau!"

Đệ tử đang ở trên núi huấn luyện lập tức lâm vào hỗn loạn.

Tai nạn tới quá nhanh, trong nháy mắt nhóm Đỗ Trần đã bị phân khai. Khi Steven vận chuyển đấu khí tìm kiếm đệ đệ thì trước mắt chỉ có cảnh hỗn loạn, không thấy Đỗ Trần đâu nữa.

Hắc diện ma quỷ Ricardo rống lên một tiếng:

"Huấn luyện hủy bỏ, tất cả các đệ tử có thể sử dụng đấu khí tránh tai nạn!"

Tai nạn đến trong nháy mắt, Đỗ Trần kinh ngạc một chút rồi bản năng muốn sống trỗi dậy, hắn lập tức vận liên hoa nội kình bảo vệ chính mình rồi sau đó nhảy lên một cây to.

Chết tiệt, trên Ôn Tuyền sơn có vô số cao cấp đấu thần bào vệ, thế nào lại phát sinh tai nạn được? Tai nạn phát sinh thế này chắc vì cao cấp đấu thần đang say rượu cả rồi!

Hy vọng đại ca và bọn họ không xảy ra chuyện gì.

Đỗ Trần đang lo lắng thì Helen cũng từ trên trời rơi xuống cây này, nàng vận dụng đấu khí cố ổn định thân cây đang run rẩy vì đá lở, cười nói:

"Francis, động tác nhảy lên cây vừa rồi của bạn rất nhanh, ta nghĩ rằng căn cốt của Thủy Thiên Sứ cũng không có khả năng này a."

Chẳng lẽ trận lở đá này là do ma nữ tạo ra?

Quả thật là hỗn đản, nàng không để sự an toàn của người khác vào mắt sao?

"Anne, là do thân thể của ta tốt, trong lúc sinh tử bộc phát ra tiềm lực thôi chứ có gì đâu. Hơn nữa ba hôm nay ta còn học được rất nhiều thứ từ phó viện trưởng." - Hắn chỉnh lại quần áo - "Ta nghĩ rằng có người đã dẫn động thủy nguyên tố phá chỗ này!"

"Phillip?" - Helen sửng sốt.

"Đúng vậy, đạo sư của ta là phó viện trưởng Phillip!" - Đỗ Trần đột nhiên phát hiện sắc mặt của Helen trở nên rất cổ quái.

"Xem ra bạn rất an toàn, ta đi trợ giúp các bạn khác đây. Tái kiến!" - Helen để lại một câu nói rồi vội bỏ đi.

Ma nữ này đi làm cái quái gì đây?

Trong cơn hỗn loạn, Helen đi tới một cái ao có rất nhiều đệ tử vây quanh, nàng vận khởi đấu khí hộ thuẫn chạy lên, sau đó để đất đá phủ lên hộ thuẫn che kín nàng.

Helen vừa chống đỡ hộ thuẫn, vừa phát ra âm thanh "ti ti".

Một con rắn màu vàng từ dưới đất chui lên.

"Tiểu thư, ta đã xử lý hoàn hảo mọi việc, không có ai hoài nghi chúng ra cả."

Helen nhíu mày nói:

"Susan, ta bảo ngươi tạo hỗn loạn, sao ngươi lại cùng bằng hữu làm mọi việc ra thế này?"

"Ta cũng không nghĩ tới kết quả này." - Con rắn nhỏ màu vàng thở dài - "Nhưng may là lúc này tất cả sư phụ đều đang bận rộn áp chế đá lở để cứu đệ tử, mục đích của chúng ta đã đạt được."

Helen gật đầu:

"Ân, mấy mục tiêu kia không vội, trước hết ngươi hãy đến luyện kim thất của Phillip tìm hiểu rõ ràng trước!"

"Ta có vài đồng bào tiềm phục ở thí nghiệm thất của hắn, vì thế ta đã có tin tức. Phillip đang thí nghiệm thứ có thể thay đổi năng lực thiên phú của loài người, hiện có rất nhiều người tin tưởng vào thành công của hắn. Ngay cả Sư Tâm Vương cũng để cháu của hắn đên nơi này."

"Khó khăn của chúng ta tăng lên thật không? Kệ! Nếu Francis không phải là vị đấu thần kia, hoặc chính là hắn nhưng hắn không chịu hỗ trợ thì chúng ta chỉ có thể tự mình tìm Phillip cứu cha."

Liên Hoa Bảo Giám