Lưu Manh Đại Đế

Chương 77: Năm Trăm Anh Em

Để tránh đêm dài lắm mộng, Võ Thiện Nhân quyết định tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình ở thời điểm hiện tại.

Hắn gầm vang một tiếng.

Linh lực hùng hậu tuôn chảy.

Bàn tay biến đổi thành quyền.

Võ Thiện Nhân nhằm thẳng đầu Huyễn Dực Giáp Trùng mà nện.

“Ngã Hổ Phốc Thỏ.”

“Bồng.”

Lãnh trọn một đòn Ngã Hổ Phốc Thỏ, một bên đầu của Huyễn Dực Giáp Trùng ấu thú bị móp méo biến dạng.

Hơi thở đứt đoạn.

Sinh mệnh chẳng khác nào chỉ mành treo chuông.

Cảm nhận được hơi thở của tử vong, Huyễn Dực Giáp Trùng gào thét điên cuồng, thân thể bỗng có dấu hiệu bành trướng.

Ngồi trên lưng Huyễn Dực Giáp Trùng, Võ Thiện Nhân liền nhận ra ngay điểm bất thường.

Hắn la hoảng: “Bỏ mẹ! Nó muốn tự bạo.”

Linh thú cấp ba tự bạo.

Không cần nói cũng biết uy lực khủng khiếp đến nhường nào.

Cho dù Võ Thiện Nhân có Thổ Thuẫn bảo hộ thì sống cũng thành tật.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Võ Thiện Nhân liền cấp tốc đánh thêm một quyền.

Lần này, đích đến chính là cánh của Huyễn Dực Giáp Trùng.

“Phanh.”

Đôi cánh là bộ phận yếu nhược, tất nhiên không thể cứng rắn bằng đầu.

Vì vậy, một chiêu Ngã Hồ Phốc Thỏ đã chấn nát một bên cánh của Huyễn Dực Giáp Trùng.

Mất đi sự cân bằng, thân thể nặng nề của Huyễn Dực Giáp Trùng chao đảo, rơi xuống tự do.

Không nhanh không chậm, Võ Thiện Nhân nhẹ nhàng thi triển Phong Quyển Tàn Vân nhảy phốc lên, dựa vào sự khống chế Thuỷ nguyên tố giúp thân hình lơ lửng vững vàng giữa không trung.

“Súc sinh to gan! Muốn chết thì tự đi mà chết, còn muốn kéo ta đi theo với ngươi sao? Hừm! Để Lão Đại ta thành toàn cho ngươi.

Hãy xem thử Hoả Diễm Bạo Thạch của ta đây.”

Thần niệm vừa động, vô số hoả cầu trên tay Võ Thiện Nhân bắn thẳng về phía con Huyễn Dực Giáp Trùng.

“Đùng.”

“Đùng.”

“Đùng.”

Một cơn mưa hoả cầu dồn dập giáng xuống đầu.

Nếu ở trạng thái trưởng thành thì dĩ nhiên Huyễn Dực Giáp Trùng không hề sợ hãi.

Nhưng đáng tiếc, nó mới chỉ là ấu thú, lại còn bị đánh cho thừa sống thiếu chết.

Thời điểm này còn bị Võ Thiện Nhân công kích dồn dập, tinh huyết hao tổn cực lớn, nên sức phòng ngự giảm sút rõ rệt, nháy mắt bị biển lửa thiêu đốt.

Huyễn Dực Giáp Trùng tru lên một tràng đau đớn, thân thể giãy đành đạch.

Thật đáng thương cho Huyễn Dực Giáp Trùng, ngay cả khả năng tự bạo cũng không thể tiến hành được nữa, quằn quại trong đau đớn rồi vong mạng.

Võ Thiện Nhân từ trên cao nhìn xuống, khịt khịt cái mũi, cười nói: “Thịt linh thú cấp ba nướng sao? Lần đầu tiên ta được ăn đó.

Hà hà…”

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn Võ Thiện Nhân đã hoàn hảo diệt sát một đầu Huyễn Dực Giáp Trùng.

Hơn nữa có thể thấy, Võ Thiện Nhân trong trận chiến này tâm tư vô cùng cẩn mật, rất nhanh đã vạch được kế sách chu toàn.

Điều đó cho thấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn ngày càng lão luyện.

Vừa lúc đó, con Huyễn Dực Giáp Trùng bên dưới mặt đất đã thoát ra khỏi Mộc Hồn Toả Trận.

Nhìn thấy cảnh đồng bạn bị thiêu sống, nó gầm lên bi thống.

Cặp mắt của nó đỏ rực, trông cực kỳ kinh người, lóe lên những tia sát khí, cái miệng tru lên những tràng dài lê thê.

Võ Thiện Nhân bật cười ha hả: “Không cần nóng vội.

Sẽ mau chóng đến lượt mày đi chầu ông bà ông vải thôi.”

Đang trong lúc hắn vừa định nhào đến thì bỗng sắc mặt biến hoá, đình chỉ hành động, hướng vội mắt về một khoảng không u tối.

Ở xa xa, vọng lại tràng âm thanh quen thuộc, nghe như tiếng côn trùng đập cánh.

“Vù… Vù…”

“Ào… Ào…”

“Phành… Phạch…”

Con Huyễn Dực Giáp Trùng phát ra mấy tiếng kêu kỳ lạ.

Đôi mắt hận thù của nó dành cho Võ Thiện Nhân trở nên kích động dị thường.

Võ Thiện Nhân rốt cuộc cũng đoán ra được nguyên nhân.

Không vội, hắn khoanh tay trước ngực, nhe hàm răng trắng cười khiêu khích: “Xời! Tưởng chuyện gì.

Hoá ra là mày chơi trò gọi hội sao? Cũng được, gọi năm trăm anh em ra hết đây.

Lão Đại ta sẽ tiễn tất cả lên đường.

Hà hà…”

Không lâu sau, cuối cùng thì “năm trăm anh em” theo lời Võ Thiện Nhân cũng xuất hiện.

Và… đúng theo nghĩa đen của nó.

Trong đêm đen dày đặc, hàng trăm cặp mắt đỏ rực như máu, hung hăng bay về bên này.

Võ Thiện Nhân linh thức vừa chạm đến, lông tóc dựng đứng cả lên, không nhịn được liền phun một câu chửi thề: “Cái đậu má! Ta chỉ nói giỡn mà ngươi… kéo cả dòng họ đến thật sao?”

Chẳng mấy chốc, một đàn Huyễn Dực Giáp Trùng dần dần lộ hiện, đếm sơ sơ cũng đến mấy trăm, con nào con nấy bộ dáng hung hãn, cái vòi phía trước không ngừng quay mòng mòng.

Vừa di chuyển, bọn chúng vừa phát ra thanh âm rè rè nghe rất khó chịu.

Đứng trước tình huống này, Võ Thiện Nhân tròng mắt muốn rớt ra ngoài, da đầu tê dại, hai màng tai ù đi, toàn thân mềm nhũn như cọng bún.

Hắn khóc không thành tiếng: “Huyễn Dực Giáp Trùng huynh đệ.

Vừa rồi là ta lỡ lời.

Hay là… ngươi kêu bà con họ hàng, cô dì chú bác, nội ngoại gần xa… quay trở về đi.

Hẹn hôm nào đẹp trời chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

Theo ghi chép ở Tàng Thư Viện, trong Tây Nguyên lãnh địa nếu gặp phải siêu cường linh thú cấp năm Bôn Diệm Báo Vương hoặc một bầy Huyễn Dực Giáp Trùng thế này chỉ có con đường chết.

Mấy trăm Huyễn Dực Giáp Trùng, tương đương với mấy trăm Nhân Vực linh giả.

Võ Thiện Nhân mới chỉ là Nhân Vực cấp mười một, dẫu có ba đầu sáu tay thì cũng khó mà chống cự.

Võ Thiện Nhân cảm thấy một áp lực rất lớn, trong lòng vô cùng khẩn trương: “Con bà nó! Không chạy lúc này thì còn đợi khi nào?”

Nhìn khoảng cách đàn Huyễn Dực Giáp Trùng đã rất gần, hắn chẳng thiết tha gì nữa, vội vàng phóng xuất linh lực, ba chân bốn cẳng chạy một mạch.

Con Huyễn Dực Giáp Trùng thấy vậy càng tru tréo lớn hơn, tựa như đang thúc giục đồng bọn.

Sau vài nhịp thở, đàn Huyễn Dực Giáp Trùng đã xuất hiện ngay tại vị trí mà Võ Thiện Nhân vừa biến mất.

Dẫn đầu đàn là một con Huyễn Dực Giáp Trùng cực kỳ cường tráng, kích thước to gần gấp đôi so với đồng bọn, khí tức bên ngoài đã đạt đến hàng linh thú cấp bốn.

Đây chính là Huyễn Dực Giáp Trùng Vương.

Không ngờ trong đàn Huyễn Dực Giáp Trùng này lại có Huyễn Dực Giáp Trùng Vương.

Phen này thì Võ Thiện Nhân chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.

Con Huyễn Dực Giáp Trùng ấu thú bay đến trước mặt Huyễn Dực Giáp Trùng Vương, liên tục phát ra từng đoạn âm thanh ngắt quãng, giống như một đứa trẻ mếu máo trước ba mẹ.

“Réc… Réc…”

Huyễn Dực Giáp Trùng Vương ánh mắt lạnh lẽo nhìn biển lửa bên dưới, hai con ngươi đỏ rực chỉ toàn là sát ý.

Nó hếch cái vòi lên, thanh âm rè rè phát ra.

Ngay lập tức, mấy trăm đầu Huyễn Dực Giáp Trùng bay vọt theo phương hướng Võ Thiện Nhân vừa chạy.