Lưu Manh Đại Đế

Chương 6: Linh giả

Đợi bóng dáng Võ Thiện Nhân biến mất, Quân trưởng lão liền quay sang nói: “Ta xem câu chuyện của thằng nhóc này chỉ mới có một phần sự thật, tuyệt đối không thể tin tưởng.”

Khẽ lắc đầu, Hoàng trưởng lão nói: “Quân huynh chắc cũng còn nhớ, cách đây nửa năm, ngay trong lễ Tế Thánh, đến thời điểm quan trọng đột nhiên thiên tượng dị biến, bầu trời xuất hiện một vòng xoáy cực lớn, mọi người chưa hết bàng hoàng thì tên nhóc này cùng một tảng đá từ trong đó vọt ra. Sau khi kiểm tra, thấy không có dấu hiệu bất thường liền đưa hắn đến đây. Có điều, các trưởng lão nội viện ra lệnh vẫn cần theo dõi để ý đến hắn.”

“Phải rồi, ta có kiểm tra qua, trên người hắn không có linh lực dao động. Tuy người này mồm miệng lanh lẹ, nhất định còn có điều giấu diếm nhưng chỉ là một phàm nhân bình thường, cũng không đáng ngại.” Quân trưởng lão cười bảo.

Nghe vậy, Hoàng trưởng lão nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Cũng có thể lời nói của Võ Thiện Nhân là sự thực. Không gian tiết điểm tại Đông Hoà Tinh vốn có tồn tại. Biết đâu hắn xui xẻo đụng trúng?”

Trầm ngâm chốc lát, lão nói thêm: “Chuyện này ta lập tức sẽ báo cáo lên Thánh Viện, xem ý tứ các vị trưởng lão nội viện ra sao. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nằm yên thì ta cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm.”

Hai lão nhân này vốn là trưởng lão ngoại viện nhưng đem so với nội viện thì quyền lực thua xa. Coi như trong nội viện, chức vị trưởng lão ngoại viện chỉ ngang bằng hộ pháp, cao hơn chấp sự một bậc.

Khẽ gật đầu, Quân trưởng lão nói: “Cũng đúng! Xem ra chỉ còn biện pháp như vậy.”

Lúc này, Võ Thiện Nhân đi theo đường cũ trở lại căn phòng ban đầu. Về đến nơi, hắn mệt mỏi nằm vật lên giường, trong lòng có nhiều câu hỏi không lời giải đáp.

“Nhóc con! Ngươi đã hiểu tình hình hiện tại chưa? Nếu không mau tăng cường thực lực, ta e rằng cái Thánh Viện nhỏ bé này cũng sẽ đá mông ngươi ra đấy.”

Mới đó lão Kim đã lên giọng khiêu khích khiến Võ Thiện Nhân nhíu mày, chửi đổng lên: “Con bà nó! Vừa rồi hai lão già kia làm ta sợ phát khiếp! Hở tý là đòi chém đòi giết? May mà ta thông minh lanh lẹ không để lộ sơ hở. Hừ…!”

Đợi một lát, tiếng lão Kim lại vang lên: “Ha hả… Chỉ là hai tiểu bối Tướng Cấp nho nhỏ. Căn bản tại thực lực của ngươi quá thấp, đối phương mới chỉ thở ra chút uy áp liền chịu không nổi. Ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ta đã có sắp xếp, vài ngày tới sẽ cho ngươi hay.”

Những ngày sau đó, dù không muốn nhưng Võ Thiện Nhân cuối cùng cũng tập thích ứng với cuộc sống mới. Hắn bản tính nhanh nhẹn, không chịu nằm im một chỗ, mấy hôm nay thường xuyên đi ra ngoài, gặp gỡ vài người, hỏi thăm được nhiều tin tức quan trọng.

Mỗi ngày, Hoàng trưởng lão đều phân phó người mang ít lương thực đến cho hắn, vì vậy không lo chết đói. Đồ ăn tại Đông Hoà Tinh có hương vị khá kỳ lạ, chưa bao giờ được thử qua, tuy nhiên cảm giác rất ngon miệng.

Đến ngày thứ năm, sau khi cân nhắc, Võ Thiện Nhân liền vận dụng tâm thần truyền âm cho lão Kim bí ẩn.

“Lão Kim! Người có ở đó không?”

Đối với lão Kim, Võ Thiện Nhân biết bản thân còn phải nhờ vả đối phương nhiều chuyện nên không dám lỗ mãng gọi “cô hồn lão ca” như trước nữa.

Chẳng bao lâu sau đã thấy trong đầu vang lên giọng cười quen thuộc: “Ha hả… Ta biết nhất định ngươi sẽ không chịu ngồi yên mà.”

Hiện tại chỉ có lão Kim là rõ ràng nhất về tình cảnh của mình, Võ Thiện Nhân giả đò hỏi: “Theo lão bây giờ ta nên hành động như thế nào?”

Giọng nói lão Kim vang lên, khiêu khích: “Không phải ngươi nhiều âm mưu quỷ kế, tự cho mình là thông minh sao?”

Nghe vậy, Võ Thiện Nhân bực mình nói: “Lão ca, đừng đùa ta nữa. Ta đang rầu muốn chết đây.”

Biết hắn đang lo lắng, lão Kim liền xuôi giọng bảo: “Được rồi! Nhóc con hãy nghe cho kỹ lời ta đây. Hiện tại việc cấp bách nhất ngươi cần làm là nâng cao thực lực. Ta biết được một chuyện, không lâu sau Thánh Viện này sẽ tổ chức chiêu sinh vào nội viện. Trong mắt ta nó chỉ như túp lều rách, nhưng so với Địa Cầu thì tốt hơn rất nhiều, cũng đủ để cho ngươi phát triển. Thân thể ngươi sau nửa năm rèn luyện, hiện tại miễn cưỡng dung nhập được với thế giới này.”

Võ Thiện Nhân chau mày, sợ hãi hỏi: “Thân thể ta làm sao?”

Suy nghĩ một lát, lão Kim nói: “Nơi đây linh khí cực dày, nhất thời thân thể ngươi không có khả năng thích ứng, vì vậy khi truyền tống lâm vào hôn mê không tỉnh. Ngũ Hành Giới Chỉ là linh bảo hoàn mỹ, trong thời gian qua, may mắn nó âm thầm mở mang kinh mạch, bồi dưỡng thân thể. Cứ như vậy, giúp ngươi tai qua nạn khỏi, thích ứng được môi trường tại Đông Hoà Tinh.”

Võ Thiện Nhân đưa mắt nhìn về chiếc nhẫn đeo trên tay, kích động bảo: “Vậy là nó đã giúp ta đã trở thành linh giả rồi sao?”

Nghe vậy, lão Kim cười khinh thường bảo: “Thằng nhóc ngươi vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường thôi. Có chăng là thân thể cứng rắn hơn người khác một chút. Muốn trở thành linh giả đâu có dễ như vậy.”

Võ Thiện Nhân vốn đang mừng rỡ, bị lão Kim dội ngay một gáo nước lạnh khiến lòng chưng hửng. Mấy ngày qua hắn lân la dò hỏi biết được ở thế giới này, linh giả mới là cái đích cuối cùng. Bản thân hắn lãng phí mười tám năm tại Địa Cầu, xuất phát điểm chậm hơn người khác, thành tựu ngày sau nếu không thực sự nỗ lực e là sẽ rất thấp.

Có vẻ nhìn ra tâm tư của Võ Thiện Nhân, lão Kim ôn hoà nói: “Trong thế giới này, đường hướng tu luyện chỉ có một, đó là linh giả. Linh giả sở hữu năng lực thao túng ngũ hành, hay còn gọi là ngũ đại thuộc tính, bao gồm Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa.”

Để Võ Thiện Nhân hiểu rõ ràng hơn, lão Kim nói thêm: “Mỗi loại thuộc tính trong ngũ hành mang những sắc thái hoàn toàn khác nhau. Như Kim thuộc tính sắc bén, bá đạo. Mộc thuộc tính quỷ dị, giảo hoạt. Thổ thuộc tính hùng hậu, vững vàng. Thuỷ thuộc tính nhu hoà. Hoả thuộc tính nóng nảy, phá huỷ…”

Mới nghe đến đó trong lòng Võ Thiện Nhân rạo rực, không kìm được liền hỏi: “Vậy làm sao để trở thành linh giả?”

Lão Kim liền truyền âm giải thích tường tận: “Muốn trở thành linh giả thì trong cơ thể phàm nhân cần phải có linh mạch tương ứng một thuộc tính nằm trong ngũ hành. Lại nói, linh mạch phân chia thành năm cấp độ từ sơ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, siêu việt và cao quý nhất là hoàn mỹ. Người sở hữu một linh mạch là hạ phẩm, hai linh mạch là trung phẩm, ba linh mạch là thượng phẩm, bốn linh mạch là siêu việt, năm linh mạch là hoàn mỹ. Mà trong cả ngàn người, vạn người hoạ may mới có một người sở hữu linh mạch, đều do vận số tạo hoá. Ngoài ra, những người không có linh mạch có thể tu luyện theo đường võ giả luyện thể, tuy nhiên, thành tựu khó mà so với linh giả.”

Võ Thiện Nhân hoảng hốt, nhảy dựng lên nói: “Nếu lỡ như ta không có linh mạch, vậy chẳng phải là không thể tu luyện sao?”

Lão Kim cười sang sảng bảo: “Nhóc con đừng lo, mấy tháng trước thông qua bí pháp kiểm tra, ta thấy trong người ngươi may mắn có sở hữu hai loại là Thổ linh mạch và Mộc linh mạch, muốn tu luyện dĩ nhiên không thành vấn đề.”

Nghe nói, Võ Thiên Nhân mừng rỡ, vỗ đùi cái đét, nhảy cẫng lên hò hét: “Con mẹ nó, ta thật quá hồ đồ! Người ưu tú như ta sao lại không có linh mạch được chứ?”

“Hừ! Chỉ là linh mạch trung phẩm mà cũng khiến ngươi vui như vậy sao? Hiện nay ngươi tạm coi là linh giả tập sự thôi. Thật không có tiền đồ!” Lão Kim hừ lạnh bảo.

Võ Thiện Nhân ghét nhất là bị người khác coi thường, bèn xỉa xói ngay: “Vậy lão ca ngươi linh mạch cấp độ nào?”

Nghe hỏi đến, lão Kim bỗng im ắng, sau đó giọng có vẻ xấu hổ bảo: “Ta sở hữu Linh mạch trung phẩm, là Thổ linh mạch và Mộc linh mạch.”

“Xời…! Tưởng thế nào, hoá ra cũng là linh mạch trung phẩm. Giống như ta!” Võ Thiện Nhân thừa dịp lên giọng cà khịa lão Kim, nhất là ba chữ “Giống như ta”, nghe rất là gợi đòn.