Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Chương 34: Chương 34

Ngân Nhung rất nhanh đã nhận ra điểm khác lạ, sợ đến nỗi xù cả lông.

Có một thoáng chốc, y đã nghĩ kỹ di ngôn, nhắm mắt lại chờ Thành Dương lão tổ ném mình đi, nhưng mà, tổ tông lại chậm chạp không cử động.

Ngân Nhung càng sợ hơn.

Thế này là đang tức muốn giết hồ diệt khẩu sao?

Ngân Nhung muốn lui ra ngoài một cách tự nhiên nhất có thể, rồi cười cười giảng hòa, tiếc là chân cẳng mềm nhũn, không cất được nổi nửa bước.

Cũng may là cuối cùng thì Thành Dương Mục Thu cũng có phản ứng, đẩy y ra.

Ngân Nhung ngay cả liếc nhìn hắn một cái cũng không dám, nhanh chân bỏ chạy, lúc ra cửa bị ngưỡng cửa ngăn trở, ngã bịch xuống đất vẫn không dám dừng lại, luống cuống tay chân bò lên tiếp tục chạy.

Chỉ nhìn thấy đôi chân dài di chuyển rất nhanh, một cái đuôi to xù lông lắc lư lắc lư đằng sau mông, Ngân Nhung chạy đến chỗ uốn khúc trên hành lang, mới thở phào một hơi đầy nhẹ nhõm.

Song, lại chần chờ —— mình cứ thế mà chạy, lỡ dâu tổ tông tức giận hơn nữa thì sao?

Thế là Ngân Nhung quay trở lại, đứng yên giữa hành lang uốn lượn, gào giọng hô to: “Ta, ta tham gia thi đấu sư môn đây, đi rèn luyện một lúc, ở võ đài!”

“…”

Không ngoài dự đoán, không được đáp lại.

Nhưng mà Ngân Nhung không quan tâm mấy chuyện đó, tìm cớ xong rồi chạy trốn ngay.

Y chuẩn bị trốn ra ngoài trốn mấy ngày, chờ cho Thành Dương Mục Thu bớt giận rồi trở về.

Sàn võ vẫn chen chúc đông đúc như trước, nhóm các đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất cả Thái Vi Cảnh, cùng tề tụ chung một đường, chuẩn bị tranh giành tiêu chuẩn để được vào thi đấu sư môn, muốn nhất chiến thành danh, nổi bật hơn mọi người.

Khác với các thanh niên tu sĩ sức sống căng tràn mạnh mẽ đó giấu ước mơ trong lòng, Ngân Nhung một thân một mình ngồi trong góc xó, toàn thân hồ ly tỏa ra cảm xúc chán chường.

Vì không muốn phải ứng đối với những người đến gần, còn dùng mũ trùm che mặt, như một cây nấm nhỏ ủ rũ.

Cho dù đã đến sàn võ rồi, thì “Cây nấm nhỏ Nhung” cũng hoàn toàn chẳng có tâm trạng luận võ với người khác, lòng nặng tâm sự nghĩ xem Thành Dương Mục Thu sẽ trừng phạt mình như thế nào.

Có lẽ do ngồi lâu quá, nên dần dần Ngân Nhung không còn thấy sợ đến vậy nữa, dù sao thì ôm cũng ôm rồi, hối hận chẳng làm gì được.

Ít nhiều gì thì mình từng có ơn cứu mạng với hắn mà, hắn cũng sẽ không lấy mạng mình đâu, cùng lắm thì bị đánh một trận thôi, nhịn tí là qua!

Nếu như hắn hết giận, không chừng đến cả đánh cũng không bị!

Ngân Nhung thong thả bình tĩnh ngồi xuống bên dưới sàn đấu.

Vừa ngồi là ba ngày, thời gian qua lâu, buồn bực chán nản, ngoại trừ quan sát người khác đối chiến, cũng không có việc gì để làm.

Cách mỗi ba thước bên trong sàn võ, sẽ có một võ đài nhỏ hình tròn.

Mỗi một cái võ dài nhỏ, đếu là một không gian giới chỉ riêng, nghe nói bên trong có thể là núi non sông dài, cũng có thể là đình đài lầu các, địa thế không giống nhau.

Thường sẽ là đối chiến hai hai, ngắn thì trong một nén nhang đã phân thắng bại, lâu thì mấy ngày mấy đêm cũng không phân được trên dưới.

Nghe nói đây là trận đấu điểm phân hạng.

Ngân Nhung chỉ nhìn thấy người người ra ra vào vào võ đài nhỏ, các cái tên trên bảng ghi chú xếp treo cao giữa cung điện không ngừng lên xuống, có thể cảm nhận được trận đấu “tranh hạng” giành lấy thi đấu sư môn này kịch liệt đến cỡ nào.

Ngân Nhung biết mình là tuyển thủ đi cửa sau, nhưng vẫn không kiềm được căng thẳng, nhiều thanh niên kiệt xuất như thế, mình có vào cũng là đưa đẩy cho qua mà thôi…

Đang lúc suy nghĩ lung tung, y lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, bước vào võ đài nhỏ phía trước mình.

Người đó… trông rất giống đệ tử đời chữ Thanh dùng thịt viên Trĩ Tuyết trêu chọc mình! Hắn gọi là gì nhỉ?

Nhưng chỉ trong thời gian một nén hương, Thanh Bản đã từ trong võ đài nhỏ đi ra, hắn vẫn mặc đồng phục đệ tử ngoại môn như cũ, không đi quá xa, dù bận vẫn ung dung chờ người kế tiếp khiêu chiến, nhìn có vẻ đầy tự tin.

Ngân Nhung vội vàng kéo mũ trùm xuống, người cũng hơi rụt vào trong bóng tối —— nghe nói mấy người đó từ sau ngày hôm ấy, đã bị Hi chưởng giáo đuổi ra ngoài.

Nghe đồn là vào nội môn lại đuổi ra ra, tình hình có thể còn thảm hơn cả đệ tử ngoại môn mới đến nữa, nếu thật là như thế, trong lòng Thanh Bản nhất định sẽ có oán hận với mình.

Ngân Nhung cảm thấy mình không phải là đối thủ của hắn, bây giờ tốt nhất là nên xem như không quen biết nhau.

Bởi thế nên Ngân Nhung trơ mắt mà nhìn tên của Thanh Bản từ thứ tự hơn bảy trăm, giết thẳng đến năm mươi vị trí đầu! Phải hiểu là, năm mươi người đứng đầu gần như toàn là đệ tử Kim Đan kỳ đỉnh phong.

Tên này mạnh đến thế sao? Trước đó sao lại không nhìn ra.

Không chỉ Ngân Nhung ngờ vực, theo xếp hạng một đường leo lên trên của con ngựa đen đó, cũng có rất nhiều người chú ý tới hắn.

Vì Thanh Bản cách Ngân Nhung tương đối gần, nên lúc đi ra khỏi lôi đài, Ngân Nhung lập tức có thể nghe trên được đôi ba câu bàn tán về hắn.

“Đã ăn mấy viên tẩy tủy đan”, “Có kỳ ngộ”, “Ba vị sư huynh đệ khác cũng tới, nhưng mà đã bị đào thải hết”,”Đa tạ đa tạ”, “Tại hạ vừa rồi vẫn dùng toàn lực”, “Tiến bộ nhanh chóng? Chắc là do ngộ tính của ta khá là cao ấy ha ha”…

Sau đó Ngân Nhung thật sự không nghe hắn chém gió lọt tai nữa, nhân lúc Thanh Bản tỷ võ, y bèn lặng lẽ rời đi.

Ngồi lâu quá, chân đã tê rần hết cả, nghĩ xem khi nào mới có thể trở về Hành Cao Cư xem tình hình.

Nhiều ngày như vậy rồi, tổ tông chắc đã bớt giận rồi nhỉ?

Không nghĩ là đảo quanh một vòng, lại một hơi nghe được không ít truyền thuyết ít ai biết đến.

Ở đâu có người ở đó có giang hồ, chỗ đông người thì lắm chuyện, ông bà xưa không dối gạt mình.

Lời đồn đầu tiên thì có liên quan đến Thanh Bản: Có người nói, tu vi của tên đệ tử ngoại môn Thanh Bản danh tiếng gì tăng mạnh, là vì trong lúc xuống núi đã gặp được cơ duyên.

Được thế ngoại cao nhân chỉ điểm, nhận được bí tịch và linh dược, thế nên mới một bước lên trời.

Cũng có người nói hắn đã ăn bốn viên tẩy tủy đan, làm cho tạp linh căn bình thường, một lần gột rửa thành đơn linh căn cao cấp.

Nhưng tuyệt đại đa số mọi người cùng cảm thấy hai cách nói đó đều không đáng tin lắm, cơ duyên huyền diệu khó hiểu, có thể gặp không thể cầu, sao có thể xuống núi là gặp được? Nghe cứ như là Thanh Bản đang khoác lác vậy.

Còn việc ăn tẩy tủy đan thì còn thái quá hơn, ai cũng biết là, người có tư chất càng bình thường, thì cần càng nhiều tẩy tủy đan.

Một đệ tử ngoại môn không có gì đặc biệt như hắn, nếu như muốn đạt được tu vi như bây giờ trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói bốn viên, thậm chí là bốn mươi viên vẫn còn xa mới đủ! Hắn tích trữ ở đâu ra mà mua được nhiều đan dược Thiên cấp như thế?

Về phần này thì Ngân Nhung trái lại có cảm giác sâu sắc, y đã ăn tẩy tủy đan như ăn kẹo, mà vẫn chẳng ra làm sao, y còn phải đau lòng hộ Thành Dương Mục Thu…

Thật ra nếu nghĩ như vậy, tổ tông đối xử với mình vẫn rất tốt…

Còn một lời đồn nữa, thì có liên quan đến chính Ngân Nhung: Chưởng môn Tiên tôn tu vô tình đạo đã bị chính con hồ ly tinh ngài ấy nuôi mê hoặc!

Lúc nghe thấy, bước chân đang bước ra sàn võ của Ngân Nhung lại rụt lại, không kiềm được túm mũ trùm lại, trà trộn vào trong đám đông lén nghe thử.

“Tin đó truyền ra từ Nghênh Cố Phong, bảo đảm là thật!”

“Chuyện Giới Luật Đường nuôi một con thỏ tinh, mọi người biết hết chưa? Lại không xử lý, cũng không cho đi, đã gần nửa năm nay, mới ba ngày trước, thì được thả ra! Các ngươi biết nó đi đâu không? Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường!”

“Ồ! Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường nhận đủ kỳ sủng trong thiên hạ, nhưng tuyển chọn cũng nổi tiếng nghiêm khắc, chẳng lẽ con thỏ yêu đó có chỗ gì hơn người?”

“Tất nhiên có chỗ hơn người, nhưng mà không phải do bản thân nó, mà là do nó biết một người —— Hồ Ngân Nhung Hồ công tử!”.

ngôn tình hài

“Khụ khụ khụ khụ,” Ngân Nhung còn là lần đầu tiên được người xa lạ cung cung kính kính gọi là “Hồ công tử”, rất không quen, không nhịn được lên tiếng hỏi, “Công tử gì cơ, không phải chỉ là một con hồ ly tinh sao?”

“Ây, vị sư đệ này, ngươi đừng xem thường Hồ công tử,” Một vị đệ tử mập mạp liếc nhìn Ngân Nhung, chỉ nhìn thấy y đội một cái mũ trùm to, không để ý lắm, tiếp tục chia sẻ mà nước miếng văng tung tóe, “Hồ tiểu công tử từng tới nơi này, rất nhiều người đã nhìn thấy, phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành!”

“…” Ngân Nhung càng lúng túng hơn, “Là phong lưu phóng khoáng chứ?”

Nhưng không ai quan tâm đến y, cùng mồm năm miệng mười than thở mỹ mạo của vị tiểu Hồ công tử, thổi phồng đến mức trên trời có dưới đất không, thậm chí có người còn đề nghị phong y làm “Đệ nhất mỹ nhân giới tu chân”.

Ngân Nhung bị tâng bốc đến mức lâng lâng.

Sắp tin cả chuyện vớ vẩn như “chỉ một câu nói, cái ngoắc tay của Hồ tiểu công tử thôi sẽ có nam nhân vì y nhảy vào bất kể nước sôi lửa bỏng”, lại nghe được những người kia tiếp tục giới thiệu: “Lúc mà đường chủ của Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường nhận được thư chưởng môn Tiên tôn đích thân viết, giật hết cả mình, nhưng sau đó lại mừng tơn, tự mình đến đây nhận yêu thú! Con thỏ đó muốn nói lời từ biệt với Hồ tiểu công tử, nhưng các ngươi đoán xem?”

“Nhưng cái gì, nói nhanh đi!”

“Hành Cao Cư phái cái con rối xuống núi, giục nó đi mau đi! Nói Ngân Nhung Nhi là hồ ly của chưởng môn, ngoại trừ chưởng môn, không gặp ai cả!”

Ngân Nhung không nhịn được văng tục: “Mấy con rối đó làm gì biết nói chuyện chứ?”

Ai đó đang nói bất mãn: “Sao ngươi lắm chuyện thế? Con rối đại nhân đều do chưởng môn sư tổ tự mình điểm linh, pháp lực vô biên! Nói một câu thì khó lắm sao? Mọi người đừng nghe y, ở chỗ ta có tiểu thuyết mới ra lò đây đây, “Yêu hồ khuynh thế: Đôi chuyện của ta và Tiên tôn”, đây là tập đầu tiên, sau này vẫn còn nữa, có ai muốn mua không?”

Ngân Nhung cảm thấy người này làm lầm làm lốn như vậy, mục đích thật sự nói không chừng chỉ là bán sách, trong lòng không ngớt xem thường, sau đó… mua một quyển.

Sau khi Ngân Nhung trở về đến Hành Cao Cư, chuyện đầu tiên là đi tìm Thành Dương lão tổ, nhìn xem tổ tông đã bớt giận chưa.

Vốn định làm ra vẻ thong dong bình tĩnh, đáng tiếc, vừa nhìn thấy người, y lại nhũn chân.

Đúng là bất ngờ quá không kịp chuẩn bị, Thành Dương chưởng môn quanh năm lủi trong thư phòng, thế mà lại đoan đoan chính chính ngồi ở trong đình uống rượu ngay cổng vào Hành Cao Cư.

Nếu như không phải y biết rõ tính cách của tổ tông lạnh lùng, thì còn tưởng là hắn đang đợi mình nữa.

Đương nhiên, cũng có thể là cố tình chờ tiểu hồ ly trở về, phạt một trận ra trò.

Lưỡi Ngân Nhung xoắn hết cả lên: “Ta ta ta, ngài ngài ngài, ha ha, lão nhân gia sao ngài ngồi ở đây? A, đang điều tức luyện ông hả, vậy ta không làm phiền!”

“Đứng lại.” Thành Dương Mục Thu lạnh nhạt nói.

Ngân Nhung nuốt ngụm nước miếng, quy củ dừng lại, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của đối phương.

Nhưng hình như Thành Dương Mục Thu đã quên mất cái ôm ngắn ngủi của mấy ngày trước, không chút dao động, hỏi: “Đi ba ngày, chiến tích thế nào rồi?”

Ngân Nhung: “…”

Nói có khéo không chứ, đâm thẳng vào tử huyệt mà hỏi.

Hết chuyện để nói rồi, nhưng lão tổ đã muốn nhắc đến, không muốn trả lời cũng phải ngoan ngoãn trả lời.

Ngân Nhung nhỏ giọng đáp: “Vẫn chưa đối chiến, mới, quan sát trước.”

“Bộp!” Thành Dương Mục Thu ném cuốn sách trong tay, tà áo dài theo gió mà động như mây trôi, không giận tự uy, “Nên lại lười nhác trốn nhiệm vụ nữa?”

Ngân Nhung càng không dám nói lời nào.

Thành Dương Mục Thu: “Lo cái gì nữa? Thi đấu sư môn gần ngay trước mắt, còn không đi tu luyện!”

Ngân Nhung như nhặt được đại xá, bỏ chạy đi, không để ý quyển sách trong tay áo rơi xuống đất.

Càng không biết sau khi y rời đi, Thành Dương lão tổ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thành Dương Mục Thu buông quyển sách ra, mới phát hiện, không biết từ lúc nào, lòng bàn tay đã mướt một lớp mồ hôi mỏng, thấm ướt trang giấy.

Từ khi nuôi con tiểu hồ ly tinh này, hắn cứ mãi tâm thần không yên, không cách nào chuyên tâm tu luyện, cứ thế tu vi trì trệ không tiến —— chuyện này cũng chẳng có gì, kỳ hai Hóa Thần đã là thế gian cao thủ hiếm có, cả giới tu chân này trừ hắn ra, thì chỉ có Cô Hồng Đạo quân của Vô Lượng Tông là đạt tới kỳ Hóa Thần.

Nhưng tuổi của đối phương lớn hơn hắn không biết bao nhiêu lần, khi tuổi thọ sắp tới, thì cuối cùng cũng đột phá thành công, mang hình tượng ông già ốm yếu.

Giới tu chân có một quy tắc bất thành văn mà ai cũng biết: Tu vi ngang nhau, nhìn càng trẻ, thì tư chất càng cao.

Đây cũng là lý do vì sao mà hai người cùng ở kỳ hai Hóa Thần, nhưng cũng chỉ có Thành Dương Mục Thu được gọi là “Loại tiên”.

Thành Dương Loại tiên lúc này vẫn không có lòng tu luyện, tấm mắt rơi xuống quyển sách nằm trên mặt đất lát gạch xanh, chắc là do Ngân Nhung đánh rơi, tiểu hồ ly này, vụng tay vụng chân.

Thành Dương Mục Thu không dùng pháp thuật, tự mình đi tới, khom lưng nhặt quyển sách đó lên.

Mới phát hiện ra, đó không phải là một trong bất cứ quyển công pháp nào mà mình bảo y học thuộc, trên bìa viết rất to “Yêu hồ khuynh thế: Đôi chuyện của ta và Tiên tôn”.

“………”

Với tính tình thường thấy của Thành Dương lão tổ, phản ứng đầu tiên phải là xé tan tác quyển tạp thư này ra, nhưng hắn lại như bị quỷ thần xui khiến giở ra.

Nội dung trong sách hết sức là vô nghĩa.

Nhân vật chính thế mà lại là mình và Ngân Nhung, miêu tả Hành Cao Cư rất không chính xác, tác giả hiển nhiên là chưa từng được thấy Hành Cao Cư.

Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đâu đâu cũng đầy một cảm giác không hài hòa như kiểu “Hoàng đế dùng gánh vàng trồng cây”, nhưng tương tác qua lại với Ngân Nhung lại vô cùng là… sắc tình.

[Người đời nói Tiên tôn tu vô tình đạo, dứt bỏ dục vọng của người trần, luôn ngồi trong lòng mà cử chỉ vẫn không loạn, hiểu nhầm hết sức to lớn! Tiên tôn không thích nữ nhân yêu kiều, cốt bởi hỉ tiêu phong lộng nhi chi hí (1)! Ngày nọ nào xuống núi, tình cờ gặp được một thiếu niên mỹ mạo, tai hồ đuôi hồ, cơ thể xinh đẹp.]

[Nước mắt Ngân Nhung chảy thành dòng, gọi tên Tiên tôn… Tiên tôn phá vu chi khí (2), Ngân Nhung chịu không nổi, cắn chăn, căng hết ra…]

[Mông của Ngân Nhung đã lùi ra trước giường, trong như ngọc, trắng như tuyết, đáng thương vô cùng, Tiên tôn giơ tay lên đánh, tiếng giòn như khảy đàn tranh, da thịt run run, người thấy mà thương.]

“…” Tai Thành Dương lão tổ đỏ lên, nhưng lần này, dường như không phải là giận.

Sau khi Ngân Nhung hốt hoảng chạy trốn, sợ sệt trong lòng lại dần vơi đi —— tổ tông hoàn toàn không nhắc đến chuyện đó! Hắn mắng mình, cũng là bởi vì đến sàn võ không làm gì lãng phí thời gian, không luận võ với người khác mà thôi.

Nói thế, thì tức là ôm một cái cũng không sao? Dù sao thì cũng do mình trông gà hoá cuốc.

Ngân Nhung yên lòng, chuẩn bị moi quyển sách kia ra đọc để thả lỏng một chút, nhưng mà, lật tung hết cả lục lạc chứa đồ, cũng không tìm được.

Ủa? Chẳng lẽ không cất vào trong lục lạc sao? Trên người cũng không có, làm rơi ở Hành Cao Cư, hay là rơi ở sàn võ?

Cái này thì, người ở sàn võ đông như thế, không thiếu người tranh mua truyện, nếu như làm rơi ở đó, chẳng phải là sẽ bị người khác nhặt ngay lập tức sao? Giá tận hai khối linh thạch trung phẩm đó!

Tuy là Ngân Nhung đã cầm một mớ to “phí chia tay”, nhưng dù sao sao thì cũng là hồ ly nhà quê nghèo đói hơn nửa cuộc đời, làm rơi mất hai khối linh thạch trung phẩm, thật sự rất đau thịt.

Tức khắc bỏ hết mọi chuyện, đi tìm khắp nơi, mong là chỉ đánh rơi ở Hành Cao Cư!

Vì để tìm quyển sách “Yêu hồ khuynh thế: Đôi chuyện của ta và Tiên tôn”, thậm chí còn lấy hết dũng khí quay trở lại đình uống rượu, nhưng vẫn không tìm được gì, còn người đi đình vắng, cũng không thấy bóng dáng Thành Dương lão tổ đâu.

Mãi đến khi hoàng hôn về đằng Tây, Ngân Nhung mới cam chịu từ bỏ, lúc này, cả người y đã ướt mồ hôi, kéo thân thể mệt mỏi, đi ra ngoài ao tắm.

Ngân Nhung cho dù lăn trong bùn đất thì cũng có thể ngã đầu ngủ ngay.

Nhưng Thành Dương Mục Thu thì không được, vị tổ tông này không những phần mình mắc bệnh sạch sẽ mà còn không thể chịu được việc bộ lông của Ngân Nhung dính một hạt bụi.

Nhất là sau khi trải qua chuyện “vườn thuốc”, hắn không còn tin tưởng Ngân Nhung được nữa, nhất định phải nhìn thấy y từng thời từng khắc, ngay cả ngủ cũng phải một phòng.

Ngân Nhung cũng tập thành thói quen dù bẩn hay không bẩn gì cũng đi tẩy lông.

Thành Dương Mục Thu tuân theo giờ giấc “mặt trời mọc thì làm mặt trời lặn thì nghỉ” của phàm nhân, cũng thích tắm rửa thay cho việc dùng “Khiết Tịnh Chú”, nhờ tổ tông ban phước, nên giữa Hành Cao Cư có một cái ôn tuyền quanh năm ấm áp, tiếp giáp với tẩm điện trong Thiên điện.

Tính Ngân Nhung là kiểu không chịu được nhàn rỗi, cho dù có mệt chết đi được, thì nhìn thấy thùng nước tắm để không ngoài hành lạng vẫn phải thiếu đòn đá một cái, phát ra một tiếng bốp giòn giã.

Thành công xả giận rồi, y vui vẻ phe phẩy cái đuôi nhọn, rất nhanh đã quên hết nỗi đau bị mất “hai khối linh thạch trung phẩm”.

Lúc chạy lịch bà lịch bịch vào trong Thiên điện, Ngân Nhung mới phát hiện ra điểm khác thường: Trên sàn nhà bằng lưu ly sáng đến mức có thể soi gương được, có không ít nước tóe lên, cứ như là có người vừa dùng vậy.

Sao tổ tông lại đi tắm vào lúc này nhỉ?

Có điều, chuyện của Triêu Vũ Đạo quân, chẳng phải một con hồ ly tầm thường như y phỏng đoán được? Thật ra thì sau khi người tu chân đến kỳ Nguyên Anh rồi, không cần dùng thuật pháp, cũng có thể tự làm sạch được, nên nước mà Thành Dương Mục Thu đã dùng rồi, Ngân Nhung không chê, nhảy tọt vào luôn.

Sau đó… đụng phải một tảng băng trôi.

Ngân Nhung: “…………”

…Thành Dương Mục Thu có bệnh à? Đêm hôm khuya khoắt vì sao lại đi tắm nước lạnh? Không đúng, tắm nước đá! Vì sao ôn tuyền của nhà ngươi lại xuất hiện nhiều băng trôi như vậy?

Cũng may Ngân Nhung trời sinh không sợ lạnh, ngoại trừ mới đầu không nhìn thấy, đụng trúng nên hơi đau ra, thì không có cảm giác gì khó chịu cả, thậm chí còn thấy rất thoải mái, mệt nhọc trước đó được quét đi sạch sẽ.

Ngân Nhung thư thả dạo một vòng trong bể nước đá, bất tri bất giác đã hút hết hàn khí vào trong cơ thể, rồi mới thỏa mãn nhảy lên bờ, đi về phía tẩm điện, để lại đằng sao một ao nước ấm, và một chuỗi dấu chân ướt nhẹp.

Thành Dương Mục Thu đã ngủ say.

Ngân Nhung hóa thành nguyên hình, điên cuồng lắc lắc, vẫy khô hết nước trên người mình, giẫm lên bồ đoàn quen thuộc của mình, không hề có chút buồn ngủ, lại nhớ đến “lời đồn” mà mấy ngày nay nghe được ở sàn võ.

“Chưởng môn Tiên tôn tự mình viết thư cho đường chủ Lưu Tuyết Phượng Hoàng Đường, chỉ vì thu xếp cho La Bắc.”

“Chưởng môn Tiên tôn chưa từng suy nghĩ như vậy vì người khác?”

“Chưởng môn Tiên tôn ôm Hồ công tử báo cho từng người một, tuyên thệ chủ quyền, không cho phép các đệ tử ngộ thương hồ ly của ngài ấy.”

Nghe phân tích của bọn họ, hình như là… Thành Dương Mục Thu thật sự đối xử với mình khác với mọi người.

“Dung mạo của Hồ tiểu công tử như Tử Đô (3), chỉ một câu nói, cái ngoắc tay của Hồ tiểu công tử thôi sẽ có nam nhân vì y nhảy vào bất kể nước sôi lửa bỏng.”

Nghĩ tới những lời đó, Ngân Nhung lại nở gan ra.

Y trằn trọc trở mình, không biết đã bao lâu, cuối cùng quyết tâm, hóa thành hình dạng thiếu niên, rón ra rón rén chui lên chiếc giường lớn chạm trổ của Thành Dương Mục Thu.

Hắn không lấy mạng của mình, cầu giàu sang trong hiểm nguy, lỡ đâu thành công, thì là quá hời luôn! Bây giờ Thành Dương Mục Thu không còn trọng thương, tu vi mất hết nữa, mà là đại năng kỳ Hóa Thần! Cả giới tu chân chỉ có hai đại năng kỳ Hóa Thần! Thải bổ lão nhân gia người một lần, chẳng phải bù đắp mấy chục năm khổ tu rồi sao?

Càng đừng nói chỉ cần song tu mấy lần, là có thể lấy được nửa yêu đan kia về rồi!

Ngân Nhung mang theo tâm trạng vừa kích động vừa to gan, xốc rèm lên, cẩn thận từng li từng tí lẻn vào, nhưng không phát hiện, Thành Dương lão tổ đang “ngủ say”, ngay khi y bước vào, yên lặng nắm chặt nhẫn “Thanh Tâm”.

__

(1) hỉ tiêu phong lộng nhi chi hí: gốc 喜椒风弄儿之戏, trích trong “Bản Kiều tự sự” (板桥自叙) của Trịnh Bản Kiều (郑板桥).

Trong đó Trịnh Bản Kiều đã công khai thừa nhận mình là gay:

“Dư hảo sắc, vưu hỉ dư đào khẩu xỉ, tiêu phong lộng nhi chi hí.

Nhiên lão thả sửu, thử bối lợi ngô kim tệ lai nhĩ”.

Ý là: Tui gay, nhưng tui vừa già vừa xấu, nên mấy bé trai chơi với tui toàn là ham tiền của tui thôi.

Câu trong truyện đại khái là “thích chơi buê đuê”.

(2) phá vu chi khí: gốc颇伟于器, trích trong “Tình sử” (情史) của Phùng Long Mộng (冯梦龙).

Ý là hàng to.

(3) Tử Đô: 子都.

Tử Đô, người nước Trịnh thời Xuân thu Chiến quốc, tên thực là Công Tôn Yên (公孫阏), Tử Đô là tên chữ.

Tử Đô không chỉ có tướng mạo đẹp đẽ mà còn đầy võ nghệ, rất thiện xạ, vì thế mà làm chức Đại phu dưới thời Trịnh Trang Công.

Chỉ có điều là, Tử Đô tuy người đẹp đẽ nhưng tính lại ích kỷ nhỏ nhen.

Tả truyện, Ẩn công thập nhất niên (左傳‧隱公十一年) có ghi chép về câu chuyện: vì tranh xe mà chàng đã bắn chết Kỷ phương đại tướng Dĩnh Khảo Thúc; từ điểm này có thể thấy rằng, Tử Đô vẫn còn thiếu lòng khoan dung và khí khái anh hùng cần phải có của một bậc đại trượng phu..