Long Ngạo Chiến Thần

Chương 4: Hoang Vu Thánh Thể

"Tên khốn kiếp, ngươi lại dám đánh ta?"

Lúc này Long Phương hai tay che mặt kêu thảm thiết, trong lòng càng khó có thể tin, tự mình nghĩ ra thiên phiến để đối phó với Long Ngạo, không ngờ hắn lại dùng hoa chiêu này trên mặt mình, đây có phải là thật không?

"Là ngươi vừa mới nói thiên phiến chính là mỗi ngày đánh vào mặt ta một trận. Ta chỉ là làm mẫu trước thôi, cảm giác thế nào, có thoải mái không?”

"Thoải mái con mẹ ngươi, ta muốn giết ngươi." - Long Phương tức giận đã mất đi lý trí, gào thét xông ra ngoài.

Long Phương lao về phía Long Ngạo nhưng hắn chợt thấy bất ngờ, không thể tin được. Bóng người của Long Ngạo tự nhiên lại biến mất ngay trước mắt hắn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Bởi vì ngươi vừa mới nói tới thiên phiến, ta cũng bỗng nhiên nghĩ đến một loại ngũ chỉ phiến(*), không ngại cho ngươi thử trước."

Vào lúc này, bỗng nhiên nghe được giọng nói của lão Thất vang lên ở phía sau, bọn bốn người Long Phương giật cả mình. Long Phương quay người chuẩn bị xuất thủ, nhưng rốt cuộc vẫn không kịp.

“Bốp, bốp, bốp…”

Một loạt tiếng bạt tai liên tiếp vang lên.

Long Phương căn bản không biết bị đập bao nhiêu cái, ngay cả cơ hội phát ra tiếng kêu thảm cũng không có.

“Ầm” một tiếng, Long Phương không chịu nổi cú “liên hoàn tát” liền ngã xuống đất, ngất đi.

Lúc này khuôn mặt vốn hoạt bát của Long Phương nhìn giống như một cái đầu heo. Chỉ e là cho tới bây giờ Long Phương cũng không nghĩ tới chuyện, chiêu thức mà mình nghĩ ra để sỉ nhục Long Ngạo lại bị áp dụng ngược lại trên mặt mình.

"Lão thất, ngươi, ngươi, ngươi ngưng luyện ra nội kình?"

Thân là võ giả nội kình ngũ trọng thiên võ giã, Long An và Long Chính làm sao không nhìn ra được, tên phế vật này suốt mười năm nay đều không thể ngưng luyện ra nội kình, nay vừa mới xuất nội kình ra, nếu không phải như vậy thì làm sao có thể nhẹ nhàng tát vào mặt lão Thập Nhị được.

Ngưng luyện ra nội kình?

Cho dù trong lòng hai người vạn lần cũng không thể tin được, nhưng trong nội tâm vẫn rõ ràng khiếp sợ, phế vật ngày xưa giờ đã ngưng luyện ra nội kình.

“Ta có ngưng luyện ra nội kình hay không thì không biết, nhưng bây giờ ta lại muốn ra một chiêu bạch bất phiến.(*)”

Bạch bất phiến?

Dường như đã biết rõ đối phương muốn làm gì, sắc mặt Long An và Long Chính đầy kinh hãi, ngay lúc đang chuẩn bị đánh đòn phủ đầu thì “bốp bốp bốp…”, tiếng bạt tai đã vang lên.

Long Ngạo điên cuồng tát lên mặt hai người Long An, Long Chính. Ánh mắt hắn lạnh như băng, hoàn toàn không có chút ý định nương tay.

Suốt mười năm nay nhận lấy bao sỉ nhục và khinh thường, không ngừng nhẫn nhục đã giúp cho Long Ngạo hiểu ra một đạo lý, đó là làm người thì không thể quá lương thiện, đối với kẻ địch không thể quá nhân từ, nếu không thì coi như là tàn nhẫn với chính bản thân mình.

“Thiên phiến? Ta lại muốn ra một chiêu, gọi là phiến hoàn tưởng phiến(*), đa tạ đã chỉ giáo.”

“Bốp bốp bốp…” Âm thanh bạt tai vang vọng cả nhà thờ tổ.

Nhìn thấy ba người còn lại ngã xuống đất không dậy nổi, Long Thiến Thiến đứng bên cạnh cả người run rẩy, ngây ngẩn. Bởi vì từ đầu đến cuối nàng cũng không nghĩ tới, lão Thất từ trước tới nay vốn dĩ nhu nhược, vì sao lúc này lại cuồng vọng như thế, hơn nữa thực lực lại mạnh lên rất nhiều.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Sau khi tát xong, Long Ngạo không thèm liếc nhìn ba người Long Phương đang nằm dưới đất, mà quay đầu liếc nhìn Long Thiến Thiến đang ngây ngốc như con gà gỗ, lạnh lùng nói:

“Lần này ta không tát ngươi bởi vì ngươi là nữ nhân, nhớ cho kỹ về sau đừng đến chọc ta nữa, nếu không sau này mỗi ngày ta sẽ dùng ngũ chỉ phiến, bạch bất phiến và phiến hoàn tưởng phiến để trị các ngươi đó, nếu không tin thì có thể thử một lần.”

Trên miệng hiện lên một nụ cười xấu xa, Long Ngạo quay người rời đi.

“A!”

Mãi đến tận mười phút sau, Long Thiến Thiến mới hoảng sợ la hét lên như vừa nhìn thấy quỷ. Cho đến lúc những người khác trong Long gia tìm đến từ đường, phát hiện ra từ đường dơ dáy bẩn thỉu đến mức không chấp nhận nổi thì đã thấy bốn người họ ngất đi từ lúc nào.

------

Trở lại độc viện.

Long Ngạo vẫn còn có chỗ chưa nghĩ ra, tu vi của mình vì sao có thể êm đẹp đột phá lên đến nội kình thất trọng thiên, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy?

Long Ngạo biết rõ chuyện này không đơn giản như vậy, cuối cùng thì nguyên nhân là gì?

Thử vận chuyển nội kình trong đan điền, vẫn là tuần hoàn không thôi, điều này cũng đã chứng tỏ tối hôm qua chắc chắn đã có chuyện xảy ra, đây cũng không phải là nằm mơ mà là chuyện xảy ra thật.

Sấn nhiệt đả nhiệt.(*)

Đột phá đến nội kình cảnh giới thất trọng thiên một cách rất mơ hồ, khó hiểu, Long ngạo chuẩn bị tiếp tục tu luyện, nhìn xem đây phải chăng là thời vận đến, một lần có thể đột phá đến nội kình cảnh giới bát trọng thiên?

Đã qua trọn một giờ, nhưng Long Ngạo lại cảm thấy nội lực không có chút tiến triển nào, chẳng lẽ mình chỉ dừng lại ở đây?

“Chủ nhân, hoang vu thánh thể của người cần hấp thu lực lượng khổng lồ, nếu không rất khó để đột phá.”

“Chủ nhân?”

Nghe được âm thanh truyền đến, Long Ngạo suýt chút nữa là bị hù chết, cảnh giác hỏi:

“Là người hay là quỷ? Nếu là người, có bản lãnh thì ra đây đi, làm gì mà lén lén lút lút như vậy?”

“Chủ nhân, ta đang ở trong đan điền của người, người hãy thử để linh hồn người câu thông với linh ấn, ta sẽ dẫn người tiến vào bên trong không gian của long ấn.”

Đan điền? Long ấn?

Mấy thứ này là cái gì vậy?

Mang theo sự hiếu kì, Long Ngạo đưa linh hồn của mình tiến vào đan điền. Dựa vào thực lực của hắn căn bản không thể làm được điều này, nhưng ngay lúc này có người tương trợ, linh hồn hắn liền thông suốt vào đan điền, nhìn thấy một vật thể màu đen, sáu mặt khắc của cự long tiểu ấn trôi nổi trong đan điền của mình.

Lúc này trong tiểu ấn bắn ra một cỗ công lực kì dị, mang theo linh hồn của Long Ngạo chậm rãi tiến vào bên trong tiểu ấn, thì ra cái này gọi là không gian bên trong của Long ấn.

Một không gian u ám thần bí, vô biên vô hạn, trong không khí tràn ngập những tia nước chảy màu xám đen khỏa lấp, cả không gian rất ngột ngạt, cảm giác như thở không nổi.

Trong không gian vô biên vô hạn thần bí có một cự đại huyết trì, bên ngoài là một lão giả thân ảnh hư ảo đang đứng, không thấy rõ ngũ quan, giống như bị lụa trắng che lấp.

Có một lối đi vào không gian thần bí duy nhất bên cạnh huyết trì, Long ngạo nhìn chằm chằm vào lão giả hư ảo hỏi:

“Chuyện gì vừa mới xảy ra, ngươi vừa nói chuyện với ta đó à?”

Cự đại Huyết trì không ngừng lăn lộn trong huyết phao(*), trông giống như đang nấu một nồi nước sôi, “ùng ục uc, ùng ục ục”, không ngừng sôi sục. Đừng nói là tiến vào, chỉ cần đến gần cũng có thể cảm nhận được khí tức khổng lồ bên trong Huyết trì.

“Chủ nhân, ta tên là Long Phúc, là quản gia trong không gian của Long ấn, chúc mừng chủ nhân được Long ấn thừa nhận.”

Long ấn thừa nhận? Long Phúc?

Long Ngạo hoàn toàn mơ hồ, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ đây là tiểu ấn mình đã lấy được trong từ đường?

“Ngươi có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Chủ nhân, trước khi thực lực của người đủ mạnh, ta không thể nói cho người biết bất cứ chuyện gì, xin thứ lỗi, tuy nhiên sau này ta sẽ không ngừng luyện hóa linh hồn nguyên thần, tương trợ người tăng năng lực lên, còn có thể giúp người luyện chế hồn nô ngăn địch.”

Mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng nếu đối phương không muốn nói nhiều lời, Long Ngạo cũng không hỏi nhiều nữa.

“Sự tình khác ta có thể không hỏi, nhưng theo ngươi nói Hoang Vu thánh thể thì rốt cuộc đó là cái gì, có thể nói cho ta biết không?”

“Chuyện này thì có thể, chủ nhân, người vốn có thể chất là Hoang Vu thánh thể, trong thời kì hoang vu, loại thể chất này được vinh dự xem là đệ nhất tu luyện thánh thể, tốc độ tu luyện chỉ trong nháy mắt, nhưng đồng thời thể chất của loại này cũng được xem là đệ nhất tu luyện phế thể.”

***

(*) Ngũ chỉ phiến: Ngũ chỉ là năm ngón tay. Ý nói chiêu “ngũ chỉ phiến” là dùng năm ngón tay để tát.

(*) Bạch bất phiến: Không dại gì không tát.

(*) Phiến hoàn tưởng phiến: Tát mà tưởng như không tát.

(*) Sấn nhiệt đả nhiệt: Rèn sắt khi còn nóng, ý nói việc tranh thủ, tận dụng thời cơ.

(*) Huyết phao: Bọng máu.