Long Ngạo Chiến Thần

Chương 95: Đồ lưu manh

Xích Diễm hổ vốn là bị Trấn Hồn Ấn xâm nhập vào một cách âm thầm lặng lẽ, lại bị Long Ngạo vỗ một chưởng vào trên đỉnh đầu, hai đòn công kích mạnh mẽ đánh xuống khiến thân thể nó không chịu được mà ngã xuống.

Trong nội tâm Long Ngạo lập tức vui vẻ.

Hắn lập tức ném Long ấn ra, thu nhập linh hồn Xích Diễm hổ vào Long ấn không gian.

Lúc này Long Ngạo đã nhận ra, từ đầu đến cuối giết được ba con Xích Diễm hổ, xem như đạt được ba linh hồn Xích Diễm hổ.

"Đi."

Số Xích Diễm hổ còn lại sớm đã tiêu trừ được công lực ăn mòn trong cơ thể, ánh mắt nó lạnh như băng liền đi đuổi giết Long Ngạo và thiếu nữ xinh đẹp.

Long Ngạo và thiếu nữ xinh đẹp chạy như điên trọn vẹn nửa canh giờ, phát hiện đã hoàn toàn bỏ xa Xích Diễm hổ, lúc này hai người mới thở ra một hơi, đều đặt mông ngồi dưới đất.

Cho tới giờ khắc này, Long Ngạo mới quan sát tỉ mỉ thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh mình, nàng ta mặt trái xoan, lông mày hình lá liễu, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phối hợp với dáng người tuyệt hảo, nhìn như thế nào cũng đều là nhan sắc khuynh quốc khuynh thành.

Hừ lạnh một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp trừng mắt liếc nhìn, cả giận nói:

"Nhìn cái gì vậy, đồ lưu manh."

Đồ lưu manh?

Mình đã thành đồ lưu manh sao?

Bị đối phương mắng có chút vỡ mộng, sắc mặt Long Ngạo cũng lập tức lạnh lùng lại, nói ra:

"Ngươi có phải đại di mụ(*) hay không vậy? Ta vừa mới cứu ngươi, ngươi đến cả một tiếng cám ơn cũng không nói, rõ ràng còn mắng ta là đồ lưu manh, ngươi có phải đầu óc có vấn đề rồi hay không?"

Nếu nam nhân nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp với dung nhan như vậy thì sớm đã bị mê hoặc bay cả ba hồn khí phách, nhưng trong nội tâm Long Ngạo toàn bộ đều là Vũ Âm, cho nên đối với bất cứ nữ tử nào cũng đều không có chút ý tứ động tâm.

"Ngươi dám mắng ta à? Ngươi vừa mới mắng ta cái gì? Có bản lĩnh ngươi mắng một lần nữa một lần nữa thử xem."

Tinh thần của Long Ngạo cũng không được khá lắm, chính mình mạo hiểm nguy hiểm tính mạng cứu đối phương, đối phương không cảm kích đã đành, bây giờ rõ ràng ngược lại còn trả đũa.

"Ta vừa mới nói ngươi là đại di mụ, đầu óc ngươi có vấn đề, con mẹ nhà ngươi, cứu ngươi cũng như không vậy, cáo từ."

"Muốn đi à?"

Hừ lạnh một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp đã lao theo Long Ngạo, người chưa tới, sát khí khủng bố đã tới trước.

Long Ngạo giật mình, vừa mới đứng dậy đã bị đối phương công kích, hắn vội dùng một quyền đỡ lại, Hoàng Tuyền cửu liên kích, chín luồng quyền kình lập tức chồng lên nhau, chưởng quyền va vào nhau, Long Ngạo chưa kịp phản ứng đã bị đối phương một chưởng hung hăng bức lùi lại.

Long Ngạo chấn động, cũng tuyệt đối không ngờ thực lực đối phương lại hung hãn như thế, bởi vì Long Ngạo có mười phần tin tưởng, cho dù gặp được võ giả Dung Hợp cũng có thể chiến một trận, thậm chí bằng vào Trấn Hồn Ấn có thể giết chết đối phương.

Nhưng giờ khắc này Long Ngạo có một cảm giác, đó chính là thực lực của đối phương hình như đã đạt tới Dung Hợp đỉnh phong, trừ phi là Trấn Hồn Ấn âm thầm lặng lẽ xâm nhập vào bên trong cơ thể đối phương, nếu không, muốn chém giết đối phương dường như là một chuyện không thể nào.

Trấn Hồn Ấn.

Long Ngạo cũng không sử xuất Trấn Hồn Ấn, bất kể thế nào đối phương cũng là một cô gái, hơn nữa cũng không sai lầm lớn, nếu mình thực sự giết đối phương, trong nội tâm cũng sẽ không đành.

"Ta không tính toán chi li với ngươi, con gái gì như đại dì mụ, tính tình cũng thô bạo."

Thiếu nữ xinh đẹp nghe được câu đó thì tức đỏ mặt tía tai, nàng nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp đuổi giết, hai người một trước một sau chạy như điên, sự tình đến mức này Long Ngạo cũng tuyệt đối không ngờ, căn bản là cứu người, nhưng giờ thì sao chứ? Bị người mà mình cứu đuổi giết.

Đánh không lại thì bỏ chạy, dưới tình huống này Long Ngạo cũng không để Trấn Hồn Ấn ra, ngoại trừ việc chạy ra hình như cũng không có biện pháp nào khác.

Trong rừng rậm Lôi Đình.

"Nhìn xem, võ giả Dung Hợp đuổi giết võ giả Diễn Hóa, người này xem như không may rồi."

"Chúng ta tốt nhất vẫn là đừng chọc tay vào, võ giả Dung Hợp thật đáng sợ."

Long Ngạo và thiếu nữ xinh đẹp một trước một sau tiến hành truy đuổi, người nhìn thấy không ai dám đi tới chọc vào, bởi vì thiếu nữ xinh đẹp phát tán ra khí thế cường đại, bề ngoài rõ ràng là một thiếu nữ xinh đẹp nhưng cũng chính là một vị võ giả Dung Hợp.

Võ giả Dung Hợp.

Lôi Đình chiến lần này có hơn bốn trăm người tham gia, tổng cộng có ba mươi vị võ giả Dung Hợp, nói cách khác, trong bốn trăm vị võ giả Tiên Thiên, võ giả Dung Hợp chính là thực lực cường đại nhất, vì thế không có người nào muốn đi trêu chọc một vị võ giả Dung Hợp.

Trong rừng rậm Lôi Đình, một nơi tĩnh mịch ngoài sơn cốc.

Bị thiếu nữ xinh đẹp đuổi giết một mạch, Long Ngạo thậm chí đến cả đông tây nam bắc đều không nhìn tới, một đường chạy như điên mà đi, nhìn thấy sơn cốc khổng lồ, muốn hay không muốn thì cũng bước một bước như mũi tên mà vào.

"Đồ lưu manh, mặc kệ ngươi chạy đến đâu, ta đều muốn giết ngươi."

Thiếu nữ xinh đẹp phẫn nộ điên cuồng hét lên một tiếng, đằng đằng sát khí đi theo Long Ngạo tiến vào sơn cốc, trong nháy mắt hai người đã biến mất hoàn toàn trong sơn cốc.

Trong sơn cốc khói đen lượn lờ, thậm chí có một loại mùi dị thường gay mũi.

Long Ngạo vừa mới bước vào sơn cốc, sắc mặt lập tức âm trầm xuống, bởi vì hắn đã cảm nhận được trong sơn cốc có bất thường, nhưng vì đằng sau có người đuổi giết, hiện tại căn bản không cách nào rời khỏi đây.

“Ô ô ô, ô ô ô, ô ô ô…”

Ở chỗ nơi sâu trong sơn cốc đột nhiên truyền ra từng đợt gào khóc thảm thiết, vừa mới nghe được Long Ngạo lập tức vận chuyển công lực trong cơ thể chống cự từng trận gào khóc thảm thiết này, bởi vì âm thanh khó nghe này giống như Trấn Hồn Ấn, có thể ăn mòn linh hồn.

Long Ngạo chấn động, giờ khắc này hắn chẳng quan tâm gì khác nữa, toàn lực chống cự.

Thiếu nữ xinh đẹp đảo mắt tới, nhìn thấy đồ lưu manh thì nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm cầm trong tay đã hung hăng đâm tới, thiếu nữ xinh đẹp thực sự là đã động sát tâm, không có chút lưu tình nào, thanh kiếm sắc bén liên tiếp chém tới.

Đỡ lại một chưởng, Long Ngạo cũng không dám dùng thân hình ngăn cản kiếm khí, tiếp tục trốn tránh, vẫn là kiếm khí gây thương tích, nhưng giờ khắc này Long Ngạo không quan tâm những chuyện khác, bởi vì sức mạnh của âm thanh này quả thực quá lớn, hơi không cẩn thận sẽ bị âm thanh ăn mòn, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Thiếu nữ xinh đẹp đang chuẩn bị tiếp tục ra tay thì cũng phát hiện có gì đó không đúng, phát hiện ra âm thanh ăn mòn linh hồn, nàng vốn dĩ có thể chống cự được, nhưng do lửa giận che mờ tất cả, cộng thêm linh hồn bắt đầu bị ăn mòn, nên đã ngất đi.

Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp ngất đi Long Ngạo thật muốn không quan tâm, nhưng nói cho cùng Long Ngạo cũng là một nam nhân, đây cũng không phải nói Long Ngạo tham mỹ sắc, mà là không thể nhìn một nữ nhân chết trước mặt mình được.

Không có cách nào nữa, Long Ngạo bước ra như một mũi tên ôm lấy thiếu nữ xinh đẹp, không chỉ có mình muốn chống cự âm thanh ăn mòn này mà còn muốn tương trợ thiếu nữ xinh đẹp này.

Không đứng tại chỗ nữa, Long Ngạo ôm thiếu nữ xinh đẹp hướng ra phía ngoài sơn cốc chạy như điên, “bịch”, lúc này Long Ngạo ôm thiếu nữ xinh đẹp cùng nhau rơi vào trong một vũng hố tối sầm, lập tức hai người đều biến mất vô tung vô ảnh. Trong sơn cốc khói đen vẫn lượn lờ, vẫn tiếng gào khóc thảm thiết.

***

(*) Đại di mụ: Bà dì.