Lưu Manh Đại Đế

Chương 53: Động phủ một trăm năm mươi chín

Một lát sau, Đỗ Quang chỉ tay về một hướng, nói: “Bên kia là bảng phân chia cấp bậc động phủ trên Hưng Yên Phong. Các ngươi xem qua rồi chủ động đi tìm động phủ của mình.”

Theo chỉ dẫn của Đỗ Quang và An Bình, mọi người nhanh chóng tiến lại gần.

Đây là một tấm bảng lớn làm bằng đá, chia làm ba phần, phân biệt bằng ba màu sắc là đỏ, vàng và xanh lá.

Khu vực cao nhất là màu đỏ tượng trưng cho động phủ cao cấp. Chính giữa là màu vàng tượng trưng cho động phủ trung cấp. Cuối cùng là màu xanh lá tượng trưng cho động phủ hạ cấp.

Nội dung trên tấm bảng là thông tin và vị trí của ba ngàn động phủ, được đánh số thứ tự từ thấp đến cao.

Ngay lúc đó, Đỗ Quang hắng giọng lên tiếng: “Tạm thời ta và An Bình sư đệ sẽ tiếp quản nơi đây. Chúng ta sẽ ở động phủ số một trăm lẻ một và một trăm lẻ hai. Các sư đệ, sư muội nếu có việc quan trọng thì có thể tìm đến.”

Nói đoạn, hai người Đỗ Quang và An Bình chân đạp linh bảo bay thẳng về động phủ của mình.

Đứng trong đám tân sinh, Võ Thiện Nhân còn đang mải mê quan sát thì bỗng giọng nói của Thích Thật Thà vang lên bên tai: “Chúng ta cũng đi chọn động phủ thôi.”

Võ Thiện Nhân biết Thích Thật Thà tu vi mới chỉ ở Nhân Vực cấp mười ba, linh mạch trung phẩm, vậy thì theo quy định sẽ chỉ được chọn động phủ hạ cấp.

Hắn liền lên giọng cười đắc ý bảo: “Người anh em. Lần này thiệt thòi cho ngươi rồi. Thôi, cố gắng mau chóng đột phá Tướng Cấp để được ở cùng động phủ trung cấp như ta nha.”

Nghe Võ Thiện Nhân khoe khoang, Thích Thật Thà đáp lại bằng một ánh mắt khinh thường, hất hàm tiêu sái nói: “Chuyện nhỏ! Chỉ là động phủ trung cấp. Ta thích thì chọn thôi.”

Nhìn biểu hiện tự tin của hắn, Võ Thiện Nhân ngạc nhiên thốt lên: “Ngươi vậy mà cũng được ở động phủ trung cấp sao?”

Không hề giấu diếm, Thích Thật Thà khoát tay cười, thành thật trả lời: “Đây là cha ta đã sắp xếp từ trước. Ta cũng đâu có muốn. Hắc hắc…”

Đoạn thời gian ở Thanh Long Thành, Võ Thiện Nhân cũng phần nào đoán biết được tiềm lực khủng bố của Thích Gia. Dựa vào các mối quan hệ của Thích Ngân Lượng thì việc chọn động phủ này đúng thực chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Trong lòng Võ Thiện Nhân thầm tặc lưỡi: “Người có tiền quả nhiên đi đâu cũng được ăn sung mặc sướng.” Có điều, ngoài mặt hắn vẫn tươi cười, còn gật đầu khuyên bảo Thích Thật Thà: “Ta thấy cha ngươi rất quan tâm đến ngươi. Hãy cố gắng tu luyện cho tốt.”

Nghe xong, Thích Thật Thà bĩu môi nói: “Ngươi lo cho bản thân mình trước đi. Mới chỉ ở Nhân Vực cấp mười mà bày đặt lên mặt dạy đời ta sao? Hà hà…”

Biết miệng lưỡi Thích Thật Thà trước nay vẫn vậy, Võ Thiện Nhân không giận, nhưng buồn bực nghĩ bảo: “Hừ! Ta chính là Lão Đại danh chấn Thánh Viện. Muốn chỉ bảo một người hâm mộ như ngươi có gì mà không được chứ?”

Ngay sau đó, hai người bọn hắn liền nhanh chân tách khỏi đám đông, bắt đầu đi tìm động phủ cho mình.

Trên Hưng Yên Phong, số lượng động phủ trung cấp có đến năm trăm cái. Vì vậy, Võ Thiện Nhân không vội mà chậm rãi đảo một vòng xem xét tình hình thực tế.

Cuối cùng, khi đi đến động phủ số một trăm năm mươi chín, Võ Thiện Nhân liền ngay lập tức quyết định chọn vị trí này.

Thích Thật Thà nốt gót theo sau, cũng đưa ra lựa chọn động phủ ngay kế bên, số một trăm sáu mươi.

Võ Thiện Nhân quan sát, thấy lối ra vào của động phủ được che lấp bằng một bức tường ánh sáng ảm đạm. Theo hắn được biết, đây chính là tầng lớp cấm chế mà Thánh Viện thiết lập, ngăn cách không gian bên trong và bên ngoài.

Thông qua tấm lệnh bài thân phận, Võ Thiện Nhân liền đánh ra một tia linh lực vào bức tường này. Ngay tức thì, hào quang trên bức tường loé sáng. Không chút chậm trễ, Võ Thiện Nhân di động thân hình, bước xuyên qua màn sáng tiến vào động phủ của mình.

Không gian bên trong khá rộng rãi, thoáng mát, phân thành mấy căn phòng riêng biệt, ngập tràn ánh sáng. Thánh Viện còn chu đáo cho người chuẩn bị đầy đủ các vật dụng sinh hoạt cần thiết, chủ nhân động phủ có thể thoả mái sử dụng.

Tham quan một vòng, Võ Thiện Nhân gật đầu hài lòng: “Nơi này không tệ. Rất vừa với ý của ta.”

Không lâu sau, Võ Thiện Nhân từ trong động phủ bước ra. Nguyên nhân khiến hắn quyết định lựa chọn vị trí số một trăm năm mươi chín này, chính là ngay bên cạnh động phủ, cách vài bước chân có trồng một cây đa cổ thụ.

Ngắm nhìn thân cây lớn đến nỗi hơn chục người ôm mới xuể, còn bộ rễ thì ngoằn ngoèo uốn khúc như những con trăn khổng lồ, Võ Thiện Nhân bất chợt cảm thán: “Cây đa này xem chừng đã mấy trăm năm tuổi. Nó thực sự rất giống… làng Vũ Đại của ta…”

Trong không gian, những làn gió mơn man hiu hiu thổi, mang theo hương thơm dìu dịu của mùi bùn đất, hoa cỏ.

Khung cảnh chợt nhòa đi, một làng quê xinh đẹp, yên bình bất giác hiện lên.

Gốc đa đầu làng có đám trẻ con chừng bảy, tám tuổi tụ tập chơi đùa, tinh nghịch bày đủ mọi trò.

Chúng chọn những lá đa to, dày và xanh bóng đem cuộn tròn lại, xé hai bên mép lá làm sừng, buộc một mẩu dây chuối khô vào cuống rồi luồn vào trong, khe khẽ kéo. Vậy là đã được một con trâu lá đa, cặp sừng cong cong, cái đầu gục gặc như sẵn sàng nghênh chiến. Còn những chiếc búp đa khô quăn queo màu nâu rơi trên mặt đất nhặt lên làm kèn, ngậm vào miệng rồi phồng má thổi, kêu “toe” lên một tiếng.

Trong đám trẻ, có một thằng nhóc nằm vắt vẻo trên một cành cây, miệng ngậm lá đa, ánh mắt quét nhìn về phía thôn làng. Nụ cười nửa miệng thoáng ẩn thoáng hiện thật khiến cho người ta cảm thấy bất an. Chẳng biết là trong đầu nó đang âm mưu suy tính chuyện xấu xa gì?

Một lát, đám nhỏ bên dưới đứng bu cả lại, ngửa đầu nhìn lên thằng nhóc hỏi: “Lão Đại, hôm nay đến lượt nhà ai vậy?”

Thằng nhóc tỏ vẻ thần bí, cảnh giác đảo mắt một vòng rồi nói vọng xuống: “Hôm qua khi đi ngang nhà ông trưởng làng, ta phát hiện cây mít trồng đầu hè đã chín quả, mùi thơm điếc cả mũi. Các ngươi hãy chuẩn bị cho ta một cái liềm, một đoạn dây thừng và một cây trúc dài. Đêm nay chúng ta sẽ cùng nhau ghé thăm ông ấy một chuyến.”

Nghe Lão Đại lên kế hoạch, cả đám trẻ liền nhảy cẫng lên, phấn khích reo hò.

“Oa! Chúng ta sắp có mít ăn rồi.”

“Hoan hô Lão Đại.”

“Hoan hô Lão Đại.”

“…”

Võ Thiện Nhân say mê đắm chìm trong hồi ức đẹp đẽ ấy, cho đến khi giọng nói của Thích Thật Thà vang lên ngay bên tai, kéo hắn về với thực tại.

“Người anh em. Mơ mộng gì mà đứng đần người thế này? Không phải đang tương tư đến nữ sinh nào đấy chứ?”

Võ Thiện Nhân bừng tỉnh, thấy Thích Thật Thà đang trố mắt nhìn mình, liền oang oang nói ngay: “Võ Thiện Nhân ta tiêu sái bất phàm. Là mỹ nam đệ nhất thiên hạ. Thử hỏi có nữ nhân nào gặp ta mà không đem lòng say mê ái mộ? Nói cho người anh em biết một bí mật, ta từng bị một đại mỹ nhân dùng vũ lực cưỡng bức đó. Nói ra mới thấy… Số mệnh ta thật là khổ mà!”

Dĩ nhiên, Thích Thật Thà sẽ không cho những lời nói đó là sự thực. Hắn ném cái nhìn khinh bỉ về Võ Thiện Nhân, rồi phán một câu gọn lỏn: “Ảo tưởng sức mạnh.”

Võ Thiện Nhân bực mình, cố gắng giải thích thêm: “Định mệnh! Ta là người thành thật, không thèm bịa chuyện lừa gạt ngươi.”

Đáp lại, Thích Thật Thà nhe hàm răng trắng, cười nham nhở: “Ngươi mà cũng dám vỗ ngực tự nhận mình là người thành thật sao? Hắc hắc…”