Lưu Manh Đại Đế

Chương 46: Người này quen quen

Theo lời chỉ của lão nhân, Võ Thiện Nhân một đường thẳng tiến đến chi nhánh Bảo Tài Thương Hội.

Hắn không có nhiều thời gian quan sát, liền vội vội vàng vàng tiến nhanh vào bên trong.

Thấy Võ Thiện Nhân bước vào, một gã thanh niên trông coi cửa hiệu chạy đến chào hỏi: “Chào mừng khách quan đến với Bảo Tài Thương Hội! Không biết tiểu nhân có thể giúp gì cho ngài?”

Suy nghĩ một chút, Võ Thiện Nhân liền nói: “Ở đây ai là người quản lý? Làm phiền người anh em gọi ra đây cho ta gặp mặt một chút.”

Nghe khẩu khí của Võ Thiện Nhân lớn như vậy, vừa vào đã đòi gặp mặt chưởng quầy, gã thanh niên còn chưa kịp trả lời bỗng một giọng nói vang lên: “Ta chính là người quản lý nơi này. Vị huynh đệ đây không rõ có vấn đề gì cần ta giải quyết sao?”

Bước đến là một nam tử trung niên, thân hình tráng kiện, nước da hơi ngăm đen. Trên người hắn Võ Thiện Nhân rõ ràng cảm nhận được một luồng linh khí dao động.

Võ Thiện Nhân cười ha hả, làm bộ thân tình nói: “Ồ! Là lão huynh đây sao? Hân hạnh, hân hạnh...! Không giấu gì lão huynh. Ta chính là bạn tốt của Thích Thật Thà, Thích đại thiếu gia. Nay ta đang có chút công chuyện gấp, vì vậy muốn làm phiền lão huynh sắp xếp đưa ta về Thăng Long Thành một chuyến được hay không?”

Nam tử trung niên quan sát kỹ càng Võ Thiện Nhân, cũng đã sớm nhận ra cảnh giới Nhân Vực cấp chín của hắn, liền lên giọng quát: “Ăn nói xằng bậy! Nếu ai cũng đến nhận quen biết đại thiếu gia thì ta phải phục vụ hết hay sao? Huống chi, ta thấy lời nói của ngươi chưa chắc đã là sự thực.”

Nghe vậy, Võ Thiện Nhân bực mình quá, ngân cổ lên nói: “Con mẹ nó! Ta mà thèm đi lừa gạt ngươi sao?”

Nam tử trung niên vốn là người cẩn thận, kiên nhẫn bảo: “Cũng được! Vậy ngươi lấy gì để chứng minh?”

Đúng lúc Võ Thiện Nhân trong đầu đang suy nghĩ biện pháp thì từ bên ngoài Bảo Tài Thương Hội có hai bóng người bước vào.

“Chưởng quầy đâu?”

Nhìn thấy hoa văn thêu trên y phục bọn họ đang mặc, nam tử trung niên vội vàng chạy đến, cúi đầu thi lễ: “Tại hạ là chưởng quầy ở đây. Không biết hai vị đại nhân có gì sai bảo?”

Một trong hai người liền lấy ra một tờ giấy, nói ngay: “Đại thiếu gia ra lệnh. Nếu ngươi nhìn thấy người này thì lập tức bẩm báo.”

“Dạ dạ…”

Nam tử trung niên vội đưa tay đón lấy. Vừa xem qua, thần tình nghi hoặc thốt lên: “Ồ, người này có chút quen mặt?”

Đứng phía sau, Võ Thiện Nhân thấy tò mò, cũng thò đầu ngó thử thì phát hiện trên mặt giấy có vẽ hình một gã thanh niên mang bộ dạng lén lút, cùng nụ cười nửa miệng toát lên vẻ lưu manh không thể che giấu.

Trong đầu Võ Thiện Nhân cảm giác người này rất quen thuộc, lẩm bẩm bảo: “Phải ha! Người này quen quen, hình như ta gặp ở đâu rồi nhỉ?”

Một trong hai người truyền tin bỗng nhìn thấy Võ Thiện Nhân lấp ló ở phía sau lưng chưởng quầy. Quan sát một hồi, hắn vui mừng la lên: “Võ Thiện Nhân công tử. Chính là người đây rồi.”

Người đi cùng hắn, sau giây lát định thần cũng reo lên: “Thiện Nhân công tử! Đại thiếu gia của chúng ta mấy ngày nay tìm người ở khắp mọi nơi.”

Võ Thiện Nhân giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Ủa, hai ngươi có quen biết ta sao? Đại thiếu gia các ngươi là ai?”

Một người vội giải thích: “Chúng thuộc hạ đều là nội nhân trong phủ Thích Gia ở Thăng Long Thành, trước đó đã từng gặp qua Thiện Nhân công tử đi cùng đại thiếu gia.”

Nghe hắn nói, Võ Thiện Nhân vỡ lẽ, nhưng ngay lập tức liền chỉ tay vào bức hoạ, cau có bảo: “Vậy tấm hình này là chân dung ta đó sao? Con mẹ nó! Đứa nào mà vẽ xấu vậy? Võ Thiện Nhân ta tiêu sái bất phàm, đoan trang đĩnh đạc, làm gì lại mang bộ dáng lén lút, vô sỉ hạ lưu thế này?”

Hai người thuộc hạ Thích Gia biểu hiện trên gương mặt rất đặc sắc, cuối cùng đành đáp: “Chuyện này… Chúng tiểu nhân không rõ.”

Chứng kiến màn này, chưởng quầy là nam tử trung niên giật mình hoảng hốt, vội vàng hướng về Võ Thiện Nhân chắp quyền nói: “Hoá ra người chính là Thiện Nhân công tử. Vừa rồi ta có chút mạo phạm, mong công tử bỏ quá cho.”

Thấy nam tử trung niên cúi đầu hành lễ, Võ Thiện Nhân trong lòng khoan khoái, cũng chẳng thèm chấp nhất chuyện trước đó, ngoài mặt tỏ vẻ độ lượng bảo: “Được rồi! Người không biết không có tội. Còn bây giờ, cảm phiền các ngươi mau mau đưa ta trở về Thăng Long Thành đi.”

***

Đến sẩm tối ngày hôm sau, rốt cuộc Võ Thiện Nhân cũng bình yên quay trở về Thích Gia.

Đám hạ nhân canh cửa thoáng thấy bóng hắn, vội vàng hô lớn: “Thiện Nhân công tử đã về, mau mau bẩm báo đại thiếu gia.”

Một tên mặt mày hớn hở, chạy như bay vào trong. Chẳng mấy chốc truyền ra tiếng bước chân dồn dập, Thích Thật Thà hớt hải chạy đến, nhìn thấy Võ Thiện Nhân liền ôm chầm lấy hắn, cười ha hả bảo: “Người anh em không sao chứ?”

Võ Thiện Nhân vênh mặt đắc ý, cười nói: “Người ăn ở hiền lành, tu nhân tích đức như ta thì có thể làm sao được? Hắc hắc…”

Nghe hắn ba hoa, Thích Thật Thà lườm một cái thật sâu, nhưng cũng không gặng hỏi thêm. Nom bộ dáng nhếch nhác của Võ Thiện Nhân, Thích Thật Thà liền bảo: “Về là tốt rồi. Đường xa mệt mỏi, hay là ngươi về phòng nghỉ ngơi chút đi. Ta sẽ sai người mang nước tắm và vài bộ quần áo đến.”

Nghĩ đến việc Thích Thật Thà mấy ngày nay chạy khắp nơi tìm kiếm mình, Võ Thiện Nhân trong lòng ấm áp: “Người anh em tốt. Cảm ơn!”

Thích Thật Thà làm bộ giật mình, nhảy lùi ra sau vài bước, bịt mũi nói: “Con mẹ nó! Thối quá, thối quá…”

Buổi tối hôm đó.

Gia chủ Thích Ngân Lượng nghe tin Võ Thiện Nhân an toàn quay trở về thì rất đỗi vui mừng, liền sai hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu linh đình để chúc mừng.

Trên bàn tiệc, Thích Thật Thà liên tục dò hỏi về diễn biến đêm hôm trước: “Vậy là lúc đó Hồ cô nương đã mang ngươi đi đâu?”

Võ Thiện Nhân có khổ nhưng không thể nói, đành thuật lại một cách hàm hồ, che giấu đi phần lớn sự thực. Hắn bịa ra câu chuyện giữa đường được nàng thả ra. Do không rành đường xá nên đi lạc qua Thanh Vân Trấn. Sau đó thì tìm đến Bảo Tài Thương Hội, rồi quay trở về đây.

Nghe xong, Thích Thật Thà gật gù nhưng vẫn chưa hết nghi vấn: “Ồ, còn chuyện Ngô Mạnh Cường nói hai người các ngươi đã dính phải long tinh gì đó. Không biết cuối cùng kết quả là thế nào?”

Nhắc đến chuyện này, Võ Thiện Nhân chột dạ, vội che giấu vẻ ngượng ngùng bảo: “Chắc là long tinh của con hắc long này bị hư rồi. Ta chẳng cảm thấy gì hết.”

“Bị hư rồi á? Còn có chuyện này sao?” Thích Thật Thà trợn tròn mắt, không hoàn toàn tin tưởng.

Để tránh những câu hỏi hóc búa đến từ Thích Thật Thà, Võ Thiện Nhân vội ăn uống qua loa rồi lấy lý do trong người không khoẻ, xin phép về phòng nghỉ ngơi sớm.

Về đến phòng, Võ Thiện Nhân nằm bẹp trên giường, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện khiến hắn quả thực có phần mệt mỏi.

Nhớ đến Vũ Hà Kiều My, Võ Thiện Nhân lấy trong người chiếc vòng tay linh bảo mà nàng đưa cho, mang ra ngắm nghía.

“Không biết nàng ấy còn ở Thanh Vân Trấn tìm ta hay không? Lần sau nếu có nhìn thấy, ta nhất định phải né tránh càng xa càng tốt.”

Võ Thiện Nhân nằm gác chân nghĩ vẩn vơ đến tương lai của bản thân một hồi lâu. Cuối cùng, tính đến thời gian tiến vào nội viện chỉ còn mấy ngày, hắn liền quyết định: “Ta cũng nên tranh thủ đột phá tu vi thôi.”

Lấy trong Ngũ Hành Giới Chỉ ra viên Tấn Linh Đan cuối cùng, Võ Thiện Nhân bỏ ngay vào miệng.