Lưu Manh Đại Đế

Chương 24: Cường giả thần cấp

Để chuẩn bị cho quá trình tuyển sinh, Thánh Viện sắp xếp một không gian vô cùng rộng lớn, nằm ở phía nam của ngoại viện.

Thời điểm này, nơi đây hiện lên một biển người, nhân số ước chừng đến cả vạn. Bóng người lúc nha lúc nhúc, chen chúc nhau, tạo nên tràng cảnh huyên náo dị thường.

Phía xa xa, ở một góc khuất, xuất hiện thân ảnh một người thanh niên dong dỏng cao, y phục màu hồng nhạt, lưng tựa vào thân cây, thần sắc chăm chú quan sát bốn phía.

Kẻ này không ai khác chính là Võ Thiện Nhân. Sau khi bị lão Kim thuyết phục, hắn liền nhanh chóng tìm đường đến đây. Cũng may, kỳ tuyển sinh còn chưa có bắt đầu.

Cảnh tượng trước mắt khiến Võ Thiện Nhân choáng ngợp. Chưa bao giờ hắn chứng kiến một sự kiện đông khủng khiếp thế này.

Nhưng đây vẫn chưa là tất cả. Võ Thiện Nhân nghe nói Thánh Viện vốn chia ngoại viện thành tám khu riêng biệt. Để phân biệt, mỗi ngoại viện chọn một màu sắc y phục riêng, bao gồm trắng, đen, xanh, đỏ, vàng, lục, lam, hồng.

Nơi này số lượng thí sinh trên dưới một vạn. Nếu tổng chung cả tám khu chẳng phải vượt qua tám vạn người sao?

Theo lệnh truyền từ Thánh Viện, mỗi lần chiêu sinh chỉ chọn lấy hai ngàn người. Võ Thiện Nhân thầm nhẩm tính, tặc lưỡi bảo: “Tỉ lệ một chọi bốn mươi. Loại cạnh tranh này chắc chắn sẽ vô cùng khốc liệt.”

Càng tìm hiểu sâu, Võ Thiện Nhân càng thấy toát mồ hôi bởi quy mô khủng bố của Thánh Viện.

Võ Thiện Nhân ngả lưng vào thân cây, mục quang thỉnh thoảng quét về khoảng không, trong lòng có nhiều suy tính.

Theo quy định, tiêu chuẩn cơ bản để tham gia kỳ thi này chính là cảnh giới tối thiểu phải đạt Nhân Vực cấp mười, tuổi không được quá mười tám. Bản thân Võ Thiện Nhân hiện là Nhân Vực cấp sáu. Đúng lý thì không đủ tư cách dự thi. Cũng may Thánh Viện đặc cách cho hắn thông qua. Về nguyên nhân vì sao Thánh Viện lại hành động như vậy thì Võ Thiện Nhân bó tay.

Đứng giữa biển người này, Võ Thiện Nhân cảm thấy mình thật quá nhỏ bé.

Nhiều ứng viên có tu vi nối bật, cảnh giới phỏng chừng đã đến Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm. Không chừng còn xuất hiện cả Tướng Cấp. Ở độ tuổi này, muốn đạt đến Tướng Cấp không hề dễ dàng, những kẻ đó hoặc thiên phú kinh người, hoặc là con cháu đại gia tộc nào đó mới dư đủ tiềm lực bồi dưỡng ra.

Trong khoảng không gian rộng lớn, Thánh Viện cho xây dựng một đài khảo thí vô cùng bề thế. Thạch đài cao trăm trượng, đường kính khoảng bảy mươi, tám mươi trượng. Đài xây hình tròn, vây quanh có tám cửa thông thẳng xuống mặt đất tương ứng với tám quẻ nằm trong bát quái trận đồ.

Trên thạch đài, ở một vị trí có bày biện hai bộ bàn ghế, hiển nhiên là nơi an tọa của giám khảo kỳ thi.

Sau khi đã an bài toàn bộ thí sinh theo đúng vị trí. Đến quá trưa, đột nhiên một tiếng chuông thanh thuý vang lên.

Không để mọi người đợi lâu, từ khoảng xa đột nhiên xuất hiện chùm sáng bàng bạc.

“Mau nhìn xem. Cường giả Thánh Viện đang đến.”

“Lăng không phi hành. Là cường giả Vương Cấp.”

“Cường giả Vương Cấp sao?”

Cảnh giới Vương Cấp là cấp bậc đại biểu cho linh giả bước chân vào con đường cường giả. Là mục tiêu phấn đấu của hàng vạn con người có mặt ở đây.

Cảnh tượng vạn người kính ngưỡng khiến Võ Thiện Nhân trong lòng kích động: “Nhất định một ngày nào đó ta cũng sẽ oai phong như vậy.”

Mọi người trở nên sục sôi, hướng mục quang chờ đợi.

Hàng vạn con mắt chăm chú quan sát, thấy chùm sáng trên bầu trời nhanh chóng tiến đến, rồi vọt thẳng xuống thạch đài, biến thành bốn thân ảnh. Trong đó, đi đầu là hai vị lão nhân một gầy một béo. Võ Thiện Nhân nhìn qua liền nhận ra danh tính hai người này, chính là Hoàng trưởng lão và Quân trưởng lão.

Phía sau, một nam nhân độ tuổi trung niên gương mặt cương nghị, y phục màu xám tro, đặc biệt là thân hình tròn vo, trông như một núi thịt.

Còn lại là một bóng hình xinh đẹp thành thục, từ vóc dáng, gương mặt, buớc đi đều toát lên vẻ quyến rũ, pha lẫn khí chất của một người phụ nữ trưởng thành.

Nàng khoác trên mình bộ y phục mỏng manh, phần trên ôm sát thân, hai tà xẻ đến vòng eo lộ ra da thịt trắng nõn nà. Mái tóc đen nhánh, gọn gàng ôm lấy gương mặt đầy đặn, đôi mắt lấp lánh như sao, chiếc mũi cao cao cân xứng với khuôn mặt.

Nhìn tà áo dài thướt tha khêu gợi, đám nam sinh hai mắt như bốc hỏa, có kẻ nước miếng chảy ròng ròng.

“Con bà nó! Đẹp quá đi!” Võ Thiện Nhân tròn mắt, thầm cảm thán trước dung mạo xinh đẹp, thiên kiều bá mị của đối phương.

Hít một ngụm khí lạnh. Võ Thiện Nhân liền phóng cảm ứng lên thăm dò. Nhưng đáng tiếc với cảnh giới Nhân Vực cấp sáu quá bé nhỏ của hắn, chỉ mơ màng nhận thấy xung quanh cơ thể họ tản ra một cỗ linh khí mờ ảo, căn bản không thể tiến tới dò xét.

Không biết do cảm ứng hay ngẫu nhiên, ánh mắt vị mỹ nhân kia như có như không quét qua đúng ngay vị trí của Võ Thiện Nhân. Đối diện ánh mắt này, trái tim hắn chút xíu thì nhảy ra ngoài, cảm giác toàn thân như bị lột trần trước mặt đối phương. Cũng may, chỉ dừng trong thoáng chốc ánh mắt của nàng đã dời đi ngay.

“Mẹ nó! Chỉ là một ánh mắt mà làm ta sợ muốn té đái. Thật là quá đáng!” Võ Thiện Nhân toát mồ hôi, chửi thầm vài câu.

Một lát, Quân trưởng lão quét nhìn xuống đám thí sinh rồi cất giọng sang sảng, quát: “Tất cả im lặng cho ta.”

Không khí vốn đang huyên náo liền lập tức im bặt, không một ai dám mở miệng hò hét nữa.

Quân trưởng lão hài lòng, hướng qua Hoàng trưởng lão rồi nói: “Hai người chúng ta là trưởng lão chưởng quản ngoại viện số tám này, là người sẽ trực tiếp kiểm tra các ngươi.”

Ngừng lại đôi chút, Quân trưởng lão khẽ đi động thân hình về sau, cúi gập đầu trước nam nhân trung niên áo xám và nữ nhân xinh đẹp, cung kính nói: “Còn đây là Lê Châu đại trưởng lão và Thảo Linh đường chủ. Đều là đại nhân vật trong Thánh Viện ta. Vì vậy, các ngươi hãy cố gắng biểu hiện cho tốt!”

“Lê Châu đại trưởng lão? Hình như ta từng nghe gia phụ nói, đây chính là vị đại trưởng lão chưởng quản Linh Bảo Phong.”

“Linh Bảo Phong sao?”

“Đúng vậy. Trong Thánh Viện có năm ngọn chủ phong, mà Linh Bảo Phong chính nằm trong số đó. Nghe nói đứng đầu mỗi chủ phong đều là cường giả Thần Cấp.”

“Cái gì? Cường giả Thần Cấp? Vậy mà lại xuất hiện ở đây sao?”

“Còn vị Thảo Linh đường chủ kia, có lẽ cảnh giới tu luyện rất cao.”

“…”

Võ Thiện Nhân dỏng tai lắng nghe đám người xung quanh thì thầm bàn luận. Trong lòng chợt nảy sinh một dự cảm kỳ lạ.