Lục Hào

Quyển 4 Chương 83

Dưới chân núi Thái Âm, thân ảnh Ma Long bốc lên, Nghiêm Tranh Minh không muốn dây dưa với ma tu bên cạnh, thừa dịp Tiêu Tương Quân kinh hoảng, từ vô số bạch cốt tóm được chân thân gã, không hề lưu tình dùng một kiếm chém làm hai.

Hoa đào chướng ửng đỏ mang theo huyết khí nhanh chóng tràn ngập ra.

Nghiêm Tranh Minh: “Đi!”

Y vừa quay đầu, mang theo vài phần căm phẫn kéo vai Trình Tiềm, xách Trình Tiềm cùng ngự kiếm lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Đào hoa kiếp?”

Trình Tiềm tránh né ánh mắt y, thấp giọng nói: “Sư huynh, thật xin lỗi.”

Nghìn vạn lời muốn nói của hắn gộp lại thành ba chữ, ai cũng nghe không rõ. Nghiêm Tranh Minh cũng không biết hắn xin lỗi cái gì, trái lại nghe xong chẳng những không nguôi giận, mà càng nổi nóng hơn. Nhất thời, tâm ma bình tĩnh rất lâu trong nội phủ lại có xu thế rục rịch.

Nghiêm Tranh Minh hít sâu một hơi, phiền muộn đọc hai lần Thanh Tĩnh kinh, suýt thì lải nhải Thanh Tĩnh kinh thành đọc hát theo nhịp, mới miễn cưỡng dằn lại nỗi lòng nhấp nhô. Hạ hoả rồi, bụi lại bắt đầu di động, Nghiêm Tranh Minh bỗng có chút nản lòng thoái chí.

Y buông Trình Tiềm ra không quay đầu lại: “Về sẽ tính sổ với đệ, đuổi kịp!”

Kiếm của mọi người như cầu vồng xẹt qua không trung, đoạn đường năm mươi dặm chỉ nháy mắt, chướng khí đỏ hồng sau lưng đuổi theo không tha. Lý Quân quay đầu lại nhìn, dè dặt nói: “Ma tu bày trận kia có lẽ muốn mượn trận lực của Trảm ma trận khởi động trận pháp, không ngờ lại biến thành thế này. Hoa đào chướng này kết nối với Trảm ma trận, cũng không biết thế nào, e là khó đối phó.”

Mặt Nghiêm Tranh Minh như sương lạnh: “Người khác cũng nhìn ra mà? Đệ ít khoe khoang hai câu sẽ chết à?”

Lý Quân nhìn ót đại sư huynh cáo trạng, tự biết mình bị giận lây, nhất thời hiểu rõ thời thế mới là người tài, không lên tiếng.

Có qua có lại chỉ chốc lát, dưới chân núi Thái Âm đã thay đổi bất ngờ.

Hàn Uyên đã vào Trảm ma trận, mà lệ khí trong Trảm ma trận dĩ nhiên càng sâu hơn Ma Long.

Trong trận vô số đao quang kiếm ảnh chẳng biết từ đâu tới, hoa bay lá hái chẳng mấy chốc biến thành chuỳ băng lưỡi tuyết, người ở trong đó không biết từ chỗ nào sẽ xuất hiện một thanh đao nhọn. Có thể là phía sau, thậm chí là dưới chân, tuỳ lúc có nguy cơ bị xuyên thành xâu thịt. Bên trong biến hoá thất thường, mặc dù thân trên không trung, cũng không thể tránh né.

Vùng xung quanh lông mày Lý Quân nhíu lại: “Sai, trận pháp này đã bị người thay đổi.”

Nghiêm Tranh Minh: “Cái gì?”

“Trảm ma trận thần đến giết thần, phật tới giết phật, sát khí rất nặng, người thôi động muốn không bị thương phe mình, thông thường sẽ bố trí “kẽ hở”, chỉ giết ma khí, không thương thanh khí.” Lý Quân nói nhanh, “Nhưng món đồ này rõ ràng chẳng phân địch ta!”

Lời gã còn chưa dứt, đã thấy một hắc y nhân chạy như điên ra, nhìn trang phục là tu sĩ Thiên Diễn Xử, gã tay không tấc sắt, kinh hoàng chật vật như thỏ bị chim ưng nhìn chòng chọc. Nháy mắt, một thanh đao thép xuất hiện bất thình lình trước người gã, tu sĩ phản ứng chậm, đụng phải. Đao thép đâm thủng ngực, từ miệng vết thương chém bừa bãi thành hình chữ thập, gần như chẻ gã ra làm bốn.

Một người ngã xuống chết không toàn thây.

Nghiêm Tranh Minh không biết nên nói cái gì cho phải, cũng không biết bọn họ đi phải con đường chó má gì. Gặp ma tu, thì bọn ma tu cắn xé lẫn nhau, gặp Thiên Diễn Xử, thì có người âm thầm phản loạn trong Thiên Diễn Xử!

Khiến cho lúc này trước có Trảm ma trận chưa rõ sâu cạn, đằng sau có đào hoa chướng bám riết.

Bên người còn có một người từ đầu đến đuôi đều không vừa ý Trình Tiềm!

Lý Quân nhìn thấy Ma Long giãy dụa trong Trảm ma trận: “Đại sư huynh...”

“Khuấy cho đục đi.” Nghiêm Tranh Minh không mặn không lạt nói, “Bây giờ bất kể là người mưu tính hay người bị mưu hại, đều đã vào cuộc. Nếu không phá trận, cả chúng ta cũng phải tổn thất ở chỗ này.”

Lý Quân kinh hồn bạt vía thấy đáy mắt y loé lên một vệt đỏ thẫm, run run rẩy rẩy nhắc nhở: “Đệ thấy tốt nhất huynh bảo trọng mình trước.”

Nghiêm Tranh Minh mắt điếc tai ngơ, y nhất định phải phá trận, nếu quả thật bị đồ chơi này vây khốn bỏ mạng ở đây, vậy y thật sự chết không nhắm mắt.

Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Ta cần phải biết người kia của Trình Tiềm là ai!”

Song chưởng y dựng thẳng trước người, khẽ quát một tiếng, từ từ triển khai. Giữa song chưởng xuất hiện một thanh mộc kiếm rất nhỏ, mộc kiếm bị kéo rộng kéo dài, sau đó bạch quang lóe lên, từ hư không huyễn hóa ra thanh phong ba thước. (ý nói tạo ra thanh kiếm)

Mộc kiếm vừa ra, Trình Tiềm lập tức có loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, mặc dù không đi đến đâu nhưng hắn có thể ý thức rõ mình có liên hệ với mộc kiếm.

Một cổ kiếm khí có uy lực muốn chém cả thiên địa, chém dọc xuống dễ như trở bàn tay, giống như tử điện thanh sương, xẹt qua phía chân trời. Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ vòng ngoài Trảm ma trận bị kiếm này chấn động, lộ rõ ranh giới.

Ma Long bỗng ngẩng đầu.

Một kiếm này nhất thời bị Trảm ma trận điên cuồng vồ đến, bầu trời dầy đặc đao kiếm như rừng, không chừa kẽ hở từ trên áp xuống, theo mây đen rơi vào trên thân kiếm Nghiêm Tranh Minh.

Lưỡi dao sắc bén với lưỡi dao sắc bén chạm vào nhau, tiếng “cheng” như muốn đâm rách màng tai, vô số tia lửa kéo dài trên không trung dần dần nổ lên, đồng thời mở ra pháo hoa vạn đoá, chiếu bầu trời nhá nhem trắng sáng như ban ngày.

Lòng Nghiêm Tranh Minh một hồi cuồn cuộn, gân xanh trên tay nổi lên, thiếu chút nữa bị bức ra một ngụm máu.

Ngay lúc này, y đột nhiên cảm giác thanh nguyên thần kiếm trong tay truyền đến một luồng lực lượng không thuộc về y, theo bàn tay y mà lên, an ủi kinh mạch bị tổn thương của y trong chốc lát.

Cùng lúc đó, trên thân mộc kiếm sinh ra một tầng sương trắng như ẩn như hiện.

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Cho nên nói trong thanh nguyên thần kiếm tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả này rốt cuộc có cái gì?

Nghiêm Tranh Minh tức đến sắp nổ —— tiểu tử kia còn che giấu y bao nhiêu chuyện!

Giờ phút quan trọng này, đào hoa chướng vẫn bám riết đã đuổi tới đây.

Đào hoa chướng vừa vào trong Trảm ma trận, như dầu tràn vào nước sôi, củi khô bốc lửa.

Đào hoa chướng tràn ngập toàn bộ Trảm ma trận, mùi thơm nồng nặc bay đến khắp nơi, từng người trong đó đều đánh hơi được hoảng sợ.

Chân nguyên hộ thể của một ma tu bị đào hoa chướng xuyên thủng, trên mặt gã bỗng lộ ra vẻ hoảng hốt, vừa cổ quái lại dây dưa, tốc độ ngự vật càng ngày càng chậm, rồi ngã từ trên trời xuống. Máu thịt gã khô khốc, biến thành một cương thi hạnh phúc.

Sau một khắc, tiếng rồng ngâm vang vọng bầu trời đêm, Ma Long vọt tới ranh giới Trảm ma trận bị Nghiêm Tranh Minh ép đi ra ngoài, Long thân to lớn phẫn nộ vẫy đuôi, hung hăng đánh vào bên kia.

Trời đất rung chuyển, núi nghiêng sông đổ, toàn bộ hoả lực trong Trảm ma trận bị Hàn Uyên hấp dẫn hơn phân nữa, vô số trảm ma đao sáng như tuyết từ bốn phương tám hướng ép qua đây, chém liên tiếp vào thân Ma Long.

Ma Long gầm thét, mở to đôi mắt, thương tích đầy mình. Gã lại không chịu dừng lại, xoay người, không hề chùn bước đánh tới vòng ngoài trận pháp.

Lý Quân bất giác đưa tay vào trong túi trữ vật của mình, trong lòng niệm thoáng qua, lấy Chân Long kỳ ra. Gã nắm Chân Long kỳ trong tay, tay lại kịch liệt run rẩy.

Một bàn tay nắm lại khuỷu tay gã, Lý Quân giật mình, buông tay. Chân Long kỳ rơi xuống, được một người chụp lại.

“Nhị sư huynh đừng động, thứ này rơi vào tay Ma Long, huynh chính là tội nhân thiên cổ.” Trình Tiềm tiếp được Chân Long kỳ, khẽ nói bên tai Lý Quân, “Huynh lo cho Thuỷ Khanh và Niên Đại Đại, đệ nghĩ cách tìm mắt trận.”

Lý Quân cả kinh: “Đệ…”

Trình Tiềm cuốn Chân Long kỳ vào trong tay áo, như mũi tên rời cung xông về phía chân núi Thái Âm.

Thân hình hắn hiện lên, vô số trảm ma đao trong Trảm ma trận chặn hắn lại, Sương Nhẫn lượn bay trong tay hắn. Trình Tiềm ở trong núi đao mạnh mẽ mở ra một con đường, theo thân ảnh hắn lướt qua, một đám binh khí bị sương trắng đông cứng tại chỗ xếp hàng trên mặt đất, như kéo ra một cái bạch luyện vô cùng lạnh lẽo.

Chân nguyên quanh thân Trình Tiềm điên cuồng chuyển động, trực tiếp chuyển vào ngũ quan lục giác —— nếu Lý Quân đoán đúng, Trảm ma trận lớn như vậy, tuyệt đối không phải sức người có thể thôi động, nhất định mắt trận có linh vật thiên địa nào đó. Nguyên thân Trình Tiềm là Tụ Linh ngọc, cảm ứng với linh vật so với người thường mạnh hơn nhiều, mặc dù không nhất định có thể tìm tới, nhưng có thể thử thời vận.

Đột nhiên, một nhân ảnh trực tiếp ngăn cản lối đi Trình Tiềm, Trình Tiềm không hề nghĩ ngợi, một kiếm đánh ra. Hai cổ kiếm khí đụng nhau ở không trung, người đến suýt bị một kiếm của hắn gạt đi ra ngoài, vội vàng kêu lên: “Tiền bối xin dừng tay!”

Chính là Du Lương.

Trình Tiềm dĩ nhiên thấy rõ gã, nhưng một chút mặt mũi cũng không cho. Hắn đã sớm không vừa mắt đám Thiên Diễn Xử thích gây sóng gió này, định chém chết bất kỳ tên chó săn nào chặn đường.

Kiếm thứ hai không nể mặt đuổi tới, kiếm phong Sương Nhẫn ở trên không trung để lại một vòng trắng lớn, Du Lương không dám đỡ, hoảng hốt lui về sau nhường đường: “Tiền bối chậm đã, ta biết mắt trận ở đâu!”

Trình Tiềm liếc mắt nhìn gã, cười lạnh nói: “Ta không tin chó của Thiên Diễn Xử.”

“Trình tiền bối!” Khoé mắt Du Lương đỏ bừng, “Nơi này có ba vạn quân canh giữ vùng Thái Âm, có trên dưới một trăm đệ tử sư môn ta mang tới, cho dù ta không bằng heo chó, lẽ nào có thể trơ mắt nhìn bọn họ bỏ mạng ở đây!”

Trình Tiềm ngừng bước chân, một lát sau, hắn liếc nhìn đôi mắt muốn khóc của kiếm tu trẻ tuổi: “Dẫn đường.”

Nói xong, ngón tay Trình Tiềm búng một cái, một đạo bạch quang chói mắt từ trong tay hắn bay ra, thẳng lên chín tầng mây, nổ thành một mảng phong tuyết, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt mọi người qua đây. Ngay cả Ma Long xông vào Trảm ma trận cũng hoá thành hình người tại chỗ, đưa tay gạt vết máu nơi khoé miệng, vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trình Tiềm ở xa xa.

Du lương cắn răng một cái, biết nhiệm vụ bắt Ma Long ở Thái Âm đã không có khả năng hoàn thành, đành nói: “Đi theo ta.”

Nói xong, trường kiếm gã vung lên, mở ra một thông lộ nhỏ hẹp, dẫn Trình Tiềm vượt qua nguy hiểm lao đi hướng núi Thái Âm.

Trên một cây đại thụ ở chân núi Thái Âm có mấy cổ thi thể, Du Lương không quay đầu nói: “Chính mấy người này tự mình bóp méo Trảm ma trận, ta đã xử quyết bọn chúng. Nhưng trận pháp không dừng lại được, mời tiền bối xem —— ”

Chân núi Thái Âm có một vòng xoáy lớn, như toàn bộ sóng ngầm nơi đại dương xoay tròn hiểm ác, đao nhọn lưỡi sắc chen vai thích cánh ẩn hiện trong đó. Chỉ đứng nhìn từ xa, kiếm tu nguyên thần như Du lương đã bị sát ý dời núi lấp biển xông đến gần như đứng không vững.

Trình Tiềm tiện tay lấy một thanh đoản đao từ một thi thể, đao rất tốt, hắn vừa cầm vào tay đã biết phù chú trên cán đao tương đối tinh xảo, là do bậc thầy chế tác.

Hắn lật lật đoản đao trong tay, sau đó rót chân nguyên vào, dùng tám phần lực đẩy đoản đao vào trong vòng xoáy. Đảo đao hàm chứa lực phong lôi gào thét đi, chỉ nghe một tiếng keng keng hỗn loạn, ba tầng phù chú ngoài đoản đao chớp mắt tan thành mây khói, đao bị xoắn thành một đống sắt vụn.

Sắt thép còn như vậy, nói gì đến thân thể người phàm.

Trình Tiềm nhíu mày, lật tay lên, người hắn bắt đầu phủ lên sương lạnh, chân nguyên trong tay hắn bành trướng.

Nghiêm Tranh Minh vừa chạy tới, thấy tình cảnh này, lách người tiến lên, vỗ một chưởng từ trên xuống dưới, cản lại được chân nguyên, đồng thời quát lớn: “Thu lại!”

Mắt thấy mười phần chân nguyên lệ khí sắp đánh lên tay Nghiêm Tranh Minh, Trình Tiềm vội vàng trở tay cuốn lại trong tay áo. Một chưởng của Nghiêm Tranh Minh hạ xuống, hơi ngừng bên má trái Trình Tiềm, thoạt nhìn thật giống muốn tát tiếp một cái.

Trình Tiềm đứng im tại chỗ, thầm nghĩ: “Nếu huynh thật tát cho đệ một cái, đệ còn thoải mái hơn.”

Nhưng sắc mặt Nghiêm Tranh Minh đổi mấy lần, cuối cùng vẫn buông tay xuống, nói một câu qua kẽ răng: “Ai cho đệ dám thử mắt trận Trảm ma trận như vậy!”

Trình Tiềm không lên tiếng, thoạt nhìn chính là im lặng chống cự, khiến Nghiêm Tranh Minh giận sôi lên.

Cách đó không xa truyền tới một tiếng cười lạnh, chẳng biết Hàn Uyên chạy đến từ lúc nào, gã không kiêng kỵ gì, giơ tay đánh một luồng ma khí tàn bạo ra ngoài.

Ma khí trên không trung hóa thành một con hắc long, ngẩng đầu nuốt sạch sẽ đào hoa chướng xung quanh, không coi ai ra gì mà nhằm phía vòng xoáy lớn.

Mặt đất rung động, mắt trận đã bị khiêu khích, vòng xoáy đột ngột lớn gấp bội, đất trời mù mịt. Gió thành đao cát thành kiếm, hắc long bị cuộn vào trong, Du Lương cũng suýt bị cuốn vào. Chân nguyên hộ thể của tất cả mọi người đều xuất hiện vết nứt theo trình độ khác nhau, đành phải lui về phía sau.

Nghiêm Tranh Minh: “Cái tên điên này!”

Lời còn chưa dứt, ma khí ngưng thành hắc long đột nhiên kêu thảm một tiếng, tiêu tán tại chỗ!

Sắc mặt Hàn Uyên tái xanh, dưới chân hơi loạng choạng, dĩ nhiên là thụ thương không nhẹ, nhưng dù vậy, gã vẫn muốn tự cho là trang hảo hán, kiêu căng nhìn Du Lương cười nói: “Bản lĩnh nội đấu của quý phái đúng là thiên hạ vô song, Hàn mỗ hôm nay thực sự được lĩnh giáo.”

Trình Tiềm sờ Chân Long kỳ trong tay áo, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Hay là đệ thử một tí.”

Nghiêm Tranh Minh tức giận lườm hắn, Trình Tiềm để lộ một góc Chân Long kỳ ra, cũng lướt nhanh qua hướng Hàn Uyên nhìn. Mới đầu Nghiêm Tranh Minh sửng sốt, sau đó liền hiểu ý.

Hai người trao đổi ánh mắt xong, đồng thời động thủ.

Trình Tiềm phóng xuất Chân Long kỳ, hắn không như tên Biện Tiểu Huy phế vật kia, toàn bộ chân nguyên hùng hậu đều dẫn vào Chân Long kỳ, thần long hồn thượng cổ ngâm nga, kim quang vạn trượng, như một vật sống.

Thì ra lần trước bọn họ may mắn lấy được Chân Long kỳ, không phải vì Long hồn thượng cổ yếu, mà là Biện Tiểu Huy thôi động cờ quá ăn hại. Vừa mở ra đã thoát khỏi khống chế của gã, chỉ có thể dựa vào một chút chân nguyên không tinh thần bám vào trên lá cờ để chống đỡ Long hồn, như thế đã ép mấy đại cao thủ đến tình cảnh đó.

Huống hồ lần này người thôi động Chân Long kỳ chính là Trình Tiềm.

Hàn Uyên ngạc nhiên, sau đó ý thức được vật ấy là gì, nét mặt thoáng chốc đắc chí. Cờ vừa ra khỏi tay, Nghiêm Tranh Minh đã sớm có dự liệu, một kiếm chắn trước mặt gã.

Hàn Uyên bị ép tiếp chiêu, tiếc là lúc trước gã đã bị Trảm ma trận gây thương tích, khí lực không đủ, nhất thời bị kiếm Nghiêm Tranh Minh vây khốn.

Thần long xuất thế, Trảm ma trận kích động không ngớt, Trình Tiềm thu hồi Sương Nhẫn, cầm Long cốt. Long cốt ở trong tay hắn hoá thành một cây trường thương, hắn phi thân lên, mượn thần long che chở, xông vào mắt trận của Trảm ma trận huỷ thiên diệt địa này.

Ngay cả có thần long ở phía trước, khí sát phạt đập vào mặt vẫn làm ngực Trình Tiềm bị kiềm hãm, chân nguyên hộ thể quanh thân nháy mắt bị cắn nát, hai tay hắn cầm Long cốt thương, vẽ một vòng trước ngực, lúc này thần long cuộn thành một vòng, vây hắn vào giữa. Tiếng sắt thép va chạm liên tiếp vang lên bên tai, đao kiếm sắc bén trong vòng xoáy như hạt mưa rơi trên người thần long.

Quanh thân Long hồn là kim quang điềm lành đã nhạt dần đi.

Trình Tiềm đành đề thăng mạnh một hơi thở, đẩy toàn bộ chân nguyên quanh thân vào Chân Long kỳ.

Một khắc kia, hắn thật giống như khi còn bé không biết nặng nhẹ mà khắc phù chú, huyệt Khí Hải gần như khô kiệt, kinh mạch khó mà tiếp nhận, cả người lan tràn đau đớn nhỏ vụn như kim đâm. Long hồn đột nhiên mạnh mẽ, thần long há miệng, phun ra một cặp long châu vàng rực.

Đôi long châu này thoạt nhìn tròn vo không biết dùng làm gì, thế mà như có linh tính, tả xung hữu đột, chật vật mở ra một con đường hẹp trong vòng xoáy, để Trình Tiềm có thể nhìn thấy mắt trận ở giữa, có gì loé ra ánh sáng.

Trình Tiềm chưa bao giờ thiếu lòng thấy mục tiêu rồi có bò cũng phải bò qua, hắn không quan tâm đến chân nguyên cạn khô trong cơ thể, dưới tình huống không có khí lực ngự kiếm nên nhún người nhảy lên lưng rồng, thân thể cúi thấp, xông vào đao quang kiếm ảnh.

Sau lưng Trình Tiềm nhanh chóng phủ đầy vết thương sâu cạn khác nhau, cả người như cá nằm trên một cái thớt gỗ. Thần long nổi giận gầm lên một tiếng, xông thẳng vào, long châu theo sát đã tới giữa mắt trận.

Trình Tiềm cảm giác mình đã là nỏ mạnh hết đà, không nhận ra mắt trận kia là thứ gì, trường thương khươi một cái, trực tiếp đưa tay chộp lấy.

Một cái chộp này, lòng bàn tay truyền đến bỏng rát khó miêu tả, Trình Tiềm nhịn đau không được hừ một tiếng.

Mắt trận lệch vị trí.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đao nhọn giăng đầy quanh mình nháy mắt chuyển hướng toàn bộ, trước chậm sau nhanh mà xông thẳng lên trời, bên ngoài Trảm ma trận “vù” một tiếng, tan rã ngay tại trận!

Trên mặt đất nổ vô số hố lớn, tất cả ma tu với tu sĩ Thiên Diễn Xử bị vây trong trận đều không quản chuyện tranh đấu nữa, trên mặt tràn đầy vẻ sống sót sau tai nạn.

Lúc này, thần long mới chậm rãi rơi xuống đất.

Một hơi thở Trình Tiềm không lên được, trực tiếp ngã từ trên lưng rồng xuống.

Nghiêm Tranh Minh bỏ lại hàn uyên, trong một hơi thở đã đến gần Trình Tiềm tiếp được hắn. Còn chưa kịp kiểm tra thương thế Trình Tiềm, đào hoa chướng quanh mình đều xuống, rơi trên mặt đất, chớp mắt rải ra một biển hoa hồng phấn vừa tươi non vừa đáng sợ, nở rộ lên.

Hàn uyên hừ lạnh một tiếng, hất tay phóng ra một luồng nghiệp hoả, đốt cả biển hoa cháy đen, khói đặc chứa đầy oán khí phóng lên cao.

Biến cố khiến tất cả mọi người ngây dại lại phát sinh đúng lúc này ——

Khói đặc kia như kinh động thứ gì, trên trời hạ xuống một đạo sấm sét, sau đó bốn phương nổ vang thật lớn. Giữa màn trời, từ chỗ bắt đầu Trảm ma trận có vô số trảm ma đao lúc nãy, đột nhiên nứt ra một khe hở.

Vết nứt dần dần rộng ra, từ bầu trời nứt đến mặt đất, như muốn xé rách toàn bộ không gian, toàn bộ vật sống hay vật chết đều bị cuốn vào trong khe.

Nháy mắt đó, Nghiêm Tranh Minh với Trình Tiềm, còn có cây Chân Long kỳ, đều biến mất tại chỗ.