Lục Ma

Chương 29: Kim Sắc Thần Quang

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Tại nơi hai luồng chưởng phong va chạm, một cột khói đen phóng thẳng lên cao, sau đó vù vù vỡ ra thành một màn sương bụi dày đặc.

Giữa tầng khói bụi, hắc ảnh vẫn đứng yên tại chỗ, thong dong như chưa có gì xảy ra.

Phía bên kia, Nhiếp Hồn Lão Nhân lùi về sau ba bước, thân ảnh mờ nhạt đi đôi chút, chứng tỏ lần giao thủ vừa rồi đã rơi xuống hạ phong.

“Ngươi là sư phụ của thằng nhãi này?” Giọng nói khàn đục của hắc ảnh truyền ra, nhưng không đợi lão già trả lời liền nói tiếp: “Chấp nhận trả cái giá lớn như vậy để cứu một tên đồ đệ ngu dốt, thật thú vị.”

Mặc dù tư chất Tôn Phá không tệ, nhưng cũng chưa đến mức có thể coi là quá đặc biệt, vậy mà lão già trước mắt lại phân ra một hai phần tu vi, âm thầm đi theo bảo vệ, khiến hắc ảnh cảm thấy vừa khó hiểu vừa hứng thú.

“Bảo vệ đồ đệ là trách nhiệm của sư phụ, có gì phải thắc mắc?” Nhiếp Hồn Lão Nhân nhìn hắc ảnh, vẻ mặt cực kỳ âm trầm, phẫn nộ nói.

“Ồ, vậy sao? Thật khiến cho ta cảm động đấy!” Hắc ảnh giễu cợt đáp.

Nhiếp Hồn Lão Nhân phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng trong lòng cũng có vài phần e ngại.

Mặc dù hắc ảnh bất ngờ tấn công Tôn Phá, khiến lão phải vội vàng chống đỡ nên mới chịu thua thiệt, nhưng lão biết đối phương vẫn chưa xuất toàn lực.

Vốn dĩ, Nhiếp Hồn Lão Nhân ban cho đồ đệ hai món bảo vật để phòng thân, nghĩ rằng chỉ cần dùng đến chiếc áo hoa, Tôn Phá sẽ tự giác kết thúc lịch luyện rồi trở về môn phái.

Nhưng lão thật không ngờ, tên đồ đệ của mình lại chọc phải một kẻ địch mạnh mẽ đến như vậy, ngay cả phân hồn chứa hai phần tu vi cũng chưa chắc có thể chống lại được.

Nếu là bản thể ở đây, Nhiếp Hồn Lão Nhân đủ tự tin chiến với hắc ảnh một trận.

Chỉ là Sát Hồn tông cách nơi này rất xa, cho dù lão ngay lập tức xuất phát cũng không kịp cứu người.

Huống hồ, lão còn đang trong thời kỳ bế quan.

Nhiếp Hồn Lão Nhân suy nghĩ rất nhanh, cảm thấy đánh nhau với hắc ảnh này chẳng được lợi lộc gì.

Tuy nhiên, đối phương muốn diệt phân hồn của lão không phải dễ dàng, ít nhiều cũng bị lột xuống một miếng da.

Lão liền thay đổi nét mặt hòa hoãn, ôm quyền hướng về phía hắc ảnh, ôn tồn nói:

“Phá Nhi trẻ người non dạ, vô ý đắc tội với đạo hữu, ta dạy đồ đệ không nghiêm nên cũng có một phần trách nhiệm.

Tuy nhiên, thằng bé cũng đã bị đạo hữu trừng phạt, chịu nhiều đau đớn khổ sở rồi, đạo hữu có thể nể mặt ta, cùng với Sát Hồn tông mà bỏ qua chuyện này được không?”

“Nể mặt ngươi?” Hắc ảnh cười nhạt.

Lời nói của lão già nghe thì khiêm tốn nhún nhường, thực chất lại là lấy môn phái ra dọa dẫm.

Nhưng hắc ảnh cũng không vạch trần điều này, chỉ nhìn lão già một lát rồi lại nhìn Tôn Phá đang nằm hôn mê bất tỉnh, không nhanh không chậm nói:

“Thằng nhóc này, nhìn thế nào cũng không giống ngươi, chắc chắn không phải con riêng của ngươi rồi.”

Hắc ảnh hơi dừng lại một chút, xem phản ứng của lão già thế nào, thấy lão không có vẻ gì chột dạ hay giận dữ thì tiếp tục:

“Nếu như ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi không tiếc bất kỳ giá nào để bảo vệ một thứ phế vật như vậy, chỉ cần câu trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ để cho các ngươi rời đi.”

“Chuyện này chẳng phải ta đã nói rồi sao?” Nhiếp Hồn Lão Nhân đáp.

“Phá Nhi là đệ tử của ta, chúng ta sư đồ tình thâm, ta bảo vệ nó là lẽ đương nhiên.”

“Sư đồ tình thâm? Hay cho câu sư đồ tình thâm! Hay, hay lắm!” Hắc ảnh khẽ lẩm bẩm, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn trời, rồi cứ thế đứng lặng yên một lúc lâu.

“Đạo hữu!”

“Đạo hữu!”

Nhiếp Hồn Lão Nhân gọi hai tiếng, mỗi tiếng cách nhau hai nhịp thở, nhưng vẫn không thấy hắc ảnh có phản ứng gì.

Lão hơi nhíu mày, cẩn thận quan sát hắc ảnh thêm chút nữa rồi ôm quyền nói:

“Đạo hữu, nếu như không muốn hỏi thêm gì nữa, vậy thì mọi chuyện coi như kết thúc tại đây.

Sát Hồn tông cách nơi này ba vạn dặm về phía đông nam, chỉ cần đạo hữu có nhã hứng thì có thể đến chơi bất cứ lúc nào.

Tại hạ Chu Hành, hiệu Nhiếp Hồn, luôn sẵn sàng tiếp đón.

Không làm phiền đạo hữu nữa, xin cáo từ!”

Dứt lời, Nhiếp Hồn Lão Nhân liền xoay người sang trái, bộ dạng vội vã muốn đem Tôn Phá muốn rời đi.

Nhưng khi vừa xoay người được nửa vòng, lão lập tức nâng lên bàn tay phải, tiếp tục xoay thêm nửa vòng rồi đánh ra một chưởng.

Lam quang lóe lên, một quả cầu lam sắc phá không lao thẳng về phía hắc ảnh.

Không có âm thanh chấn động, cũng không có cuồng phong rít gào, nhưng một chưởng này chính là đòn công kích mạnh nhất, mà phân hồn của lão có thể thi triển.

Trước đó trao đổi mấy câu, Nhiếp Hồn Lão Nhân vẫn chưa rõ ý tứ đối phương thế nào, nên không thể chắc chắn an toàn rời đi được.

Nếu hắc ảnh không đuổi theo thì mọi chuyện coi như xong, nhưng giả như kẻ này vẫn muốn dây dưa thì rất phiền phức.

Nhiếp Hồn Lão Nhân không rõ vì sao hắc ảnh đột nhiên lại ngẩn người như vậy, có thể là lời nói của lão động chạm đến ký ức nào đó của đối phương, nhưng cụ thể ra sao thì lão đành chịu.

Tuy nhiên, nhờ đó mà lão thấy được rất nhiều sơ hở trên người hắc ảnh.

Tiên hạ thủ vi cường, lão cũng là người quyết đoán, biết rằng đây chính là thời cơ đánh lén tốt nhất, liền không ngần ngại ra tay.

Trong chớp mắt, lam sắc quang cầu đã xuất hiện ở ngay trước ngực trái của hắc ảnh.

Cảm nhận được nguy hiểm cận kề, hắc ảnh chợt bừng tỉnh nhìn xuống, chỉ là chưa kịp làm gì khác thì đã bị lam cầu đâm thẳng vào trái tim.

Hắc ảnh khẽ rùng mình lùi lại ba bước, bắt đầu run rẩy dữ dội, chẳng khác nào một kẻ thường nhân nhiễm phải phong hàn.

Trong màn hắc khí như một ngọn lửa hỗn loạn, ba con mắt nứt ra những sợi tơ ánh sáng, từ màu đỏ máu chuyển dần sang màu tím, sau cùng là màu lam thẫm.

Những vết nứt lam sắc xuất hiện mỗi lúc một nhiều, lan ra khắp nơi từ đầu đến chân, “ầm” một tiếng, Hắc ảnh bỗng nổ tung, biến thành một đám bụi than bay đầy trời, bị gió rừng thổi cho tiêu tán đi.

Tại nơi hắc ảnh vừa đứng, lam sắc quang cầu trôi lơ lửng ở đó, kích thước vẫn như cũ nhưng màu sắc có phần rực rỡ hơn trước.

Từng tiếng kêu u u vang lên, lam cầu lượn một vòng rồi bay trở về bàn tay của Nhiếp Hồn Lão Nhân.

Một kích tuy âm hiểm chí mạng, nhưng nói là tiêu diệt được hắc ảnh, Nhiếp Hồn Lão Nhân có chút không tin tưởng cho lắm.

Chỉ là lão thật sự không còn cảm nhận được khí tức của hắc ảnh đâu nữa.

Lão cẩn thận nhìn quanh vài vòng, thầm nghĩ:

“Không lẽ ta đánh giá cao đối phương quá hay sao?”

Nhiếp Hồn Lão Nhân bóp chặt lam cầu, từ trong lòng bàn tay tỏa ra một vầng sáng lam nhạt rồi biến mất.

Lão quay lại nhìn Tôn Phá, vừa lạnh nhạt vừa chán ghét nói:

“Biết phiền phức thế này thì đã không để ngươi ra ngoài rồi.”

Lão khẽ phất tay, nâng Tôn Phá đến bên cạnh mình, hóa thành một vệt lam mang nhắm thẳng hướng chính đông bay đi.

Thì ra Sát Hồn tông không phải nằm ở hướng đông nam, là lão cố tình chỉ sai cho hắc ảnh kia.

Khi đã đi được một quãng khá xa, Nhiếp Hồn Lão Nhân không thấy hắc ảnh xuất hiện nữa, trong lòng mới cảm thấy yên tâm đôi chút, dần chậm lại tốc độ phi hành của mình.

“Hình như ta chưa nói là ngươi được đi thì phải?”

Đột nhiên, thanh âm của hắc ảnh vang lên, tuy không quá lớn nhưng chẳng khác nào sấm động bên tai.

Nhiếp Hồn Lão Nhân giật mình dừng lại, đôi mắt thâm trầm liếc ngang liếc dọc, bàn tay cũng đã vận sẵn linh lực.

“Lén lén lút lút, giả thần giả quỷ!”

“Khặc khặc khặc!” Tiếng cười của hắc ảnh truyền ra, nhưng không rõ đến từ đâu.

“Ta không phải thần, cũng chẳng phải quỷ.

Ta cũng không lén lút, mà vẫn luôn ở bên cạnh ngươi đấy thôi.”

Nhiếp Hồn Lão Nhân cả kinh, vội lấy tay trái nắm chặt cổ tay phải nâng lên trước mặt.

Năm đầu ngón tay lão cong lại, chảy ra năm dòng lam sắc ti tuyến, rất nhanh liền hóa thành quang cầu ban nãy.

Lão xoay cổ tay, hướng lòng bàn tay ra phía ngoài rồi đẩy một cái, đồng thời ôm Tôn Phá bay ngược về sau, quát lớn một tiếng:

“Bạo!”

Tiếng rít bén nhọn chói tai vang lên, quang cầu run rẩy phóng từng tia sáng mãnh liệt ra tứ phía rồi nổ tung, đem một khoảng không rộng lớn phủ trong ánh sáng lam sắc.

Đây là một trong những thần thông rất lợi hại của Nhiếp Hồn Lão Nhân, bởi thế nên tiêu hao cũng không nhỏ, khiến phân hồn của lão càng thêm phần mờ nhạt.

Lão vốn tưởng rằng đối phương đã giở trò với thần thông của mình, nhưng hóa ra là không phải.

Tuy nhiên, sau khi triệu hoán ra lam cầu, lão chợt phát hiện khí tức của hắc ảnh đang ở rất gần.

Lúc này, Nhiếp Hồn Lão Nhân không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc để cho lam cầu tự bạo.

Nếu vì chút tiếc rẻ mà chần chừ, e rằng lão chưa kịp làm gì, đã bị hắc ảnh chế ngự.

“Cũng có chút bản lĩnh.” Tại nơi quang cầu vừa bạo tạc, giọng nói khàn khàn của hắc ảnh vang lên.

Một vệt khói đen chợt xuất hiện, giữa quầng sáng lam lắc còn chưa tan biến trông càng thêm rõ ràng.

Nhiếp Hồn Lão Nhân không chút do dự, lập tức giơ lên tay phải đánh ra một chưởng.

Từ trên tay lão bỗng biến ảo một ngọn lửa màu tím đen, phóng tới thân thể hắc ảnh vừa hiện ra.

Ngọn lửa của lão vừa nóng vừa lạnh, vô cùng kỳ dị.

Nóng thì chẳng khác nào địa tâm chi hỏa, thiêu cháy cả huyền thiết ngàn năm.

Lạnh thì chí âm chí hàn như địa cực băng phách, có thể khiến cho vạn dặm băng phong.

Hai luồng lực lượng đối lập hợp lại làm một, nhưng không bài xích mà giao hòa với nhau.

Chỉ là những nơi ngọn lửa đi qua, trong gió vang lên tiếng nổ đùng đùng như tiếng sấm.

“Cửu u hỏa?” Hắc ảnh kinh hô một tiếng, nhưng rất nhanh liền giễu cợt nói: “Đồ giả cũng dám đem ra múa may trước mặt ta.”

Hắc ảnh xòe bàn tay trái rồi nâng ngang trước ngực, giữa lòng bàn tay bắt đầu tích tụ vô số điểm bạch quang.

Những chấm sáng li ti khẽ lượn lờ, chạm vào nhau rồi vỡ tan, hóa thành một đốm lửa nhỏ.

Đốm lửa tỏa ra một luồng khí mát lạnh, bạch quang nhu hòa thánh khiết tựa ánh trăng.

Nó như có linh tính, nhẹ nhàng quấn lấy bàn tay của hắc ảnh vô cùng thân thiết, tạo nên một cảnh tượng đầy đối lập.

Nhưng cảnh tượng này chưa kéo dài được bao lâu, bàn tay hắc ảnh khẽ rung, biến đốm lửa thành một màu đen sẫm, không còn nhìn ra đâu là lửa, đâu là khói đen trên người hắn.

Chỉ là lúc này, khí tức tà dị của hắc ảnh càng nồng đậm thêm vài phần.

Ba con mắt màu đỏ chớp chớp, hắc ảnh đẩy nhẹ tay trái, phóng ra hắc sắc hỏa diễm về phía cửu u hỏa của Nhiếp Hồn Lão Nhân.

Tưởng chừng sẽ có chấn động kinh thiên nổ ra, nhưng kỳ lạ là hai ngọn lửa này lại xuyên qua nhau, xem đối phương như không tồn tại.

Chỉ có điều, hắc hỏa đi sau mà đến trước, nhanh đến mức ngay cả Nhiếp Hồn Lão Nhân cũng không kịp nhìn.

Lão vội đưa hai tay lên kết ấn, biến ảo một vòng lam quang ở trước ngực, đón đỡ lấy hắc hỏa.

Đốm lửa nhỏ này, ngoài màu sắc ra thì còn điểm gì bất thường, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khiến cho quang ấn của Nhiếp Hồn Lão Nhân xuất hiện vết nứt, có dấu hiệu tan vỡ.

Hai đồng tử co rụt lại, lão cả kinh thu về tay trái, song chỉ điểm liên tiếp vào các huyệt liệt khuyết, xích trạch cùng vân môn bên tay phải, sau đó vuốt dọc theo cánh tay đẩy mạnh về phía trước, dừng lại ở huyệt thái uyên.

Đồng thời, lão cắn mạnh đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết.

Nhưng bởi vì là phân hồn, lão không có máu tươi, chỉ phun được một chút sương màu đỏ nhạt.

Tuy nhiên, như vậy cũng giúp lão gia cố thêm tầng quang ấn, ngăn không cho hắc hỏa tiến thêm.

Trong khi đó, cửu u hỏa của Nhiếp Hồn Lão Nhân ầm ầm lao về phía hắc ảnh, nhưng khi còn cách đối phương đúng nửa xích thì lập tức vỡ vụn.

Hắc ảnh xa xa đứng nhìn lão, nhẹ nhàng hướng song chỉ về phía hắc hỏa.

Nhiếp Hồn Lão Nhân nhìn về phía hắc ảnh, vẻ mặt trở nên thâm trầm, biết trận này đã thua triệt để.

Nhưng lão không thể khoanh tay chờ chết được, liền vung chân đá bay Tôn Phá ra xa rồi gầm lên một tiếng.

Quang ấn vỡ ra, hắc hỏa không còn gì ngăn trở lập tức đâm thẳng vào người lão.

Lão cũng lao mạnh người tới trước, không tránh không né, bởi chắc chắn không thể tránh được, mà làm như vậy còn khiến cho tốc độ của bản thân chậm lại.

Hắc ảnh nhìn lão già điên cuồng như một con thiêu thân đâm đầu vào lửa, bàn tay từ từ nắm lại.

Nhưng đúng vào lúc này, một tầng kim sắc quang mang chợt phủ xuống, bao bọc lấy thân hình hắn, cùng với đó là thanh âm rì rầm vang lên ở bên tai.

Bàn tay đang nắm lại nửa chừng của hắc ảnh khẽ run lên, nhất thời không thể cử động được.

Tuy thân thể bị mất khống chế chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn, nhưng như vậy đã đủ để Nhiếp Hồn Lão Nhân mang theo lực lượng tự bạo lao đến, muốn cùng hắn đồng quy vu tận..