Lôi Quân

Chương 96: 96: Thú Vị

Tiểu nhị rời đi sau đó, Dương Tuấn hai người cũng không có tiếp tục nháo sự cái gì mà ngồi yên một chỗ chờ đợi.

Bất quá không lâu, cầu thang phía trên đột ngột vang lên dồn dập tiếng bước chân.

Theo đó, đang tại nhắm mắt dưỡng thần Dương Tuấn chậm rãi mở ra hai mắt, hắn khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười nói: -" Phiền phức tới rồi! "

Thân là một kẻ có tính cẩn thận, trước khi bước vào Tứ Phương Lâu, Dương Tuấn sớm đã dùng thần thức quét qua một vòng, Lê Minh Xuân đám người tồn tại cũng khó thoát khỏi pháp nhãn.

Đặc biệt đám người còn bị hắn đưa vào chú ý đối tượng, bởi có thể tại Tứ Phương Lâu chiếm cứ độc lập một lầu chắc chắn không tầm thường, nhất là sau khi nghe tiểu nhị nói tầng năm là chỗ lâu chủ nghỉ ngơi lúc, hắn lập tức biết đám người này là ai.

Đương nhiên bọn hắn vừa rồi nói chuyện đều đã bị hắn thu vào tai.

-" Thực sự là phiền phức, con giận cắn mông nha.

" Bên cạnh Tử Lân Ưng liếm liếm khóe môi gằn giọng nói.

Không để Dương Tuấn hai người chờ lâu, cầu thang đi xuống tiếng bước chân chủ nhân xuất hiện, phút chốc liền thu hút tất cả lầu ba lực chú ý.

Nguyễn Hữu hùng hổ đi xuống tới, tại toàn trường chú mục, hắn ánh mắt không chút kiêng nể mà nâng cao quét ngang một vòng, tiếp sau đó lớn giọng nói:

-" Là kẻ nào ban nãy ở tại đây nháo sự, mau đi ra đây cho ta.

"

Phút chốc toàn trường theo đó mà xôn xao, cả đám bắt đầu đoán già đoán non Nguyễn Hữu thân phân.

Nhất là thấy hắn từ trên lầu bước xuống, địa vị hiển nhiên hơn người, thậm chí có người còn suy đoán, trước mặt vị này này thân phận chính là trong truyền thuyết tam hoàng tử.

Thế nhưng đã có cơ hội được chứng kiến tam hoàng tử diện mạo một số người lập tức phản bác.

Cho rằng hiểu lầm như vậy quả thực là thất kính đối với tam hoàng tử!

-" Ta hỏi lại lần nữa, là kẻ nào ban nãy ở tại đây to gan nháo sự? " Một hồi đi qua không người hồi đáp, Nguyễn Hữu giọng nói lại tiếp tục vang lên.

Đến lúc này hắn sắc mặt đã hơi không có chút kiên nhẫn, cơ hồ tựa như núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát.

Không hẹn mà động, chớp mắt toàn trường ánh mắt chuyển rời từ Nguyễn Hữu đến Dương Tuấn hai người trên thân, bên trong đem theo cực độ khinh bỉ cùng cười nhạo.

-" Dám làm không dám nhận, chỉ là cái miệng cọp gan thỏ mà thôi.

"

Vẫn luôn chú ý xung quanh động tĩnh Nguyễn Hữu theo đó cũng nhìn về phía này, đồng thời cũng thuận miệng mỉa mai một câu.

Sau đó hắn chậm rãi tiến tới chỗ Dương Tuấn hai người, cái cằm vênh lên nói: -" Ban nãy nháo sự chính là hai người các ngươi? "

Tại Nguyễn Hữu trong mắt, trước mặt hai kẻ này chỉ là một cái bình thường người mà thôi, không có cái gì hậu trường, cùng lắm thì biết chút võ nghệ, bởi vậy từ đầu mới không dám đứng ra.

Mà cho dù là có hậu trường đi nữa hắn cũng không sợ, cha hắn thế nhưng chính là thành vệ quân phó thống lĩnh, hơn nữa sau lưng còn có gia tộc chống lưng, đế đô phía dưới có thể nói là đi ngang không sợ.

Bất quá hắn có chút không biết, bản thân hôm nay là đụng nhầm người.

Phe phẩy quạt giấy động tác dừng lại, Dương Tuấn anh tuấn khuôn mặt khẽ ngẩng lên, hai con ngươi bình tĩnh đến lạ thường nhìn lấy Nguyễn Hữu, khóe miệng mỉm nói:

-" Cái gì nháo sự? Vị huynh đệ đây có phải hay không hiểu lầm, ban nãy chẳng qua là có chút chuyện nhỏ mà thôi.

"

Hahaha!

Nghe xong Dương Tuấn lời này, Nguyễn Hữu đột nhiên phá cười lớn, sau đó sắc mặt lập tức chuyển dữ tợn nói: -" Chuyện nhỏ? Ngươi tiểu tử này định lừa ai, coi ta là tiểu hài tử không bằng.

"

-" Bất quá ta cũng không phải thật tới đây để cùng ngươi tiểu tử phân minh, quả thực là ngu xuẩn.

"

-" Hiện tại cho ngươi hai sự lựa chọn, một chính là quỳ xuống dập đầu xin lỗi, hai chính là hôm nay Hữu gia gia sẽ đánh hai người các ngươi thành hai con chó chết rồi ném ra khỏi cửa.

"

m thanh vừa dứt, chỉ nghe " phanh " một tiếng thật lớn vang lên, tiếp sau đó một đạo bóng người bay ngược ra sau, thân hình dán tại Tứ Phương Lâu bức tường phía trên.

Phút chốc, toàn trường tĩnh lặng đến lạ thường.

Thế nhưng rất nhanh, vô số tiếng kinh hô vang lên khi chứng kiến bay ra ngoài bóng người diện mục.

Vậy mà chính là vừa rồi hống hách Nguyễn Hữu.

-" Ta đi, đây là chuyện gì xảy ra, ai có thể nói cho ta không! "

-" Ta cũng vậy, ta cũng muốn biết.

"

-" Thật sự là đáng sợ, không biết là vị đại hiệp nào ra tay, liền tam lưu cao thủ phản ứng đều không kịp, chớp mắt đều đã bị hạ gục.

"

Nhắc đến đây, cả đám lập tức đưa mắt nhìn về phía tửu lâu một góc.

Nơi này cũng chính là Dương Tuấn hai người phương hướng, lúc này chỉ thấy bọn hắn vẫn như cũ bình thản ngồi yên một chỗ, một chút phản ứng đều không có, giống như chuyện vừa rồi một chút cũng không liên quan gì đến mình.

Thấy vậy, đám người liền không tự chủ lắc đầu, cho rằng là mình đoán nhầm.

Bởi không chỉ là thái độ, hai người bọn hắn chỉ riêng vẻ bề ngoài cũng để người ta khó liên tưởng đến tuyệt thế cao thủ.

Nhất là Dương Tuấn, nhìn qua thì cùng tiểu bạch kiểm không khác là mấy, da trắng, mặt mày anh tuấn, trẻ tuổi,...!nói là cao thủ, tin ngươi mới có quỷ.

Đến Tử Lân Ưng, bộ dáng ngược lại có chút giống võ giả, bất quá mặt mày hung dữ, tính tình lỗ mang, cùng cái tiểu lưu manh đầu đường xó chợ không khác là mấy, nào có cao thủ phong thái.

Đang lúc đám người mải mê tìm kiếm ẩn dấu cao thủ lúc, đột nhiên phía cầu thanh vang lên vô số tiếng tiếng chân.

Tiếp sau đó một đám người trẻ tuổi nam nữ xuất hiện, tất cả đều từ trên lầu xuống tới, hiển nhiên không cần đám người ở đây đoán cũng biết bọn hắn thân phận, chính là Nguyễn Hữu đồng bạn.

Đi đầu bạch y thư sinh lúc này ánh mắt quét ngang toàn bộ lầu ba.

Khi chứng kiến Nguyễn Hữu bộ dáng, hắn hai con đồng tử không tự chủ co lại, trong lòng lộp bộp một trận.

Không chỉ là hắn, phía sau mấy cái đồng bạn biểu cảm đặc cũng không kém hơn bao nhiêu.

Giờ phút này, không khí càng phát ra nặng nề.

-" Ực! Bây giờ phải làm thế nào? " Nuốt một ngụm nước bọt, đoàn người bên trong một cái nam tử lúc này khẽ hướng về bạch y thư sinh nói nhỏ.

Nghe xong, bạch y thư sinh hai lập trừng lớn, suýt nữa nhịn được muốn mắng người.

Ngươi hỏi ta thì hỏi ai a!

Bất quá bạch y thư sinh vẫn là nhịn xuống, đồng thời trong đầu không ngừng suy tính.

Nếu là bình thường bọn hắn đương nhiên sẽ không bị dễ dàng dọa sợ như vậy, nhưng hôm nay đi cùng tam hoàng tử, thân vệ không có mang theo bên mình, mà chiến lực cao nhất trong đam người Nguyễn Hữu cũng không phải nháo sự người đối thủ.

Bọn hắn lúc này nếu như còn dám to miệng sợ rằng sẽ rước họa vào thân.

Tuy nhiên cũng không thể như xe tuột xích, dù sao bên trên còn có tam hoàng tử nhìn lấy đâu, hiện tại làm rùa rụt đầu há chẳng phải mất hết mặt mũi.

Cắn chặt hàm răng, bạch y thư sinh trong lòng quyết đoán.

Hôm nay cho dù có phải chịu đòn hắn cũng muốn đứng ra.

Hít một hơi thật sâu, bạch y thư sinh sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, hắn miệng thốt lên một tiếng kinh ngạc: -" Nguyễn Hữu huynh đệ, ngươi tình cảnh như thế nào? "

Sau đó lập tức chạy đến Nguyễn Hữu bên cạnh.

Phát hiện người vẫn còn sống, đầu tiên đem người đỡ dậy, tiếp sau đó động tác nhanh chóng lấy ra trị thương đan được cho đối phương nuốt xuống.

Bất quá trúng Dương Tuấn một chưởng Nguyễn Hữu lúc này đã sớm mất đi ý thức, mặc bạch y thư sinh làm như thế nào cũng khó khó mà nhất thời tỉnh lại.

Thấy vậy bạch y thư sinh sắc mặt lập tức biến trở nên cực kỳ dữ tợn.

Hắn buông xuống Nguyễn Hữu chậm rãi đứng dậy, hai mắt quét ngang toàn trường gằn giọng nói: -" Là kẻ nào ra tay! "

Phút chốc, toàn trường lại lần nữa lầm vào tĩnh lặng.

Tất cả lầu ba khách nhân từng cái cúi đầu không nói, đồng thời trong lòng cầu nguyện không bị chú ý tới.

Với bọn hắn mà nói, hiện tại tình cảnh chẳng khác nào bị dao kề lên cổ.

Một bên là thần bí đáng sợ cao thủ, một bên là gia thế hiển hách thế gia công tử, cho dù đắc tội bên nào đối với bọn hắn đều không có lợi.

Lúc này im lặng có thể nói là biện pháp tốt nhất.

Bất quá khác với đám người, bạch y thư sinh đồng bạn đã sớm bị trước mặt tình cảnh làm cho mộng bức.

Đây là chuyện gì xảy ra? Hà Nguyên Quang tên này đang tại diễn cái gì trò?

Theo trong bọn hắn ký ức, đối phương tính cách cũng không phải như vậy, chẳng lẽ bị nguyễn hữu tình cảnh dọa đến mất mật phát điên.

Tuy nhiên tất cả đều đã không quan trọng.

Bọn hắn việc duy nhất lúc này có thể làm chính là vì hắn cầu nguyện, hi vọng sẽ không cùng Nguyễn Hữu hạ tràng đồng dạng.

-" Thú vị! "

Mà ngồi yên một góc xem kịch Dương Tuấn, khóe miệng đột nhiên câu lên lẩm bẩm.

Trước mặt cái này bạch y thư sinh quả thực để hắn phải kinh ngạc, kể này tiền đồ vô lượng a!.