Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 30: Chương 30

Nếu lão tổ đã chính miệng nói đắng, vậy thì đan dược đó chắc chắn là rất đắng, Ngân Nhung nhất thời chẳng muốn ăn nữa.

Y liếc trộm Thành Dương Mục Thu, phát hiện đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần, không khỏi hơi suy nghĩ —— dù sao thì hắn cũng không biết, lặng lẽ rút đan dược đó ra, còn không được sao?

Có điều là Ngân Nhung còn chưa kịp duỗi vuốt ra, Thành Dương Mục Thu khép mắt nói: “Tẩy Tủy Đan cũng phải ăn.”

“…” Ngân Nhung sợ sệt rút móng về.

Chờ chút.

Tẩy Tủy Đan??!

Cái thứ đó là Tẩy Tủy Đan? Là cái mà mấy đạo sĩ kia nhắc đến, loại đan dược siêu cấp đắt tiền đó sao?

Tiểu yêu nhà nghèo cả đời sống dưới quê đột nhiên cảm thấy thuốc đắng dã tật, ăn rồi cũng không sao cả.

Chỉ tiếc là thứ thuốc đắng đó có thôi sẽ làm hỏng mùi vị của thịt viên Trĩ Tuyết, phung phí của trời, đốt đàn nấu hạc.

Được rồi được rồi, đắt như vậy thì không thể lãng phí.

Ngân Nhung nhắm mắt, dùng tâm tình lừng lẫy như tráng sĩ chặt tay, cắn thịt viên một cái.

…sau đó lập tức ngất ngây.

Không những không đắng, mà còn có một mùi vị trong veo, sau khi ăn xong cả mình hồ ly đều có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, như trong ngày mùa hè ăn một miếng váng sữa ướp đá hơi lạnh, lại lẫn với mùi của viên Trĩ Tuyết, mùi vị này… tuyệt với!

Ngân Nhung suýt chút nữa đã vùi đầu mình vào trong thịt viên, thậm chí tốc độ ăn còn vượt qua tốc độ nhét thuốc của con rối.

Thành Dương lão tổ không còn nhắm mắt dưỡng thần nữa, không tiếng động phất tay áo với con rối, ra hiệu cho chúng nó lui ra.

Tư chất của hắn là thiên linh căn hiếm thấy, trước chưa từng dùng Tẩy Tủy Đan hay gì cả, nói thứ đó đắng, chẳng qua là thuận miệng nói bừa, vì để tìm một cái cớ hợp lý cho việc cố tình phái người đi mua cái gà viên gì đó mà thôi.

Nhưng cho dù không khổ, suy cho cùng vẫn là thuốc, không đến nỗi… ăn ngon lành như vậy chứ?

Không biết là, ngoại trừ thảo dược trong veo ra, Ngân Nhung còn được ăn một loại hương vị độc hữu.

Là hương vị của linh thạch thượng phẩm đó.

Thành Dương lão tổ luôn luôn khắc kỷ cần cù, không có tình cảm dư thừa gì, bên sẽ không lãng phí tinh lực còn thừa đi làm chuyện vô dụng.

Trong mọi thời khắc đều gần như là đang tu luyện, nếu như là vào nửa năm trước, nói thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ ra được rằng mình sẽ có một ngày chăm chú quan sát coi một cục lông ăn, còn xem ròng rã một canh giờ.

Cuối cùng Ngân Nhung no đến mức không động đậy nổi, phơi cái bụng mềm mại trắng tinh của mình ra, đến lúc này mới nhận ra, hỏi: “Chưởng môn ca ca, sao ngươi vẫn còn ở đây?”

Lúc này Thành Dương Mục Thu mới chợt ý thức được, minh đã nhìn y trọn một canh giờ.

Chỉ trong một thoáng hắn đã khôi phục vẻ nghiêm túc, “Tẩy Tủy Đan đó có thể tẩy luyện linh mạch của ngươi, rửa đi tạp chất, có lẽ sẽ hơi đau, nhưng sau khi tẩy luyện thành công, rất có lợi cho ngươi.”

Ngân Nhung phô cái bụng xù lông tơ của mình, không khỏi sốt sắng liếm liếm mũi, có thể đau sao? Vậy vì sao y không hề có chút cảm giác nào? Mà trái lại còn cảm thấy rất thoải mái.

Thành Dương Mục Thu: “Mấy ngày nay học thuộc công pháp, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đã thấy có tiến bộ chưa?”

Ngân Nhung cảm thấy lão tổ đang hỏi việc quan trọng, thì hẳn nên ngồi dậy trả lời cho đàng hoàng.

Nhưng mà y ăn nó qua, lật mấy lần, mà vẫn không trở mình lên được, thành thật đáp: “Công pháp không có tác dụng, nhưng khoanh chân ngồi tĩnh tọa hấp thu tinh hoa nhật nguyệt thì có hiệu quả, mị thuật của ta có tinh tiến!”

“…” Mí mắt Thành Dương Mục Thu giựt giựt, nghiêm mặt nói, “Người ta thường nói yêu tộc không thể dùng phương pháp tu luyện của con người, thật ra không phải vậy.

Có hiểu lầm như vậy, một là do công pháp không thích hợp, hai là công pháp tinh diệu uyên thâm đều là bí mật bất truyền của các môn phái, ngay cả tu sĩ bình thường cũng không có được, đừng nói chi là yêu tộc.

Đợi sau khi tẩy luyện linh mạch rồi, ngươi có thể thử vận chuyển những công pháp đã học trước đó.”

Ngân Nhung vẫn giữ tư thế phơi bụng như trước, nghe vậy nghiêng nghiêng cái đầu xù lông, như hiểu như không hiểu “chít” một tiếng, quên phải nói tiếng người.

Bốn người Thanh Phản, Thanh Bản, Thanh Hoàn, Thanh Nguyên xếp thành hàng đứng trước mặt Hi phó chưởng giáo, đang thành tâm thành ý nhận lỗi.

“Xin phó chưởng giáo cho bọn con một cơ hội khác.”

“Khi đó bọn con chỉ là phá phách, thấy con tiểu hồ ly đó đáng yêu quá, nên mới muốn trêu chọc nó chút thôi, chứ không hề nghĩ là chưởng môn Tiên tôn sẽ tức giận đến vậy.”

“Bọn con đã biết sao rồi, chưởng môn lão nhân gia người cũng đã trừng phạt bọn con rồi…”

“Tiên tôn ra tay thế nào, chắc ngài cũng biết mà, đến bây giờ con còn thấy rất đau, cứ như là nát hết cả xương vậy.

Hi phong chủ, ngài nhớ lại tụi con đã đi theo ngài làm tùy tùng nhiều năm như thế, đừng đuổi tụi con xuống núi mà.”

“…” Hi Hạc còn thật sự thấy hơi dao động.

Nói cho cùng, thì đây cũng không phải là chuyện gì to lớn.

Có trách thì chỉ trách bọn nhóc này có mắt không tròng, hành sự nóng nảy, huống chi sư tôn cũng tự mình trừng phạt rồi.

Thương thế của bọn nó chắc chắn là nặng hơn nhìn thấy bên ngoài, dù sao lão nhân gia người ra tay trừng phạt đệ tử, thích nhất là để lại thương ngầm…

Đang lúc dao động, lại nghe thấy Thanh Bản bỗng nhiên cười một tiếng.

“Hồ ly tinh phải nên bị giày xéo, chẳng cần nó là hồ ly tinh ai nuôi.” Trên mặt Thanh Bản còn mang ý cười ngơ ngác, ba người còn lại đã choáng váng đến câm lặng bởi hắn.

Hi Hạc trong nháy mắt phát hiện ra hắn không ổn, hơi nheo mắt lại.

“Nên lột sạch ra mà giày xéo!” Thanh Bản tiếp tục cười ngớ ngẩn, còn gan to bằng trời đưa tay ra với Hi Hạc, suýt nữa đã chạm vào mặt Hi phó chưởng giáo.

“!!!” Tất cả mọi người sợ trắng cả mặt, Thanh Nguyên phản ứng nhanh nhất, nhắm thẳng vào mặt Thanh Bản, mạnh tay tát một cái, “Ngươi nói nhăng gì đấy, ngay trước mặt phong chủ, sao có thể vô lễ?”

Trên mặt Thanh Bản có thêm một dấu bàn tay rát da, sửng sốt một hồi, mới như vừa tỉnh giấc chiêm bao: “Ta, ta… Hi phó chưởng giáo thứ tội! Con bị váng đầu, không biết tại sao mà, ban nãy trong lúc nói mớ, con nhìn thấy một thiếu niên rất tuấn tú, có tai hồ ly…”

“Tiếp tục bịa đi.” Sắc mặt Hi Hạc không có gì bất ngờ, cau mày nói.

Thanh Bản sững sờ, rầm một tiếng quỳ xuống, “Đệ tử không dám! Thật sự là nhìn thấy một thiếu niên mạo, ừm… nên cho rằng người… không phải là, thiếu niên tai hồ đó đứng ở chỗ của người, còn cười với con, nên con nhất thời hồ đồ, đã…”

Hi Hạc lớn tiếng ngắt ngang lời hắn: “Nói năng bậy bạ, cung điện này lấy đâu ra thiếu niên mỹ mạo? Giao cho các ngươi một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, trước đó thì trêu chọc linh sủng của sư tôn, giờ thì ngay cả ta cũng không để vào mắt?”

Sau đó, bốn người Thanh Bản, Thanh Phản, Thanh Nguyên, Thanh Hoàn lại khổ sở cầu xin, Hi Hạc cũng không nghe lời giải thích nào.

Chỉ lấy “Không coi bề trên ra gì, trong đầu chỉ có cướp gà trộm chó” làm lý do, không nữa chịu mở một con đường ljac1, đuổi bọn họ xuống Nghênh Cố Phong, trở về ngoại môn.

Đợi đến khi bọn họ ảo não rời đi, đệ tử thân truyền của Hi Hạc – Thanh Điền – mới không nhịn được nêu ý kiến: “Sư phụ, có thể là đệ ấy bị thứ gì đó yếm, nếu không thì Thanh Bản nhát gan như vậy sao dám nói bậy trước mặt ngài.”

Hi Hạc liếc cậu ta một cái: “Ta còn không rõ hơn con sao? Rõ là đã trúng mị thuật.”

Thanh Điền: “Dạ? Mị thuật?”

Hi Hạc: “Cái con vật nhỏ trông đần đần, lại ham ăn, không ngờ là nhỏ nhen đến vậy.” Có điều không biết là nó ra tay lúc nào, có thể thần không biết quỷ không hay ngáng chân Thanh Bản, lạ lùng, rõ ràng yêu khí rất yếu…

Thôi, linh sủng được sư tôn coi trọng, tất nhiên có chỗ hơn người.

Còn nữa, sau khi con vật nhỏ đó bị bắt nạt sư tôn còn ôm nó lần lượt gõ cửa từng phong tuyên bố “đây là hồ ly của ta”.

Phải biết là, với cái tính cách lạnh lùng nhạt nhẽo của sư tôn nhà mình, có thể lo đến chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt như vậy, thì chỉ điểm này thôi, Hi Hạc đã có thể xếp cái cục lông bé tí đó ngang bằng với “yêu phi họa quốc” rồi.

Người mà nó ghi thù rồi, thì mình không nên giữ lại thì hơn.

“Yêu phi” thổi thổi gió bên gối một hên, cả Nghênh Cố Phong của hắn sẽ rớt chung với chuyện để hóng hớt, không lời không lời, nên đuổi xuống núi cho an toàn..