Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 92: Cha mẹ đi xa

Dịch giả: Tiểu Băng

Đường Vũ Lân nói: "Ta muốn luyện tập Nghìn Rèn nhiều hơn, kiếm nhiều tiền, để dành tiền mua Hồn Linh, còn mua đồ ăn tốt trong học viện. Ta ăn quá nhiều, phải tốn rất nhiều tiền cho việc ăn, cần những món có khả năng bồi bổ tốt cho cơ thể..."

Mang Thiên nhìn tên đệ tử đã cao lên một khúc, ánh mắt dần trở nên nhu hòa.

Hắn than nhẹ: "Đúng vậy, là ta sai a. Thật ra lúc ngươi hoàn thành Nghìn Rèn Trầm Ngân, thì đã có tư cách Đoán tạo sư cấp ba. Hồn Lực ngươi không đủ mạnh, nhưng trời sinh Thần lực đã đền bù cho nó. Mới ngần này tuổi đã có thể tập trung tinh thần đi vào được trạng thái rèn, cảm thụ được sinh mệnh kim loại, vô cùng đáng quý."

"Ta sở dĩ không cho ngươi trở thành Đoán tạo sư cấp ba, một là sợ bị người ta lợi dụng, hai là sợ ngươi cho rằng mình có thiên phú sinh ra kiêu ngạo, chôn vùi cả tương lai. Nhưng ta lại quên, dù là Hồn Sư hay là Đoán Tạo Sư, thì muốn vươn lên cấp độ cao hơn đều phải đòi hỏi rất nhiều tài nguyên, ngươi lại chỉ dựa được vào bản thân mình. Là ta ích kỷ."

Đường Vũ Lân sững sờ lão sư đang cảm khái, "Lão sư, vậy là ngài đồng ý cho ta tham gia kiểm tra Đoán tạo sư cấp ba?"

Mang Thiên nhẹ gật đầu, "Tham gia đi, nếu đệ tử của ta là tuyệt thế thiên tài của giới rèn, thì không có lý do gì lại đi tước bỏ hào quang ngươi đáng được hưởng!"

Được lão sư đồng ý, Đường Vũ Lân vui mừng, "Cảm ơn lão sư, tạ ơn lão sư."

Mang Thiên điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: "Ngươi đừng mừng vội, ta phải nhắc nhở ngươi, sau khi trở thành Đoán tạo sư cấp ba, ngươi coi như đã đi vào chỗ sâu của giới rèn. Ta sẽ yêu cầu hiệp hội tạm thời giữ bí mật cho ngươi, ngươi phải càng ít xuất hiện ở hiệp hội càng tốt. Không được bởi vì bản thân trở thành Đoán Tạo Đại Sư tự mãn và kiêu ngạo. Nếu để cho ta biết, ta không tha cho ngươi."

"Vâng, lão sư!" Đường Vũ Lân vội cung kính đồng ý.

"Vũ Lân, ta luôn giẫm chân ở Đoán Tạo Sư cấp sáu không tiến vào Thánh Tượng cấp được, không phải vì ta không đủ cố gắng, không phải vì thiên phú ta không đủ. là bởi vì, ta không đủ Hồn Lực để chèo chống Thánh Tượng cấp. Đấu La Đại Lục chúng ta gần vạn năm, Hồn Đạo Khí phát triển mạnh, ưu thế của hồn sư giảm hẳn xuống, giờ có là người bình thường cũng dùng được Hồn Đạo Khí, có được sức mạnh khủng khiếp từ nó. Hồn Đạo Khí đã hoàn toàn thay đổi cả Đại Lục."

"Nhưng, ta phải nói cho ngươi biết, Đấu La Đại Lục chúng ta, dù sao cũng vẫn là dùng Hồn Sư làm cơ sở phát triển, cho nên, dù là nghề nghiệp nào, phát triển tới tầng cao nhất, Hồn Lực, đẳng cấp Hồn Sư, vẫn trở thành thứ có tính quyết định. Cơ Giáp Sư Thần cấp nhất định phải có thực lực Bát Hoàn trở lên, ít nhất phải trở thành Hồn Đấu La. Đoán Tạo Sư chúng ta cũng vậy, không có Thất Hoàn Võ Hồn thì không thể tiến vào cấp độ Thánh Tượng, ta chính là bị mặt này làm hạn chế, cả đời không thể trở thành Thánh Tượng. Đây là lý do vì sao sau khi ngươi tới Đông Hải Thành, lão sư không nghiêm khắc lắm về rèn, là vì lão sư hy vọng ngươi sẽ tiến bộ về tu vi Hồn Lực. Dù ngươi có trời sinh Thần lực, nhưng sau khi tiến vào Ngũ cấp Tông Tượng, thì cũng phải có Tinh Thần Lực và Hồn Lực cường đại hỗ trợ, cho nên, nhất định phải cố gắng tu luyện. Đừng dè sẻn tiền bạc, đồ ăn ở học viện nếu có ích, thì phải ăn cho nhiều."

"Vâng!"

Mang Thiên bình thường rất ít khi nói nhiều như vậy, nhìn sự cảm khái trong mắt lão sư, Đường Vũ Lân bỗng thấy hồi hộp. Bây giờ nó còn nhỏ, nhưng Hồn Lực tu vi cũng đã thua kém bạn bè, muốn trở thành Hồn Sư cường đại, nói dễ vậy sao? Nó phải trả giá nhiều hơn người ta mới được.

Mang Thiên đưa tay vào ngực, lấy ra một phong thư đưa cho Đường Vũ Lân, "Ta lần này tới còn có một việc, là giao phong thư này cho ngươi, đây là thư phụ thân ngươi viết cho ngươi."

"A? Sao phụ thân không đánh thông tin Hồn Đạo cho ta?" lần cuối Đường Vũ Lân liên lạc với gia đình, mới cách đây hơn một tuần.

"Xem đi." Mang Thiên đầy thâm ý nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Đường Vũ Lân vội mở thư.

Trong bì thư có hai tấm thẻ và một phong thư.

Đường Vũ Lân lấy thư ra trước, trong thư là chữ của phụ thân.

"Vũ Lân con ta, lúc con nhận được phong thư này, phụ thân, mẫu thân đã đi tới một nơi rất xa.

Phụ thân vẫn luôn rất ích kỷ, vì muốn mình sống tự tại, đã làm con phải chịu nhiều khổ sở, ngay cả mua Hồn Linh, cũng phải mua cái phế Hồn Linh kém nhất.

Đêm hôm đó, phụ thân đã khóc, là phụ thân bất tài, không giúp được cho con, làm con còn nhỏ đã phải đi học rèn. Dù việc này phụ thân không hối hận, nhưng khiến con phải chịu khổ nhiều như vậy, phụ thân xin lỗi con.

Kỳ thật, phụ thân là một nhà thiết kế Cơ Giáp, trước kia vì một tấm bản vẽ thiết kế bị một ít thế lực chú ý, họ muốn khống chế phụ thân. Phụ thân lựa chọn trốn tránh, dẫn mẫu thân con chạy tới Ngạo Lai Thành. Sau đó ẩn cư, chỉ làm một người bình thường. Nhưng, bây giờ mới thấy, sống như người bình thường không thích hợp với ta, vì con, phụ thân sẽ quay lại nghề cũ ngày xưa. Trong này có hai tấm thẻ, một cái là Thẻ thân phận của con, cái còn lại, là thẻ tiền dùng được trên toàn đại lục, bên trong có số tiền người ta kia đưa cho phụ thân để mời phụ thân thiết kế cho họ, là một trăm vạn, vừa vặn đủ cho con mua một cái hồn linh trăm năm.

Những gì hiện giờ phụ thân có thể làm được, chỉ có bấy nhiêu. Sau này phụ thân kiếm được thêm tiền, sẽ chuyển vào thẻ này cho con. Con trai, thiên phú của con, là sẽ đi lên đỉnh phong, đừng ngoái đầu lại phía sau, hãy cứ thẳng đường nhìn lên phía trước. Hãy nhớ câu nói kia của phụ thân, trên thế giới này, thứ duy nhất con có thể dựa vào chỉ có chính bản thân con. Phụ thân tin rằng, với sự kiên cường và năng lực của con, con nhất định sẽ vươn lên đến đỉnh phong.

Đừng đi tìm chúng ta, trước khi chúng ta đảm bảo mình an toàn, sẽ không liên lạc với con. Dãy số thông tin hồn đạo của con phụ thân đã biết, sau khi phụ thân ổn định, phụ thân sẽ tìm con.

Phụ thân, mẫu thân yêu con, vĩnh viễn yêu con."

Lòng Đường Vũ Lân siết lại, phụ thân viết rất bình thường, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại tràn đầy tình yêu dành cho nó.

"Phụ thân, mẫu thân!" Đường Vũ Lân hét lên, chạy ra ngoài.

Nó đâm sầm vào Mang Thiên.

Mang Thiên nắm lấy vai nó, "Họ không sao đâu, chỉ là tạm thời phải đi xa thôi. Vũ Lân, ngươi phải kiên cường!"

Nước mắt rơi xuống, vì mình, là vì mình, vì tiền, phụ thân, mẫu thân mới đi xa.

Nắm chặt lá thư, nó khóc không thành tiếng.