Lôi Quân

Chương 73: 73: Miếu Hoang Trú Chân

Thu thập xong Chu Bỉnh nhẫn giới chỉ, Dương Tuấn lại tiếp tục đem còn lại mỹ phụ nhẫn giới chỉ cũng mở ra.

Bên trong đồ vật mặc dù không có Chu Bỉnh nhiều, bất quá đồ tốt lại hơn không ít.

Trong đó để hắn hứng thú nhất chính là một tờ màu bạc trang giấy, bên trên ghi chép một chiêu thuật pháp, Vạn Mộc Thần Thủ.

-" Mộc? Đây chẳng lẽ chính là mỹ phụ sử dụng chiêu kia mộc thủ thuật pháp! " Nghĩ đến đây, Dương Tuấn hai mắt sáng lên.

Hắn đối với một chiêu này ấn tượng cực sâu, không chỉ uy lực to lớn, thi triển lúc còn rất bá khí.

-" Đáng tiếc ta không phải mộc linh căn, bằng không… " Dương Tuấn thở dài.

Khác biệt với võ kỹ, tu sĩ học tập thuật pháp đa phần đều là dựa theo linh căn mà định, như vậy vừa có thể tăng nhanh tiến độ tu luyện, vừa có thể phát huy chiêu thức uy lực đến cực hạn.

Còn lại, nếu tu luyện trái ngược với linh căn nguyên tố thuật pháp, bình thường không chỉ tiến độ tu luyện chậm chạp, thi triển đi ra chiêu thức chỉ có một nửa uy lực mà thôi.

Bất quá trong lòng hiếu kỳ, Dương Tuấn vẫn muốn xem xem cái này thuật pháp là cái gì phẩm cấp, cho nên lập tức mặc niệm: -" Hệ thống, đến nạp tiền.

"

Đinh!

>

Nhìn đến hệ thống bảng thông báo, Dương Tuấn sắc mặc hiện lên kinh ngạc, vậy mà lại là thiên phẩm thuật pháp tàn thiên.

Thiên giai cấp bậc, tại Đại Việt đế quốc tu chân giới bên trong đều là có thể cầu mà không thể chạm chi vật, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay, đa phần đều nằm trong tay cổ lão tông môn cùng thế gia.

Nghe nói ngàn năm trước cũng có một bộ thiên phẩm công pháp xuất thế, lập tức dẫn đến tu chân giới oanh động.

Vô số tông môn thế gia tham dự tranh đoạt, mở ra một trận mưa tanh gió máu, mà ngay cả đế quốc cũng có tham dự, có thể nói có bao nhiêu khốc liệt liền có bấy nhiêu.

Bất quá đến cuối cùng không biết tại sao, thiên phẩm công pháp lại bị một cái vô danh tán tu thành công lấy đi, sau đó liền biến mất không rõ tung tích.

Lắc đầu, Dương Tuấn đem Vạn Mộc Cầm Thủ cất đi, cũng không có nạp vào hệ thống ý định.

— QUẢNG CÁO — Event

Nói đùa, đây chính là thiên phẩm thuật pháp, cho dù không dùng được giữ lại sau này vẫn có tác dụng rất lớn.

Bịch bịch bịch!

Đúng lúc này, miếu cũ bên ngoài đột nhiên vang lên dày đặc tiếng bước chân, tiếp sau đó liền có một nhóm người vội vã chạy vào

Trong đó dẫn đầu là một vị trung niên, theo sau còn có một vị thiếu nữ cùng bốn cái trẻ tuổi nam tử, tất cả ăn mặc y phục thống nhất, hiển nhiên đều là một cái thế lực xuất thân

Vốn chuẩn bị xếp bằng nhập định Dương Tuấn thấy vậy lập tức thả ra thần thức dò xét.

Sáu người, tất cả đều là võ giả thân phận, trong đó tu vi cao nhất chính là vị kia trung niên, nhị lưu võ giả, có thể nói là thực lực không tệ, còn lại năm nam một nữ sáu người vẫn chỉ là tam lưu cùng bất nhập lưu.

Phát hiện đám người đối mình không có uy hiếp, Dương Tuấn liền thu hồi thần thức, thản nhiên nhắm mắt nhập định, cũng không tiếp tục quan tâm đến.

Mà sáu người sau khi tiến vào, bọn họ cũng nhìn thấy Dương Tuấn.

Tất cả lập tức nâng lên cảnh giác, một bên lại không ngừng đáng giá.

-" Sư thúc, có người! " Cái kia thiếu nữ lúc này ghé vào trung niên bên cạnh thì thầm.

Được gọi trung niên sư thúc nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt bên trong lại lóe lên kinh ngạc.

Phải biết đây chính là núi rừng hoang vu bên trong quan đạo, bình thường rất ít người qua lại, nếu có thì cũng đều là nhân sĩ giang hồ hay thương đội lớn kết đoàn mà đi.

Giống như Dương Tuấn như vậy độc hành rất hiếm gặp, đà phần đều là thực lực cao siêu hoặc là cùng đường mạt lộ hạng người, không thể không bỏ trốn tới đây.

Bất quá nhìn trước mắt nam tử, gương mặt tuấn tú, y phục sạch sẽ, trên người còn toát ra suất trần khí chất, không giống như cái cùng đường mạt lộ.

Ra hiệu cho mình đệ tử an tĩnh, trung niên mỉm cười hướng Dương Tuấn chắp tay nói:

-" Vị huynh đệ này, chúng ta mấy người vô tình đi ngang qua nơi đây thì trời bất ngờ đổ mưa, không biết có thể cho chúng ta trú nhờ một lát được không? "

-" Đây cũng không phải nhà ta, các vị muốn ở bao lâu cũng được, cứ tự nhiên.

" Dương Tuấn mắt đều không mở, chỉ là lạnh nhạt nói.

— QUẢNG CÁO — Event

Thấy vậy, trung niên bên cạnh mấy cái đệ tử sắc mặt lập tức hiện ra tức giận, đây là thái độ gì, rõ ràng là coi thường người.

Trước mặt nam tử nhìn qua cực kỳ trẻ tuổi, có lẽ không hơn bọn hắn bao nhiêu, vậy mà tính cách như thế kiêu ngạo, thật không biết lấy ở đâu ra vốn liếng.

Thế nhưng đã sư thúc không có nói gì, bọn hắn lại càng không tiện nói, đành phải nuốt lại hỏa khí, bằng không rất có thể lại phải ăn sư thúc một trận " khẩu ngôn " oan uổng.

-" Được rồi, các ngươi mau ngồi xuống hong khô quần áo đi, đêm nay sợ rằng mưa khó mà tạnh, chúng ta chỉ có thể ngủ lại ở đây.

" Trung niên sư thúc mở miệng nhắc nhở đám người.

Khác với tu sĩ như vậy tùy tiện linh lực ly thể, võ giả bên trong ngoại trừ nhất lưu võ giả, nhị lưu võ giả đổ xuống đều không làm được chân khí ly thể ngăn mưa.

Cho nên trải qua trận này mưa, đám người quần áo đã sớm ẩm ướt.

Tiện thể nơi này có đống lửa, bọn hắn lập tức ngồi xuống, một bên hong khô y phục, một bên cầm lấy lương khô ra ăn.

Trong đó một cái dáng người cao lớn, khóe mắt có nốt ruồi nam tử lúc này đột nhiên cười cười nói: -" Các ngươi nói rừng rậm hoang vắng, hơn nữa lại gặp trời mưa, âm khí nặng nề, chúng ta đêm nay có thể hay không gặp quỷ hồn thứ này? "

Nghe như vậy, bên cạnh mấy người khác cũng lập tức ghé mắt, quỷ hồn hai chữ tựa như đối với bọn hắn rất có sức hút.

Một cái khác đệ tử khẽ gật đầu nói: -" Có lẽ thật có đi, ta nghe nói Phong Lan thành hình như không lâu cũng xuất hiện một trận ma quỷ tai họa, chính là Tùy phủ quỷ chặt đầu thảm án.

Ban đầu tất cả đều cho rằng đó chỉ là giang hồ nhân sĩ trả thù sự tình, nhưng sau khi điều tra lúc, lại để người ta phát hiện nhiều chỗ kỳ quái.

Tựa như chết đi thi thể biến thành màu xanh, chặt đầu cái cổ lại không phải dùng vũ khí mà giống như dùng móng vuốt chậm rãi mài đứt, đặc biệt chính là Tùy phủ tất cả mọi người sau khi chết khóe miệng đều là mỉm cười, giống như đã trải qua một trận vui sướng.

Các ngươi nói có phải hay không rất giống ma quỷ làm? "

Nam đệ tử nói chuyện rất ngắn, hắn miêu tả cũng không tính khỉnh bố, nhưng lại có một loại nghĩ kĩ mà sợ cảm giác, tựa như cái kia thảm án đích thật là do ma quỷ gây nên.

-" Hắc hắc! Đều là võ giả còn sợ cái gì mà quỷ, chỉ có thể nhát người bình thường mà thôi, các sư huynh đệ cũng không phải là thật sợ đấy chứ.

" Gọi Thạch Nham đệ tử cười lạnh nói.

Thân là võ giả, không nói là siêu thoát phàm thể, nhưng là thân thể khí huyết tràn đầy, lại còn có chân khí phụ thân, bình thường quỷ hồn thật sự không làm gì được bọn hắn, thậm chí chạm mặt còn muốn mở đường vòng.

Bất quá quỷ hồn cũng phân mạnh yếu, nếu như đụng phải lợi hại quỷ hồn vậy thì không chắc.

— QUẢNG CÁO — Event

-" Được rồi, cũng không còn sớm, mọi người sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn một đoạn đường dài phải đi đây.

" Trung niên sư thúc lúc này mở miệng nói: -" Thạch Nham, Chí Bình, hai người các ngươi trước phụ trách ba giờ canh gác, sau đó Lâm Khanh cùng Hiểu Vân sẽ thay thế các ngươi,...!"

-" Đúng, sư thúc! "

Nghe trung niên phân phó, đám người nhao ngừng lại nói chuyện phiếm, tiếp đến riêng phần mình tìm chỗ nghỉ ngơi cùng làm nhiệm vụ canh gác.

Còn Dương Tuấn một bên, đám người dường như bỏ quả hắn tồn tại.

Cứ như vậy đến nửa đêm, miếu hoang bên trong một trận âm phong thổi qua, đống lửa dần dần tối, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt đi.

Thút thít! thút thít!

Bên ngoài lúc này đột nhiên vang lên từng trận nức nở thiếu nữ tiếng khóc.

Vốn đang lim dim Thạch Nham cũng đột nhiên bị tiếng khóc làm cho tỉnh lại, hắn lập tức đưa tay vỗ vỗ bên cạnh Chí Bình.

Thế nhưng mặc kệ hắn lay động thế nào Chí Bình cũng không có động tĩnh, giống như là uống thuốc mê như vậy, ngủ đến rất say, hơn nữa khóe miệng bên trên treo nụ cười hạnh phúc, hiển là đang tại mơ lấy mộng đẹp.

Thấy không gọi được người, Thạch Nham đành phải từ bỏ, tay phải cầm lên trường kiếm cẩn thận đi ra ngoài nhìn xem.

Đối với ma quỷ chuyện này, hắn xưa này không tin cũng không sợ hãi.

Cái gì ma quỷ, chỉ cần xuất hiện lão tử liền bổ cho ngươi một kiếm!

Miếu hoang chỗ hiên nhà, một người thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, ăn bận bạch y đang ngồi sát tại bên cửa gỗ khóc lóc, nhìn qua cực kỳ tủi thân.

-" Cô nương, ngươi từ đâu tới, bên ngoài trời mưa to như vậy tại sao không vào bên trong chú trân? " Cầm kiếm Thạch Nham lúc này đi ra, nhìn thấy thiếu nữ lập tức trong lòng xiết chặt cảnh giác hỏi..