Lưu Manh Đại Đế

Chương 15: Chỉ là hạng ba mà vênh váo vậy sao?

Nháy mắt, đã qua một đêm.

Đến sáng, Võ Thiện Nhân chợt bừng tỉnh, thần sắc vui mừng: “Đột phá Nhân Vực cấp ba. Thành công!”

Bản thân Võ Thiện Nhân vốn đã đặt một chân vào Nhân Vực cấp ba, vì vậy lần tấn cấp này diễn ra hết sức thuận lợi.

Võ Thiện Nhân cúi đầu nhìn, thấy nước trong thùng sau một đêm đã chuyển về màu trắng đục, linh khí bị hắn hấp thu cạn kiệt.

“Thất Tâm Thảo quả nhiên lợi hại! Không rõ sau khi dùng hết sáu lá còn lại thì sẽ đạt đến cấp bậc nào?”

Nếu tính toán theo lời lão Kim, bảy lá Thất Tâm Thảo sẽ giúp hắn rút ngắn thời gian tu luyện trong hơn hai tháng xuống còn bảy ngày.

Võ Thiện Nhân vươn mình đứng dậy, bước ra bên ngoài hít khở không khí.

Sau khi dùng bữa sáng, hắn lập tức thay một thùng nước mới, ngắt thêm một lá Thất Tâm Thảo bỏ vào.

“Tiếp tục nào!”

Võ Thiện Nhân tinh thần phấn chấn, hăng hái nhảy vào trong thùng.

Cứ như vậy, ba ngày sau, khi dùng đến lá Thất Tâm Thảo thứ tư, Võ Thiện Nhân tiếp tục đột phá, chính thức trở thành linh giả Nhân Vực cấp bốn.

Nghe lời lão Kim, để tránh việc tiến cấp quá nhanh làm ảnh hưởng đến căn cơ, Võ Thiện Nhân đành kìm nén sự sung sướng, nghỉ xả hơi vài ngày.

Nhân dịp này, Võ Thiện Nhân liền quyết định ra ngoài một chuyến.

Nằm ở phía nam ngoại viện, Thánh Viện cho xây dựng một công trình vô cùng bề thế, chính là Linh Bảo Đường, là nơi tập hợp đầy đủ thông tin về linh bảo.

Phía trước Linh Bảo Đường có một khoảng sân rộng. Ngay chính giữa, có dựng một tấm bia đá khổng lồ.

Khi Võ Thiện Nhân đến nơi, vây quanh tấm bia đá có không ít người. Thấy hiếu kỳ, hắn liền tiến đến gần, phát hiện trên đầu tấm bia có đề hàng chữ “Hạ Bảng Linh Bảo”, ngay bên dưới là một trăm cái tên của môn sinh.

Trước khi đến đây Võ Thiện Nhân đã tìm hiểu qua, tấm bia này là nơi bài danh của một trăm môn sinh trong tám khu ngoại viện. Họ là người đứng đầu khi thông qua khảo thí phân biệt nguyên liệu luyện chế linh bảo.

Đông Hoà Tinh, trong vô số chức nghiệp, Linh Bảo Sư là cao quý nhất, được vạn người kính ngưỡng.

Lại nói, linh bảo không phải ai cũng có thể luyện chế thành công. Muốn luyện chế linh bảo, yêu cầu lĩnh ngộ vô cùng cao, gần như khiến cho con người ta phải tuyệt vọng.

Theo phân chia cấp bậc của linh bảo, Linh Bảo Sư cũng bao gồm năm thứ hạng là Hạ Đẳng Linh Bảo Sư, Trung Đẳng Linh Bảo Sư, Thượng Đẳng Linh Bảo Sư, Địa Tôn và Thiên Tôn.

Linh Bảo Sư, dù là Hạ Đẳng cũng vô cùng hiếm hoi. Nghe nói trong Thánh Viện cho đến hôm nay, xếp hạng cao nhất là một vị Thượng Đẳng Linh Bảo Sư, địa vị cực lớn. Còn về cấp bậc Địa Tôn, ngay cả trên Đông Hoà Tinh cũng chưa từng xuất hiện qua.

Đúng lúc này, bỗng một tràng âm thanh huyên náo bùng nổ.

“Trời ơi! Lê Đình Mẫn sư huynh thành công từ cấp năm lên cấp ba trong Hạ Bảng.”

Võ Thiện Nhân theo hướng chú ý của mọi người, nhìn về tấm bia đá, phát hiện hàng thứ năm bỗng phát sáng, một thoáng liền nhảy vọt lên hàng ba, hiện lên cái tên “Lê Đình Mẫn”.

Điều khiến Võ Thiện Nhân bất ngờ là ngay hàng thứ hai, khi nhìn kỹ, là một cái tên quen thuộc.

“Thanh Hằng”.

“Thanh Hằng? Không phải là nàng ta đó chứ?” Võ Thiện Nhân ngờ ngợ, nhớ đến vị cô nàng Thanh Hằng nhiều duyên nợ kia.

Một lát, từ trong Linh Bảo Đường bước ra một thân ảnh, là một gã thanh niên mặt vuông, dáng người cao lớn.

Lập tức, hơn một trăm môn sinh đứng trên sân liền nhao nhao xông đến vây quanh, hướng về gã thanh niên hết lời tán dương.

“Chúc mừng Lê Đình Mẫn sư huynh tấn cấp thành công!”

“Lê Đình Mẫn sư huynh ẩn giấu thật sâu! Một hơi tiến liền hai cấp.”

“Lê Đình Mẫn sư huynh tuổi trẻ tài cao, tương lai sẽ mau chóng trở thành Hạ Đẳng Linh Bảo Sư a!”

“Chúc mừng sư huynh!”

“…”

Gã thanh niên Lê Đình Mẫn trở thành tâm điểm, mặt mày vui vẻ, hắng giọng nói: “Ha ha… Chỉ là may mắn thôi, mọi người quá khen rồi!”

Trong tiếng tung hô của mọi người, thần sắc của hắn lại trái ngược với lời nói, dáng điệu vô cùng kiêu căng, tự mãn.

“Mẫn sư huynh, có thể chỉ cho muội vài điểm về Hoả Miêu Thạch được không?” Một nữ sinh đánh bạo đến gần, nhỏ giọng nói.

Lê Đình Mẫn liếc thấy nữ sinh gương mặt xấu xí, dáng người thô kệch thì trong lòng khinh thường, liền kênh kiệu nói: “Hừ! Hoả Miêu Thạch chỉ là nguyên liệu vô cùng đơn giản. Đừng làm phiền đến ta!”

Hắn cố tình nạt lớn. Lời nói tuy bình thường nhưng ẩn ý bên trong là quá rõ ràng, ám chỉ nữ sinh này đầu óc ngu độn.

“Ha ha… Hoả Miêu Thạch ta đây cũng biết!”

“Đã xấu còn không biết phấn đấu! Chuyện đơn giản này mà cũng dám mở miệng làm phiền Lê Đình Mẫn sư huynh?”

Đám đông thay nhau công kích, phá lên cười ầm ĩ. Nữ sinh mặt mày đỏ bừng, ôm mặt khóc nức nở, vội chạy khỏi nơi này.

Chứng kiến tất cả, Võ Thiện Nhân thấy rất ngứa mắt, trong đầu nảy ra một ý, bèn len lỏi giữa đám đông, bịt chặt mũi, hét toáng lên: “Con bà nó! Chỉ là hạng ba mà vênh váo vậy sao?”

Lê Đình Mẫn đang đắc ý, bỗng nghe có người lên tiếng châm biếm mình, hai mắt loé hàn quang.

“Khốn kiếp! Là người nào vừa nói?”

Võ Thiện Nhân hét xong đã nhanh chân chạy tót ra chỗ khác, giả bộ ngó nghiêng tìm kiếm. Nhìn thấy sắc mặt Lê Đình Mẫn đen như đít nồi, trong lòng hắn hả hê.

“Chính là hắn! Ta nghe thấy hắn nói xấu Mẫn sư huynh!”

Đột nhiên, một nam sinh từ đâu nhảy ra, chỉ thẳng tay vào Võ Thiện Nhân tố cáo.

Lập tức, hơn trăm cặp mắt nghi ngờ dời sự chú ý về Võ Thiện Nhân.

Bị bắt gian tại trận, Võ Thiện Nhân chột dạ, vội nhảy dựng lên, quát lớn: “Đồ vu khống! Mẫn sư huynh anh tuấn bất phàm, thiên tư thông tuệ, khí độ oai phong. Nào chỉ bài danh hạng ba, phải là hạng nhất mới xứng đáng. Ta vô cùng hâm mộ Mẫn suy huynh. Ngươi là ai? Sao dám vu oan giá hoạ, hắt phân bẩn vào ta?”

Thấy Võ Thiện Nhân mồm loa mép giải, Lê Đình Mẫn chau mày, quay sang nhìn nam sinh, truy hỏi: “Ngươi dám khẳng định không?”

Nam sinh bị áp lực từ bốn phía nhìn vào, hai chân muốn nhũn ra, lắp bắp nói: “Ta… Ta… thấy bóng lưng lúc hắn chạy đi.”

Nghe vậy, Võ Thiện Nhân thở phào, nhảy bổ tới, gân cổ gào lên: “Mẹ nó! Ta thấy bên đó chật chội mới mới qua bên này. Vậy mà ngươi lại ngậm máu phun người?”

“Ngươi có dám nhắc lại câu vừa nãy cho mọi người nhận giọng không?” Nam sinh đuối lý nhưng vẫn cắn răng truy hỏi tới cùng.

“Thằng ngốc này, đã vậy ông chơi cho mày chết luôn. Hắc hắc…” Lúc nói câu vừa rồi, Võ Thiện Nhân đã cố tình bóp méo giọng. Vậy nên, hắn chẳng những không sợ mà ngược lại, trong lòng còn cảm thấy đề nghị này của gã nam sinh thật quá tuyệt vời.

“Có gì không dám! Ngươi rửa tai mà nghe cho kỹ đây.”

“Con bà nó! Chỉ là hạng ba mà vênh váo vậy sao?”

“Con bà nó! Chỉ là hạng ba mà vênh váo vậy sao?”

“Con bà nó! Chỉ là hạng ba mà vênh váo vậy sao?”

Võ Thiện Nhân ngoác mồm ra mà hét. Lần này, hoàn toàn là… “quang minh chính đại”, nên hắn không hề cố kỵ chút nào.

“Đó, ngươi còn muốn nghe nữa không?”

Riêng về khoản đấu võ miệng thì Võ Thiện Nhân rất tự tin, đếch sợ bố con thằng nào.

Gã nam sinh chẳng ngờ diễn biến lại thành ra thế này, vò đầu bứt tai không biết nên làm sao cho phải. Liếc nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lê Đình Mẫn đang nhìn qua, gã chỉ muốn quỳ sụp xuống đất.

“Mọi chuyện đã sáng tỏ. Ta hoàn toàn trong sạch. Xin mọi người làm chủ, lấy lại công bằng cho ta!” Võ Thiện Nhân tỏ vẻ uất ức, khẩn thiết nói.

Đám đông trợn tròn mắt, xem thái độ phỏng chừng kẻ tình nghi nhất chính là hắn rồi, nhưng không bằng không chứng, biết phân xử thế nào đây?

“Thôi đủ rồi! Ngươi im miệng cho ta!”

Lê Đình Mẫn mặt xanh như tàu lá, tức đến run người, cố nén cơn giận, bỏ lại một câu rồi rời đi ngay.

Đám đông thấy hết trò vui liền lục đục giải tán.

Chẳng mấy chốc, trên khoảng sân rộng chỉ còn lại một mình Võ Thiện Nhân. Hắn nhìn ngó xung quanh, bày ra bộ dáng cao thủ cô đơn, lắc đầu than thở: “Không nên trách ta! Ta chỉ là… Đáp ứng theo yêu cầu của người hâm mộ thôi.”