Lưu Manh Đại Đế

Chương 66: Có Mùi Nguy Hiểm

Quay trở lại thời điểm hiện tại, khi nghe Võ Thiện Nhân nói xong, gã hộ vệ quân có gương mặt thon dài liền móc trong người ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu, nói: “Thiện Nhân sư đệ chắc hẳn là người mới đến.

Đệ hãy lưu lại một tia linh thức vào bên trong khối lệnh bài này.”

Trước khi khởi hành, Võ Thiện Nhân từng vào Tàng Thư Viện tìm hiểu rất kỹ nên biết được khối lệnh bài này có một công dụng đặc biệt, đó là lưu lại ấn ký sinh mệnh của môn sinh.

Chủ nhân ấn ký nếu lỡ xui xẻo gặp phải nguy hiểm trong thí luyện thì lệnh bài sẽ lập tức có cảm ứng.

Nhận lấy khối lệnh bài, Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng rót một tia linh thức vào trong rồi đưa trả cho đối phương.

Một lát sau, dưới sự điều khiển của hai gã hộ vệ quân, cỗ Dòng Chảy Thời Không chậm rãi khởi động.

Võ Thiện Nhân hít một hơi nhẹ, bình tĩnh bước vào trong Dòng Chảy Thời Không.

Một thoáng sau, cả thân hình hắn đã bị hào quang che lấp.

Nhìn bóng dáng của Võ Thiện Nhân dần dần biến mất, gã hộ vệ quân có cặp mắt xếch quay sang cười bảo: “Cái tên nhóc này, Nhân Vực cấp mười một vậy mà lại đi chọn loại nhiệm vụ diệt sát Tiểu Hắc Cẩu.

Thật là nhát gan sợ chết quá đi.

Hắc hắc…”

Gã hộ vệ quân còn lại không cho là đúng, liền xua tay đáp: “Ta lại thấy hắn là loại người biết tiến biết lui.

Loại nhiệm vụ này tuy điểm cống hiến nhận được không lớn nhưng lại rất an toàn.

Chúng ta tu luyện dù vì bất kỳ mục đích gì nhưng suy cho cùng thì sinh mệnh vẫn là thứ quan trọng nhất.

Không nên quá mạo hiểm.”

Gã hộ vệ quân kia cũng không thèm quan tâm đến Võ Thiện Nhân nữa, bỗng chuyển sang chuyện khác, nói: “Phải rồi, không biết tin tức truyền ra từ miệng người đó có chính xác không?”

Vừa nghe, gã hộ vệ quân gương mặt thon dài lập tức biến sắc, nói: “Ngươi muốn nhắc đến Hoàng Kim Cự Long sao?”

Bất giác, trong đầu hắn nhớ lại một sự việc.

Đó là vào khoảng một tháng trước, theo thường lệ thì hắn vẫn thủ hộ nơi này, bỗng nhiên Dòng Chảy Thời Không lóe sáng, ngay sau đó bên trong một người lao vụt ra, toàn thân máu me đầm đìa, quần áo rách rưới, bộ dáng cực kỳ thê thảm.

Chỉ kịp nghe người kia thốt lên một câu rồi ngất lịm đi: “Mau mau thông báo cho viện chủ… Trong cấm địa có… Hoàng Kim Cự Long…”

Nghe xong, hai tên hộ vệ quân giật bắn mình, chân tay bủn rủn, vội chạy một mạch bẩm báo với viện chủ.

Hay tin, viện chủ Lý Phong cùng bốn vị đại trưởng lão liền lập tức ra lệnh phong tỏa truyền tống vào Tây Nguyên, rồi cấp tốc phái hai cường giả Thánh Cấp đi vào tìm hiểu thực hư.

Không rõ kết quả thế nào nhưng ba ngày sau, lại nghe có lệnh truyền xuống tiếp tục mở cửa Tây Nguyên cho các môn sinh tiến vào thí luyện.

Nhớ lại sự tình kỳ lạ đó, cả hai gã hộ vệ quân khẽ rùng mình, không lạnh mà run.

“Ta nghe nói, trong Tây Nguyên từng nhiều lần xuất hiện qua Bôn Diệm Báo Vương, linh thú cấp năm, nhưng sau đó cũng sớm bị Thánh Viện diệt sát.

Lần này lại là linh thú cấp tám Hoàng Kim Cự Long, không rõ là thật hay giả?” Gã hộ vệ quân nhướng đôi chân mày bình luận.

Suy nghĩ một chút, gã hộ vệ quân gương mặt thon dài lắc đầu cảm thán: “Thôi bỏ đi.

Loại chuyện này cũng chẳng đến lượt hai người như chúng ta quản.”

Đáng tiếc là cuộc nói chuyện của hai gã hộ vệ quân Võ Thiện Nhân không nghe được chút nào.

Nếu không với bản tính nhát gan của hắn nhất định sẽ thay đổi kế hoạch, ba chân bốn cẳng quay trở về Hưng Yên Phong đóng cửa bế quan.

Lúc này, Võ Thiện Nhân đã bắt đầu tiến hành quá trình truyền tống.

Chỉ một lát, hắn vừa mở mắt liền thấy cảnh vật thay đổi.

Đợi cho màn sáng xung quanh mình biến mất, Võ Thiện Nhân liền cất bước khỏi cỗ Dòng Chảy Thời Không.

Quét nhìn bốn phía, hắn phát hiện bản thân đang ở trong một thạch động rộng lớn.

Cách đó không xa, trên một phiến đá có một gã hộ vệ quân đang ngồi an nhàn dưỡng thần.

Cảnh giới người này không ngờ đã đạt đến Tướng Cấp trung kỳ.

Võ Thiện Nhân liền cười toét miệng, thẳng lưng ưỡn ngực cố tình khoe bộ áo giáp sáng choang nói: “A… Xin chào sư huynh! Tiểu đệ mới từ nội viện đến, mong sư huynh chiếu cố.”

Thấy động, gã hộ vệ quân liền hướng sự chú ý về bên này.

Bắt gặp bộ dáng “uy vũ bất phàm” của Võ Thiện Nhân, gã khẽ nhíu mày ngạc nhiên.

Có điều, khi nhận ra cảnh giới của Võ Thiện Nhân chỉ là Nhân Vực cấp mười một, hắn liền ngoảnh mặt làm ngơ.

Trước thái độ dửng dưng của đối phương, Võ Thiện Nhân trong lòng hậm hực: “Con bà nó! Mới đến mà đã gặp ngay phải một kẻ câm điếc.

Khinh người quá đáng mà.”

Chỉnh trang lại y phục, Võ Thiện Nhân di động thân mình tiến bước vào lãnh địa Tây Nguyên.

Đi được một đoạn, Võ Thiện Nhân liền móc trong người ra một vật, chính là một tấm bản đồ, trên đó ghi chép tương đối đầy đủ các vị trí trong Tây Nguyên.

Tây Nguyên chia làm hai khu vực lớn gồm Gia Lai và Kon Tum.

Hiện nơi hắn đang đứng nằm trong phạm vi của Gia Lai.

Đi mấy trăm dặm nữa có một biển hồ tên gọi Tơ Nưng, vượt qua đó sẽ tới Kon Tum, chính thức bước vào khu vực trung tâm.

Theo ghi chép, vùng trung tâm Tây Nguyên tồn tại một loài linh thú cấp bốn là Bôn Diệm Báo.

Qua thời gian, lại ngẫu nhiên xuất hiện Bôn Diệm Báo Vương, một khi trưởng thành sẽ là linh thú cấp năm, ngang ngửa với Tướng Cấp sơ kỳ.

Tuy nhiên, bởi vì linh thú ý thức cực kỳ mãnh liệt về phạm vi lãnh thổ nên rất hiếm khi đi ra bên ngoài.

Hơn nữa, vì để đảm bảo an toàn cho môn sinh, Thánh Viện cùng thường xuyên tiến hành kiểm tra, diệt sát những đầu Bôn Diệm Báo Vương hung hãn này.

Căn cứ theo thông tin thu thập được, ở trong Tây Nguyên, trên tất cả phương diện đều cần phải đặc biệt chú ý.

Để tránh gặp phiền toái, Võ Thiện Nhân thầm nhủ bản thân sẽ chỉ quanh quẩn tìm kiếm Tiểu Hắc Cẩu ở vùng mé ngoài, không tiến sâu vào khu vực trung tâm.

Võ Thiện Nhân ý khí khởi phát, xuyên qua một vùng cỏ gai rậm rạp, một đường thẳng tiến.

Chẳng mấy chốc, một vùng cảnh sắc hùng vĩ, bốn bề núi non trùng trùng điệp điệp, liên miên không có điểm dừng đã hiện ra trước mắt.

Võ Thiện Nhân trong lòng cảm thán, trước màu xanh của vô vàn đồi núi, các rừng cây gió thổi rì rào, bồng bềnh trôi nổi ngỡ như trước mắt là hải dương bao la.

Trên không, mây trắng vờn quanh, các đỉnh núi thấp thoáng sau làn sương mỏng, trông càng thêm huyền ảo.

“Hú húuuuuu…! Nơi này là Tây Nguyên sao? Thật là đẹp quá đi.” Võ Thiện Nhân phấn khích hét vang một tiếng..