Long Huyết Chiến Thần

Chương 31: Lang đại nhân

Dương Linh Thanh chủ động đứng lên chào hỏi, Long Thần mới chậm rãi đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng. Chỉ có điều sự xuất hiện của hắn đã phá hỏng không khí nơi này, ngay cả lão tổ Dương gia cũng lúng túng không biết nên xử lý thế nào cho tốt.

Một đám người cứ trợn trừng hai mắt ra nhìn hắn, trên căn bản không có một ai động đũa.

Tình huống của bên nhóm trưởng bối càng thêm quái dị, bọn họ làm như không thấy chuyện gì, vẫn tiếp tục nâng cốc mạnh ai nấy uống.

Long Thần ghét nhất là bầu không khí kiểu này, hắn tình nguyện uống rượu với các cô nương Phỉ Thúy ngọc lâu chứ không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.

Hắn cố gắng trì hoãn ít lâu rồi mới đứng lên nói: "Các vị, ta ăn no rồi, xin phép đi trước!"

Tại yến tiệc Dương gia, đám người Bạch Thế Kỷ hiển nhiên không dám làm gì Long Thần, bọn họ chỉ âm thầm nuốt hận nhìn hắn rời đi.

Nhưng mà Long Thần làm như thế cũng không lễ phép lắm, trên mặt đám người kia lộ vẻ hả hê chờ đợi kịch vui.

Quả nhiên lão tổ Dương gia chuyển mắt sang Long Thần, trầm giọng nói:"Thần nhi, tới đây!"

Không biết lão gia hỏa này muốn giở trò quỷ gì, Long Thần đi tới gần hắn chờ lệnh. Tất cả mọi người buông bát đũa xuống, ánh mắt gia chủ Bạch gia nhìn Long Thần có vẻ là lạ.

Lão tổ Dương gia vỗ vỗ bả vai Long Thần, cười nói:"Nghe nói ngươi có mâu thuẫn với Chỉ Tinh và Thế Đông?"

Long Thần thản nhiên nói: "Không có!"

Lúc này gia chủ Bạch gia nói chen vào: "Lão đệ, người trẻ tuổi huyết khí phương cương xảy ra xung đột là chuyện bình thường. Chỉ cần không ảnh hưởng tới tính mạng là được rồi, ban đầu chúng ta không phải như vậy sao? Như vậy đi, Thế Đông, Chỉ Tinh, hai người các ngươi tới đây!"

Nghe thấy gia chủ Bạch gia gọi tên mình, hai người trẻ tuổi đành phải miễn cưỡng đi tới đối diện Long Thần.

Mấy trưởng bối Bạch gia thấy đệ tử của mình biểu hiện quá kém không nhịn được cau mày. Chỉ có gia chủ Bạch gia lòng dạ rộng rãi, cười nói: "Người trẻ tuổi không cần khẩn trương, trong lúc tỷ thí sinh ra mâu thuẫn là chuyện bình thường. Năm đó ta và Dương lão đệ đánh nhau bể đầu sứt trán rồi mới quen biết. Đến đây, hai bên xin lỗi, sau này cùng làm bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau."

Lão tổ Dương gia cũng cười nói: "Đúng, Thần nhi đả thương người phải xin lỗi trước, mâu thuẫn từ nay xóa bỏ. Bạch Dương hai nhà thân như huynh đệ, thù hận nên giải không nên kết."

Lão tổ Dương gia nói xong liền nhìn về phía Long Thần.

Trước kia lão tổ Dương gia bên vực Long Thần nhiều lần, lại cho hắn Long Ấn. Hơn nữa, đoạn thời gian tới hắn muốn giết Bạch Thế Kỷ tại Liệp Yêu đại hội, cho nên không muốn phát sinh thêm sự tình khó xử.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, hắn học theo hai lão già kia, cười phá lên nói:"Lão tổ nói rất đúng, đại trượng phu không thể tính toán chi li mấy chuyện nhỏ. Thế Đông huynh đệ..."

Đối phương còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bước tới hung hăng ôm chặt lấy người ta, bàn tay còn vỗ vỗ vào lưng mấy cái.

Long Thần đột nhiên biểu hiện nồng nhiệt khiến cho mọi người ngơ ngác cả ra. Trong lúc bọn họ còn chưa kịp định thần, Long Thần đã tiếp tục đi tới ôm choàng lấy Bạch Chỉ Tinh, bàn tay lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai vỗ cái chát vào mông nàng.

"Bạch cô nương ngày đó thiên tư diễm lệ, chiêu thức hơn người. Trong lòng ta rất là băn khoăn, ta tặng nàng đóa hoa này xem như lễ vật bồi tội."

Mặc dù chỉ chạm có một lần, nhưng xúc cảm quả thật không tệ. Long Thần đúng lúc buông tay ra, móc từ trong nực ra một đóa cúc dại nhét vào trong tay Bạch Chỉ Tinh.

Bạch Chỉ Tinh đưa lưng về phía các trưởng bối, cho nên bọn họ chỉ thấy Long Thần ôm Bạch Chỉ Tinh mà thôi. Chỉ có đám tiểu bối Bạch gia mới chứng kiến rõ ràng, lúc này tròng mắt bọn họ đã muốn rớt ra ngoài, không ai nghĩ tới Long Thần to gan lớn mật làm càn cỡ đó.

Trong mắt Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần lập tức bắn ra sát khí mãnh liệt.

Long Thần dĩ nhiên có thể cảm giác được rõ ràng, chỉ là hắn xem thường không thèm phản ứng. Cặp mắt hắn cũng trợn lên ngó chừng đối phương, nơi này là Dương gia, lại có trưởng bối dự tiệc, hắn mới không sợ hai tên này gây chuyện.

Rất lâu sau, Bạch Chỉ Tinh còn chưa phục hồi tinh thần, trong tay còn đang cầm đóa cúc dại nhìn đến xuất thần.

Long Thần biết hiện tại đã đến lúc chạy trốn, vội vàng thi lễ với gia chủ Bạch gia và lão tổ Dương gia:"Tiểu tử còn có chuyện cần phải xử lý, xin phép cáo lui trước!"

Gia chủ Bạch gia cười nói: "Được rồi, có việc thì đi!"

Long Thần trực tiếp bỏ qua những cặp mắt giết người ở trong Hồng Vũ điện, nhưng lại không thấy vẻ mặt hai người Bạch Thế Thần.

"Ngươi đã muốn chết thì đừng trách chúng ta."

Hắn vừa đi ra Hồng Vũ điện đang định cười to đắc ý, lỗ tai nhất thời truyền đến cảm giác đau nhức khiến da mặt hắn co quắp lại. Thanh âm Linh Hi bắn thẳng vào đầu hắn:

"Khốn kiếp, xúc cảm không tệ nhỉ?"

Long Thần kinh hãi không dám cười nữa, vội vàng nói: "Bảo bối tiểu Hi, lúc nãy … đúng, ta đang tìm cách khiêu khích Bạch Thế Kỷ. Chẳng qua là khiêu khích mà thôi!"

"Ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Không thèm để ý ngươi nữa."

Long Thần đầu đầy mồ hôi, đang muốn giải thích lại thấy Dương Linh Thanh bước ra. Hắn nhìn bộ dạng nha đầu này âm trầm cũng biết mình lại sắp gặp bi kịch.

Không ngờ Dương Linh Thanh lại nói câu đầu tiên là:"Ta đã đạt tới Long Mạch cảnh đệ lục trọng."

Vào lúc này, Long Thần mới chú ý đến biến hóa của nàng, từ khí tức cho thấy thực lực nàng không thua kém Dương Linh Nguyệt nhiều lắm.

Nàng cũng có duyên phận với Long Thần, chẳng những sinh cùng tuổi cùng tháng, ngay cả thời gian tu luyện cũng giống nhau, tăng cấp lại càng trùng hợp.

Dương Linh Thanh tiến bộ như thế tham gia Liệp Yêu đại hội sẽ ít gặp nguy hiểm hơn. Huống chi nàng rất được Dương gia quan tâm, Long Thần căn bản không cần lo lắng vấn đề an toàn của nàng.

"Vậy thì tốt, nhờ có ngươi hẳn là chúng ta vượt qua Bạch gia sẽ dễ dàng hơn."

Dương Linh Thanh thấy hắn bình tĩnh như thường mới nói:"Ngươi bây giờ còn cười được sao? Chẳng lẽ ngươi không biết yến hội chỉ là bề ngoài, thật ra hai nhà không thể nào giảng hòa được nữa. Hai tên Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi. Ta biết ngươi gần đây tăng cường thực lực rất nhanh, nhưng một mình ngươi làm sao đánh lại hai người bọn họ?"

Long Thần nhờ đó mới biết nha đầu này đang quan tâm đến mình, Long Thần không đành lòng để nàng lo lắng, vì thế mới lựa lời khuyên nhủ:"Ta quả thật tăng cường thực lực rất nhanh. Mặc dù không thể nói đánh bại bọn họ, nhưng mà chạy giữ mạng khẳng định không thành vấn đề. Hơn nữa, ta không nhất định phải chạm mặt bọn họ. Ngươi không biết Thần ca ca ta coi quỷ kế đa đoan sao? Lão tử làm sao chết trong tay hai cục đất ngu xuẩn kia được?"

Dương Linh Thanh lại không nghĩ như vậy, thực lực võ giả Long Mạch cảnh đệ thất trọng cường đại không thể coi thường. Một người như thế dư sức quét ngang năm, bảy võ giả Long Mạch cảnh đệ lục trọng, không cần phải nói đến Long Thần chỉ mới là đệ ngũ trọng.

Nàng đang muốn nói chuyện chợt thấy ánh mắt Long Thần trở nên nghiêm túc, hắn vỗ vỗ bả vai Dương Linh Thanh nói: "Ngươi đi về trước, tối nay ta lại nói chuyện với ngươi!"

Dương Linh Thanh quay đầu nhìn lại, thì ra Dương Tuyết Tình đang đứng ở sau lưng nàng. Trong Dương gia ai cũng biết quan hệ giữa Long Thần và Dương Tuyết Tình không tốt. Nàng cũng không tiện nhúng tay vào, cuối cùng đành thấp giọng dặn dò hắn rồi xoay người rời đi.

Tâm tình Long Thần lập tức biến đổi, từ đắc ý trở nên cực kỳ khó chịu.

Dương Tuyết Tình tiến lên mấy bước, đánh giá Long Thần vô cùng cẩn thận. Chỉ có thần sắc nàng vẫn lãnh đạm y như cũ."Biết tại sao hôm nay phụ thân ta mở tiệc chiêu đãi Bạch gia không? Bởi vì hai nhà chúng ta đã quyết định xong thời điểm tổ chức hôn lễ. Xế chiều ba ngày sau, các ngươi tiến vào Đại hoang sơn săn thú, còn ta sẽ đến Bạch gia."

Long Thần đã biết chuyện này, trong lòng hắn đã có dự liệu từ lâu rồi. Cho nên hắn vô cùng bình thản nhìn lại Dương Tuyết Tình, không nói gì cả.

"Chờ ta giết Bạch Thế Kỷ, tin tức truyền trở về xem các ngươi còn bái đường thế nào?"

Thấy Long Thần không có phản ứng, Dương Tuyết Tình tiếp tục nói:"Tại Liệp Yêu đại hội, ngươi nên cố gắng thu thập yêu đan hỗ trợ đệ tử gia tộc. Sau đó ngươi cũng nên rời khỏi Bạch Dương trấn, đừng trở về nữa. Nghe nói ngươi nhận được Long Ấn, lão tổ còn tặng thêm năm trăm khối Linh ngọc, Dương gia đối đãi ngươi coi như không tệ. Hi vọng ngươi sau này có thể thích ứng với cuộc sống mới."

"Long Ấn sẽ phải lưu lại Dương gia, bây giờ ngươi đưa cho ta. Sau khi ngươi rời đi, ta sẽ trả lại cho phụ thân."

Nghe Dương Tuyết Tình nói như thế, Long Thần có cảm giác giống như mình bị trục xuất khỏi Dương gia. Đúng lúc hắn cũng không muốn liên quan gì đến gia tộc này nữa, rời đi càng sớm càng tốt. Hắn đã học xong Long Ấn có giữ lại cũng vô dụng. Cuối cùng hắn quyết định lấy bí tịch Long Ấn ra, ném cho Dương Tuyết Tình.

"Ngươi cho rằng lão tử muốn sống ở cái địa phương nho nhỏ này sao? Lão tử còn phải đi tìm linh dược cho bảo bối tiểu Hi. Chỉ tiếc là lão tử giải quyết Bạch Thế Kỷ xong không thể chứng kiến vẻ mặt của ngươi lúc đó!"Long Thần nghĩ thầm trong bụng.

Dương Tuyết Tình không nghĩ tới Long Thần dứt khoát như vậy, nàng nhìn xuống Long Ấn rồi lại nhìn tới bóng lưng Long Thần đi xa, hồi lâu sau mới cười nhạt nói:"Thật là trẻ con, chịu không nổi kích thích. Long Ấn vốn có hai chiêu, mấy ngày nay ngươi có thể tu luyện hết sao?"

"Hắn đã gây thù chuốc oán với Bạch gia, đám người Thế Kỷ nhất định sẽ tìm cách đối phó hắn tại Liệp Yêu đại hội. Thực lực hắn chỉ là Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng, dựa vào luyện thể chiến kỹ làm sao đánh lại? Dù sao hắn cũng là cốt nhục của ta, thôi thì đi khuyên nhủ Thế Kỷ một lần vậy."

"Hi vọng lần này ngươi hiểu được có ân tất báo."

Long Thần tiến vào một đường hành lang phía sau viện, Linh Hi đang tường thuật lại lời nói của Dương Tuyết Tình cho hắn nghe.

"Này, mẫu thân ngươi quan tâm như thế, ngươi không động lòng sao?"

Long Thần thản nhiên nói: "Quan tâm chỉ làm mình khó chịu, ta đây cần gì tự mình chuốc lấy đau khổ? Nếu như nàng nghĩ ta không phải là đối thủ của hai tên kia, có lẽ nàng nên tìm cách khác giúp ta. Hơn nữa, nàng làm sao biết ta đang muốn giết rụng Bạch Thế Kỷ."

"Được rồi, ta bất kể ngươi muốn làm gì. Nhưng nếu là ta, ta sẽ khóc cho coi!"

Long Thần quay đầu lại nhìn đại viện Dương gia một lần cuối. Đây là địa phương hắn sinh sống mấy năm qua, xa lạ mà quen thuộc thật khó nói rõ.

Nơi này vốn là nhà của hắn, nhưng lại không có cảm giác an toàn. Ngay cả người thân cận nhất cũng không khiến hắn lưu luyến chút nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới một ngày mình phải rời đi, chỉ là trong lòng chết lặng mới không biểu hiện ra bên ngoài.

Thời gian còn lại vô cùng cấp bách, nhất lát mấy người trẻ tuổi tham gia Liệp Yêu đại hội càng thêm khẩn trương, ngày đêm chăm chỉ rèn luyện chờ ngày triển lộ thân thủ.

Lão tổ Dương gia thấy nữ nhi của mình được hạnh phúc, mỗi ngày đều cười không khép miệng.

Sáng sớm ngày nọ, Long Thần và Dương Linh Thanh, Dương Linh Nguyệt, Dương Vũ đi theo Dương Thanh Huyền bắt đầu chuyến hành trình tới Đại hoang sơn.

Về phần những đệ tử khác thực lực quá yếu, tiến vào Đại hoang sơn khó thể bảo vệ chính mình. Thậm chí bọn họ sẽ tạo thành gánh nặng cho nên không được tham gia đại hội kỳ này.

Mỗi nhà cử ra bốn người mạnh nhất, tính toán cơ bản thì chiến lực bên phía Dương gia hơi yếu. Thế nhưng, săn giết yêu thú cũng cần vận khí, chưa đến cuối cùng không thể nào phán định thắng thua.

Gia chủ hai nhà cũng rời khỏi trấn, Liệp Yêu đại hội hiển nhiên là quan trọng, nhưng bọn họ cần phải chuẩn bị hôn lễ, tiếp đón tân khách bận rộn trăm bề. Vì thế bọn họ để mặc cho đám tiểu bối đi tranh đoạt quyền quản lý Bạch Dương trấn.

Trên đường đi, Dương Linh Nguyệt và Dương Vũ đi chung một chỗ nói chuyện không ngừng. Còn Long Thần và Dương Linh Thanh theo ở phía sau.

"Này, ngươi có thủ đoạn bảo vệ tính mạng thật à?"

Trên mặt Dương Linh Thanh lộ vẻ quan tâm.

"Chỉ là mấy tên hề Bạch gia chẳng lẽ làm khó được lão tử?"

Long Thần mỉm cười thần bí.

Dương Linh Thanh thở dài bất đắc dĩ:"Được rồi, ta cũng không quản ngươi muốn làm gì. Đến lúc đó gặp nguy hiểm nhớ lớn tiếng kêu lên, ta nghe được sẽ chạy tới hỗ trợ."

Long Thần khẽ gật đầu, trong lòng hắn rất thích tiểu muội muội này. Nếu như không có liên hệ máu mủ, nói không chừng hắn đã hạ thủ từ lâu rồi.

Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt nghe thấy Long Thần lớn lối kiêu ngạo liền quay đầu lại, trong mắt thể hiện ý tứ giễu cợt. Dương Linh Nguyệt nhỏ giọng nói với ca ca của mình: "Ca, có nhớ chuyện ngươi đáp ứng ta không?"

Dương Vũ gật đầu nói: "Biết rồi, nếu đám người Bạch gia không ra tay, ta sẽ cho hắn một bài học."

Hai người thấp giọng nói chuyện, Long Thần và Dương Linh Thanh dĩ nhiên nghe không được.

Thời gian qua đi thật nhanh, khi bọn họ tới điểm hẹn thì năm người Bạch gia đã tới trước rồi.

Người dẫn đầu chính là lão tứ Bạch gia - Bạch Triển Phong, bốn người còn lại là tuyển thủ tham gia đại hội. Bọn họ nhìn thấy Long Thần cũng dám xuất hiện liền nhếch miệng cười lạnh. Bạch Thế Kỷ trực tiếp giơ một ngón tay chỉa về phía Long Thần.

Long Thần biết ý hắn là U Minh Động Thiên Chỉ.

Đây rõ ràng là hành vi khiêu khích, nhưng Long Thần làm như không thấy. Hắn chỉ quan tâm đến một người đang đứng ở phía trước hàng, đó là người đại diện cho Linh Vũ gia tộc tới đây giám sát Liệp Yêu đại hội.

Người này mặc cẩm y màu đen, trên đầu đội một cái áo choàng thật lớn che kín tướng mạo. Chỉ có điều Long Thần cảm giác khí tức người này tỏa ra rất là nguy hiểm.

"Thực lực người này rất cường đại." Thanh âm Linh Hi truyền vào trong tai Long Thần.

"Rất mạnh?"

"Nói không rõ, ngươi có thể hiểu là lão tổ nhà ngươi đỡ không nổi một chiêu là được."

Linh Hi tùy tiện nói một câu khiến cho cho Long Thần dựng đứng tóc gáy.

Có thể dùng một chiêu đánh bại lão tổ Dương gia? Ở trong nhận thức của Long Thần hoàn toàn không có khái niệm này. Người này rốt cuộc kinh khủng tới mức nào?

Người kia cũng đang quan sát Long Thần, chốc lát sau ánh mắt hắn hiện vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ có nhiêu đó thôi, không hơn.

Dương Thanh Huyền đi tới gần người kia chắp tay thi lễ, nói:"Lang đại nhân, đệ tử Dương gia đã tới."

"Ừ, vậy thì lên đường tới Đại hoang sơn, hai người các ngươi trở về đi. Linh Vũ gia tộc sẽ cho các ngươi kết quả công bình."

Dương Thanh Huyền và Bạch Triển Phong không dám làm trái lời hắn, vừa nghe xong lập tức xoay người rời đi. Xem ra lời Linh Hi nói nhất định là sự thật rồi.

Long Thần nghe giọng nói của hắn liền biết đây là một người trẻ tuổi, cơ hồ ngang bằng với đám thanh niên đang đứng ở nơi này.

"Phải biết rằng sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Các ngươi là thiên tài Bạch Dương trấn, nhưng đến địa phương lớn hơn không khác gì phế vật."

Linh Hi nói câu này khiến cho Long Thần cảm thấy mình kiến thức thiển cận, đây là do hắn ít khi ra ngoài, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ hoạt động chung quanh Bạch Dương trấn mà thôi. Nhưng điều này không hề trở ngại Long Thần bội phục người kia sát đất, tuổi tác còn trẻ đã có được tu vi như thế hiển nhiên là kỳ tài hiếm thấy.

Dương Thanh Huyền và Bạch Triển Phong vừa đi, Lang đại nhân lập tức khởi hành đến Đại hoang sơn. Đám tiểu bối Bạch gia và Dương gia nhìn nhau hội ý, sau đó vội vàng cất bước đuổi theo.