Luân Hồi

Chương 66: Cairo có đột biến (4)

- Tiếng chuông….

Hừng đông, một hồi chuông điện thoại vang lên, bộ trưởng bộ quốc phòng Ai Cập Mohammed Saeed bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Vừa mới nằm xuống không được mấy canh giờ, bộ trưởng quốc phòng tức giận, vốn dĩ đã không ngủ ngon còn bị đánh thức dậy.

- Mặc kệ là chuyện gì, tôi chỉ biết là hiện tại tâm trạng không thoải mái, nếu như cậu không có lí do đủ thuyết phục tôi để tôi tha thứ thì cậu cứ chờ xui xẻo đi.

Bị đánh thức trong giấc mơ, tâm trạng không vui, bộ trưởng bộ quốc phòng hét lớn vào chiếc micro.

- Báo cáo.

Từ trong điện thoại truyền đến âm thanh hổn hển khàn khàn:

- Ngài bộ trưởng, quân doanh số hai mươi sáu bị tập kích! Hiện tại đang bị thương hại nghiêm trọng!

- Hả?

Bộ trưởng bộ quốc phòng ngẩn người, mãi cũng không nói được gì, một lúc sau cũng không thể hiểu được nội dung cái tin này:

- Đây là tin từ đâu? Tin tức này có đáng tin không? Cậu là ai? Nói tên của cậu.

- Báo cáo bộ trưởng.

Giọng nói trong điện thoại vẫn khàn khàn, báo cáo với ngài bộ trưởng:

- Tôi là đội trưởng đại đội trực thăng lữ đoàn độc lập hai mươi sáu, đại tá Gamal Abdul, số hiệu của tôi là XXXX—XXXXXXXX. Bây giờ tôi đang ở lữ đoàn độc lập số hai mươi bốn.

- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hiện tại tình hình thế nào?

Ngài bộ trưởng bộ quốc phòng hỏi, dù sao cả ngày làm chuyện lớn trong người cũng có tố chất tâm lý, rất nhanh bèn tỉnh táo lại, thoáng cái đã hỏi tới vấn đề then chốt.

Nghe người trong điện thoại báo xong tên gọi, ngài bộ trưởng đại nhân đã có thể chính thức xác nhận vị đại tá này là thật, là một cán bộ nòng cốt của không quân, bộ trưởng bộ quốc phòng có nghe qua về đại tá Gamal Abdul, nhưng nghe qua điện thoại ngài đại tá nói thân phận của mình xong, tâm trạng ngài bộ trưởng chùng xuống, nếu như người gọi điện thoại là thật thì việc quân doanh bị tập kích là sự thật? Không có kẻ nào có gan đùa với mình như vậy, dù sao nếu chứng thực là báo cáo giả quân tình, tình tiết nghiêm trọng thì có thể xử án tử hình.

- Tình hình là như thế này.

Đại tá Gamal Abdul báo cáo:

- Rạng sáng nay hai giờ, chúng tôi nhận được yêu cầu trợ giúp của lữ đoàn độc lập số hai mươi bốn, nói rằng quân doanh đã bị đám người không rõ tấn công vũ trang, binh sĩ thương vong khá nhiều, thỉnh cầu chúng tôi trợ giúp. Nhận được yêu cầu cứu trợ, chúng tôi đã nhanh chóng xuất phát do tôi dẫn đầu đội hình, đội trực thăng vũ trang đi đến trước hỗ trợ. Đến hiện trường sau khi phát hiện hiện trường đã tiến hành tấn công kịch liệt. Do tập kích vào ban đêm nên binh lính bị thương có phần nghiêm trọng, hỏa lực của địch vượt qua khả năng của chúng ta, bọn họ không những sở hữu hỏa lực mạnh mà còn có những binh sĩ khiêng những khẩu pháo đạn, bất ngờ tấn công, bên ta bị bắn rơi hai cái trực thăng, số lượng binh sĩ bị thương chưa được thống kê.

Đại tá biết tình hình vô cùng khẩn cấp nên chỉ nói ngắn gọi không dông dài báo cáo lại tình hình doanh trại một lượt cho ngài bộ trưởng.

Nghe đến đây, ngài bộ trưởng không ngừng vỗ ngực, không còn buồn ngủ chút nào: chuyện này thực sự là quan trọng, tuy rằng không biết những kẻ cướp vũ trang không rõ lai lịch này vì sao lại tới nhưng đối phương rõ ràng khẳng định là kẻ địch. Tuy rằng không biết được thế lực của đối phương nhưng xuất phát từ mục đích tiến hành tập kích lần này, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, phải lập tức báo cáo cho tổng thống Muhammad Hosni Mubarak. Chuyện này dính dáng quá lớn, ngài bộ trưởng phải ra sức toàn lực, lập tức đưa ra quyết sách chặt chẽ.

- Ngài bột rưởng, có một vẫn đề muốn phản ánh với ngài.

Đại tá Gamal Abdul lời nói có chút do dự.

- Ồ!

Ngài bộ trưởng sửng sốt, sau đó phản ứng lại.

- Cậu có tài liệu về những kẻ tấn công không?

- Mặc dù không phải khẳng định nhưng…

Đại tá Gamal Abdul chần chừ nói rằng:

- Thế nhưng xem thao tác hành động của bọn chúng, phân công và phối hợp ăn ý, trên thế giới không có mấy quốc gia có thể sở hữu đội quân đặc chủng tinh nhuệ như thế, phân tích tỉ mỉ một chút các quốc gia kẻ địch với chúng ta, dường như chỉ có đại đội đẳng chủng 269 và bộ đội đặc chủng dã tiểu tử là có thực lực, nếu như tính như thế thì bộ đội đặc chủng của nước Mỹ là có thể, nhưng dù sao quan hệ của chúng ta và Mỹ cũng đang rất tốt mà.

- Dựa vào những gì cậu nhìn thấy, cậu nghĩ khả năng nào là lớn hơn?

Ngài bộ trưởng suy nghĩ một hồi rồi quyết định nghe ý kiến của đại tá Gamal Abdul, dù sao đại tá trực tiếp quan sát hiện trường rồi đương nhiên sẽ có quyền lên tiếng.

- Cá nhân tôi cho rằng, đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi mà thôi.

Đại tá Gamal Abdul cẩn thận nói:

- Căn cứ vào hình thể và trang bị của những kẻ tấn công vũ trang này, khả năng là bộ đội đặc chủng dã tiểu tử lớn hơn một chút.

- Cậu có chắc về lời nói của mình không?

Bộ trưởng bộ quốc phòng nghiêm túc nói, đây là một vấn đề rất quan trọng, bước tiếp the trong quan hệ quốc gia nên xác định thế nào cần phải có được đáp án trả lời của đại tá Gamal Abdul.

- Tôi không thể khẳng định một trăm phần trăm.

Đại tá Gamal Abdul nói:

- Tôi chỉ chắc chắn sáu mươi phần trăm.

- Tốt, tôi đã biết rồi.

Không có được đáp án, ngài bộ trưởng bộ quốc phòng có vẻ thất vọng, nhưng chuyện này cũng rất bình thường, không được tự mình chứng thực thì ai cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm về đáp án của mình, huống chi vấn đề quân sự là vô cùng mẫn cảm, nếu không chú ý sẽ khả năng gây nên tai họa hủy diệt đối với quốc gia.

Ngừng cuộc gọi điện thoại, ngài bộ trưởng sau đó tiếp gọi điện thoại.

- Cho tôi gặp ngài tổng thống. Cái gì? Tổng thống đã đi nghỉ à? Vậy thì bảo ông ấy tỉnh lại ngay, nói với ông ấy rằng có chuyện gấp, thông báo tới toàn bộ quân đội và cách lãnh đạo chính phủ chủ chốt.

Nghe giọng nói trong điện thoại ngài bộ trưởng càng lúc càng tức giận, bắt đầu đập bàn chửi rủa:

- Cái gì? Quá muộn rồi, mẹ nói, không kể nó là ai, tao nói cho mà biết, nếu không đánh thức tổng thống dậy họp cuộc họp khẩn cấp thì tao cũng sẽ tới phủ tổng thống mà lôi cái tên tổng thống này dậy!

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Muộn thế này mà còn gọi mọi người đến họp khẩn cấp?

Trong phòng họp tổng thống, các thống đốc các bang và quân đội, tổng thống ngồi giữa vẻ mặt nghiêm túc, hỏi bộ trưởng bộ quốc phòng, muộn thế này còn gọi mọi người đến họp gấp, tổng thống Mubarak biết nhất định là có chuyện lớn gì đã xảy ra.

Mọi người ngồi yên lặng, không khí rất áp lực, cuộc đời chính trị nhiều năm kể ra đã rèn luyện họ thành một khối đúc, sớm đã có cảm giác gì đó không đúng,tất cả cùng yên lặng không nói gì.

- Nhận được báo cáo khẩn cấp, tối nay, chính xác là vừa ban nãy, một đám vũ trang không rõ lai lịch đã tập kích vào doanh trại độc lập lữ đoàn số hai mươi bốn, bởi vì việc tấn công khá đột ngột, bên ta cũng không có chuẩn bị gì cho nên cũng không có bất kỳ tình báo nào. Lữ đoàn cơ giới hóa độc lập số hai mươi tư không có phòng bị và xảy ra tấn công hỏa lực giữa hai bên, binh sĩ bên ta trọng thương rất nhiều. Nhận được yêu cầu cứu viện của lữ đoàn cơ giới hóa độc lập số hai mươi bốn, đại đội trực thăng đã tới, lúc này xảy ra giao tranh bằng hỏa lực kịch liệt. Để an toàn và tránh thương vong lớn, hiện tại ngài chỉ huy đã hạ lệnh cho đám vũ trang lai lịch không rõ ràng này ra khỏi doanh trại rồi tiến hành ngăn chặn bằng xe bọc thép bên ngoài doanh trại.

Ngài bộ trưởng đại nhân nói không chút vòng vo, trực tiếp đề cập vào chủ đề, nói ra vấn đề chấn động này, suy nghĩ một chút, ngài bộ trưởng bổ sung:

- Hiện tại vẫn đang tiếp tục chiến đấu.

Nghe tin tức xong mọi người đều choáng váng, những người đang ngồi một lúc sau cũng không thể nói được lời nào. Tin tức chấn động như thế khiến tất cả mọi người trở tay không kịp, sắc mặt mọi người đang bình thường bỗng biến thành băng ở Thái Sơn, mọi người châu đầu vào nghị luận, thảo luận chuyện này sẽ gây ra ảnh hưởng gì tới quốc gia,nguyên nhân xảy ra chuyện này, phòng họp lúc này giống như một đám ruồi nhặng.

Nhưng, cho dù đánh chết những người ngồi đây bọn họ cũng không thể nghĩ rằng, nguyên nhân gây ra chuyện này chỉ là một số kẻ muốn đứng vững được ở châu Phi vì thế muốn trộm một ít vũ khí thôi, nếu như biết được như thế không biết những người này sẽ căm phẫn tên đó như thế nào, không biết có dở khóc dở cười hai tay giâng vũ khí lên không.

Thấy mọi người hỗ loạn, tổng thống Mubarak gõ nhẹ vào bàn đề nghị mọi người yên tĩnh, yên tĩnh tới mức ngay cả rớt cái châm cũng nghe thấy.

- Chắc rằng các vị ngồi đây đều hiểu rõ mức ảnh hưởng nghiêm trọng của vấn đề này.

Tổng thống Muhammad Hosni Mubarak nói:

- Trước đó, chúng ta đã được nghe ngài bộ trưởng kể lại sự việc tỉ mỉ, chúng ta có thể căn cứ vào chuyện này mà phán đoán.

Nói xong bèn hướng nhìn ngài bộ trưởng bộ quốc phòng:

- Ngài có thể nói một chút lý giải của ngài về tình hình được không, ngài bộ trưởng?

- Đương nhiên, không có vấn đề gì.

Ngài bộ trưởng gật đầu, khẽ hẵng cổ họng, nói lại tỉ mỉ những lý giải của mình, thậm chí ngay cả chuyện mình đang ngủ mơ bị ngài đại tướng đánh thức báo tin cũng không bỏ qua.

Nghe ngài bộ trưởng kể lại tỉ mỉ, tổng thống Muhammad Hosni Mubarak khẽ gật đầu, nhìn qua mọi người trong phòng họp rồi nói:

- Các vị, chắc rằng các vị đã nghe xong những lời kể lại của ngài bộ trưởng Muhammad Saeed về cuộc tấn công, đã có những phán đoán của mình. không hề nghi ngờ rằng đây là một âm mưu có chủ định đã lâu và nhằm vào những đứa con của Thánh Ala để hành động tấn công sát hại.

- Chúng tôi cũng nghĩ như thế.

- Tôi cũng nghĩ như thế.

- Chúng ta cần phải đưa ra hành đông, không thể nể nang bọn chúng được.

- Tôi đề nghị chúng ta lập tức có hành động trả thù.

Mọi người phía dưới xúc động nháo nhác lên nhao nhao phát biểu ý kiến của mình, nhưng tóm lại là ý kiến đó, kiên quyết không chịu thiệt, nhất định phải trả thù.

- Các vị, các vị.

Thấy mọi người vó vẻ kích động, tổng thống Muhammad Hosni Mubarak khẽ phất tay, ý bảo mọi người dừng lại:

- Hiện tại chúng ta không có căn cứ chính xác về kẻ đã tập kích ác liệt này, đây không chỉ là sự sỉ nhục lãnh đạo của chúng ta và ba mươi vạn quân đội mà còn là sự sỉ nhục của toàn dân tộc, càng là sự sỉ nhục đối với dân tộc Ala và sự sỉ nhục đối với toàn bộ anh em Hồi giáo trên thế giới. Đây là hành động khiêu khích những người Hồi giáo yêu Hòa bình, bởi vậy chúng ta quyết định trả thủ nghiêm khắc. Hiện bây giờ việc chúng ta phải là đó là khẩn cấp động viên quân đội để họ làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu, về các phương diện khác chúng ta vần gặp ngài đại sứ Israel trú quán tại nước ta, mạnh mẽ kiên quyết kháng nghị với ngài đại sức.

Nói tới đây tổng thống Muhammad Hosni Mubarak dừng lại, nước miếng tung ra.

- Người Ai Cập tuyệt đối sẽ không đổ máu lãnh phí, nhất định phải trả bằng máu của kẻ thù.

- Nợ máu cần phải trả bằng máu.

Mọi người giơ hai cánh tay lên, hai tròng mắt đỏ bừng, gân xanh trên cổ giương vao, kích động hô lên.

- Các vị, phía dưới đều đi làm việc của mình đi, hành động báo đáp lại quốc gia.

Tổng thống Mubarak kết thúc bài nói chuyện.