Lưu Manh Đại Đế

Chương 50: Sư phụ béo tốt

Mục quang Lý Phong viện chủ tinh anh bao quát hết thảy lứa tân sinh. Nhìn thần sắc, biểu hiện của mọi người không nằm ngoài dự đoán, lão mỉm cười nói: “Mọi người đã vào đến đây hiển nhiên đều là những anh tài nổi bật trên An Ký Tây. Còn một số ít từ đại lục khác đến. Hi vọng tại Thánh Viện, các ngươi sẽ phát huy được tối đa tiềm lực của bản thân. Sau này, nếu có thể bước chân ra Thổ Đại Thiên Hà, hãy làm rạng danh Đông Hoà Tinh của chúng ta.”

Lời viện chủ Lý Phong vang sang sảng bên tai, thanh âm dịu nhẹ, vừa có nét ôn hòa, lại vừa có uy, không ai là không kính phục.

Mỗi kỳ tân sinh gia nhập, Thánh Viện đều tổ chức cho bọn chúng bước vào Thánh Điện, thông qua đó muốn kích thích nhiệt huyết của đám thanh thiếu niên trẻ tuổi này, nỗ lực, hăng hái tu luyện cho tốt.

Tiếp đến, một vị trưởng lão tuổi chừng năm mươi, thân vận áo bào xanh tiến lên, cất tiếng: “Theo bàn bạc của viện chủ và bốn đại trưởng lão, tân sinh năm nay sẽ được phân bố tại ngọn Hưng Yên Phong. Một năm sau, thông qua kỳ Tân Vương, các ngươi sẽ có cơ hội trở thành đệ tử của một trong năm ngọn chủ phong. Tất nhiên là phải được chưởng toà đồng ý thu nhận.”

Theo Võ Thiện Nhân được biết, Thánh Viện có năm ngọn chủ phong. Nơi này chính là Thông Thiên Phong. Phía bắc là Vạn Thú Phong. Phía nam là Thiên Kiếm Phong. Phía đông là Linh Bảo Phong. Phía tây là Linh Đan Phong.

Trong số đó, Thông Thiên Phong là nơi dành cho viện chủ Lý Phong. Linh Bảo Phong là Lê Châu đại trưởng lão. Về ba chưởng toà còn lại Võ Thiện Nhân chưa từng gặp qua nên dĩ nhiên là không thể phân biệt.

Vị trưởng lão áo xanh ngừng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Một chu kỳ tu tập sẽ diễn ra trong sáu mươi năm, tính ra vừa tròn một giáp. Sau khi hết kỳ hạn, dựa vào biểu hiện của mỗi cá nhân mà Thánh Viện sẽ đưa ra quyết định. Riêng những ai đột phá thành công lên Thánh Cấp, sẽ có cơ hội trở thành trưởng lão nội viện, hoặc có quyền lựa chọn ly khai.”

Lúc ở Thích Gia, trong cuộc trò chuyện với mọi người, Võ Thiện Nhân đã sớm biết đến vấn đề này. Chu kỳ mỗi lứa tân sinh Thánh Viện quy định là sáu mươi năm. Sau thời gian trên, nghe nói nếu tu vi không đạt đến Vương Cấp liền bị đẩy ra khỏi nội viện, tuỳ thời được phân bố và điều động vào những địa bàn thuộc phạm vi thế lực của Thánh Viện.

Võ Thiện Nhân thầm nghĩ: “Trong sáu mươi năm đột phá lên cảnh giới Thánh Cấp sao? Điều này vô cùng khó. Ta nghe nói lịch sử bao vạn năm của Thánh Viện cũng không có mấy ai làm được.”

Khẽ vân vê chòm râu, lão giả áo xanh nói tiếp: “Thông qua kỳ khảo hạch vừa rồi hẳn là mọi người cũng hiểu rõ thiên phú của bản thân. Nội viện có đầy đủ tài nguyên để cho các ngươi phát triển. Vì vậy hãy cố gắng tu luyện cho tốt. Nói không chừng đến lúc nào đó sẽ được một trong năm vị chưởng toà thu nhận làm đệ tử thân truyền.”

Nói về đệ tử thân truyền, so với hàng ngũ đệ tử thông thường thì cách nhau một trời một vực. Ngoài phúc lợi, tài nguyên tu luyện dồi dào còn được đích thân đại trưởng lão, là tồn tại Thần Cấp chỉ điểm, lợi ích khôn cùng.

Nghe đến đây, Võ Thiện Nhân khẽ giật mình. Hắn lướt mắt thoáng nhìn về hướng Lê Châu đại trưởng lão.

Ngồi ở hàng ghế đầu, Lê Châu bộ dáng lười biếng, đôi mắt lim dim như đang ngủ.

Nhìn thân hình tròn mập như quả bóng của “sư phụ tương lai”, Võ Thiện Nhân bỗng nảy ra ý nghĩ: “Sư phụ của ta béo tốt là vậy. Nhất định là điều kiện sinh hoạt trên Linh Bảo Phong vô cùng tốt. Không biết sư nương của ta là người như thế nào đây? Hắc hắc…”

Liền đó, bên tai lại vang lên giọng nói của trưởng lão áo xanh: “Thánh Viện cũng có những nội quy, chúng môn sinh cần tuân thủ nghiêm ngặt. Nếu vi phạm, tuỳ vào mức độ mà sẽ có hình phạt tương ứng. Nhẹ thì cảnh cáo, nặng thì phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi nội viện. Hãy nhớ cho kỹ!”

Đứng trước hàng loạt tồn tại đỉnh cấp của Thánh Viện, đám tân sinh ai nấy đều dỏng tai lắng nghe, không dám bỏ sót một chữ.

Thấy biểu hiện của đám nhóc, vị trưởng lão áo bào xanh hài lòng gật đầu, nói tiếp: “Trong hơn hai ngàn tân sinh, có ba danh ngạch đặc biệt, là tốp ba đứng đầu Hạ Bảng Linh Bảo. Năm nay, ba người đều xuất hiện ở ngoại viện số tám. Theo quy định của Thánh Viện, ba môn sinh này sẽ được nhận phần thưởng là một cẩm nang chế tạo linh bảo hạ đẳng cùng ba trăm loại nguyên liệu. Chưa hết, thông lệ mỗi kỳ tuyển sinh, ba thứ hạng đứng đầu Hạ Bảng Linh Bảo sẽ đặc cách trở thành đệ tử của một trong năm ngọn chủ phong. Năm nay đến lượt Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão, là chưởng toà Linh Đan Phong thu nhận.”

Trưởng lão áo xanh nói xong, không ít cao tầng Thánh Viện tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ồ! Cả ba đều ở ngoại viện số tám sao? Hai người Quân, Hoàng chuyến này trúng mánh, nhất định sẽ được Viện chủ ban thưởng hậu hĩnh rồi.”

Nghe nhắc đến phần thưởng dành cho tốp ba Hạ Bảng Linh Bảo, Võ Thiện Nhân nổi hứng thú: “Còn có loại đãi ngộ tốt này?”

Bên cạnh, Thích Thật Thà tỏ vẻ phấn khích, ghé tai nói nhỏ với Võ Thiện Nhân: “Người anh em, lần này thì chúng ta có cơ hội được gặp mặt Lão Đại rồi.”

Võ Thiện Nhân không đáp, thầm cười bảo: “Gặp cái đầu nhà ngươi. Ta chính là Lão Đại đây này.”

Trong đại điện, lần lượt ba cái tên được xướng lên: “Hạng thứ ba, Lê Đình Mẫn. Hạng thứ hai, Thanh Hằng. Hạng nhất… Lão Đại. Tất cả bước lên trước lĩnh thưởng.”

Vị trưởng lão áo xanh khi nhắc đến cái tên Lão Đại thì sắc mặt trở nên khá đặc sắc.

Bên dưới, trong số hơn hai ngàn tân sinh, ngoài ngoại viện số tám thì bảy ngoại viện còn lại và những người đến từ bên ngoài đều chưa từng nghe qua ba cái tên này. Vì vậy, bọn họ vô cùng tò mò, nhất là hạng đầu Hạ Bảng Linh Bảo có một cái tên thật quá đặc biệt.

Rất nhanh, trong ánh mắt tò mò của mọi người, từ trong hàng ngũ, Lê Đình Mẫn và Thanh Hằng bước ra, tiến về phía trước.

Võ Thiện Nhân trong lòng ngứa ngáy, đang cân nhắc có nên xuất đầu lộ diện hay không thì bên tai chợt vang lên đoạn âm thanh: “Đồ đệ ngoan! Không cần quan tâm đến mấy thứ này. Hôm sau ta sẽ mang đến gấp đôi cho ngươi.”

Giọng nói quen thuộc, Võ Thiện Nhân nhận ra người vừa truyền âm chính là Lê Châu đại trưởng lão. Hắn liếc trông lên thấy Lê Châu cũng đang nhìn qua, trong ánh mắt còn mang vẻ cảnh cáo.

Nghĩ đến những chuyện xấu mình từng khai báo tuốt tuồn tuột trước Lê Châu đại trưởng lão, Võ Thiện Nhân đành thành thật đứng nguyên tại chỗ, trong lòng uỷ khuất gào lên: “Đây rõ ràng là trắng trợn uy hiếp ta. Ài… Cũng chỉ tại ta quá xuất sắc…”