Lưu Manh Đại Đế

Chương 89: Giáo Trình Tu Luyện Khắc Nghiệt

Tây Nguyên, giữa núi rừng rậm rạp tràn ngập màu xanh có một con thác cực lớn.

Đứng từ xa nhìn lại, dòng nước như một dải lụa trắng từ trên trời vắt xuống vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

“Ầm ầm…”

“Ào ào…”

Lúc này, ngay dưới chân thác hiện lên thân ảnh Võ Thiện Nhân.

Chỉ là, vừa mới thấy hắn bước vào trong vừa đúng hai nhịp hô hấp liền bị sức nước cường đại nện thẳng vào thân thể, bắn văng xuống mặt hồ.

“Ùm.”

Võ Thiện Nhân ngoi đầu phun ra một ngụm nước.

Hắn từ trong hồ bơi vào bờ rồi thúc giục linh lực dũng mãnh bao bọc toàn bộ thân thể, chuẩn bị tiến vào bên trong dòng thác lần nữa.

Bất quá, khi hắn vừa mới đặt chân vào những mỏm đá, còn chưa kịp trụ vững đã bị lực lượng là khối nước khổng lồ nện thẳng vào người, tiếp tục đánh văng ra xa, rơi tõm xuống hồ.

Cứ thế, Võ Thiện Nhân không ngừng lặp đi lặp lại cái hành động điên rồ ấy.

Thực ra, đây chính là giáo trình tu luyện mà lão Kim đưa ra, mục đích là để rèn luyện khả năng chống chịu và gia tăng độ dẻo dai cho cơ thể.

Theo như lão Kim yêu cầu, chỉ khi nào Võ Thiện Nhân có thể thuận lợi di chuyển dưới dòng thác như trên đất bằng thì mới miễn cưỡng đạt đủ tiêu chuẩn để tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di.

Đầu óc Võ Thiện Nhân vốn thông minh nên hiểu ngay được nguyên lý huấn luyện này.

Hắn hoàn toàn xác định nếu theo phương pháp tập luyện đó, tuyệt đối sẽ luyện ra một thân thể hoàn hảo, thay da đổi thịt.

Cơ mà đây quả là một giáo trình khắc nghiệt, muốn lấy mạng con người ta.

Ngồi dưới thác cho nước nện vào lưng vào đầu, đến núi đá còn mòn huống gì thân thể máu thịt của con người.

Nhưng mà tu luyện vốn không có đường tắt, muốn trở thành cường giả đứng trên vạn người thì nhất định phải nỗ lực hết mình.

Trước mắt chỉ là một chút đau đớn bên ngoài, hắn vẫn đủ sức kiên trì chống đỡ.

Nhớ lần đầu tiên vừa mới bước chân vào dòng thác, lực trùng kích cường đại từ trên cao cả ngàn trượng ép xuống khiến thân thể Võ Thiện Nhân như muốn vụn vỡ, đầu óc quay cuồng.

Qua một ngày, thân thể Võ Thiện Nhân trở nên vô cùng mệt mỏi, ê buốt.

Hắn lê đôi chân về một nơi thoáng đãng, nhẹ nhàng ngồi xuống, điều chỉnh tinh thần tiến vào trạng thái tu luyện.

Nhìn thấy Võ Thiện Nhân điên cuồng tu luyện chẳng thèm nghỉ ngơi một khắc nào, lão Kim nhịn không được đành phải than thở: “Nhóc con, nếu cảm thấy mệt mỏi hãy tạm nghỉ ngơi một chút, sau đó rồi tiếp tục.”

Nhưng lúc này toàn bộ tinh thần của Võ Thiện Nhân đã sớm rút vào trong Thức Hải, đang toàn tâm toàn ý nghiên cứu Cửu Chân Tinh Thần.

Thông qua sự việc của Trần Công Minh, Võ Thiện Nhân đã ngộ được một điều, nếu thực lực bản thân không đủ mạnh thì sớm hay muộn cũng sẽ bị chết dưới tay người khác.

Vì vậy, hắn muốn tận dụng mọi cơ hội để gia tăng sức mạnh.

Bên cạnh đó, Võ Thiện Nhân nhận ra rằng tinh thần lực đối với linh giả cực kỳ quan trọng.

Ngoài khả năng mở rộng phạm vi của linh thức, còn có thể giúp linh giả dễ dàng khống chế và điều khiển các loại thuộc tính.

Vì vậy, hắn muốn nhanh chóng tu luyện tầng thứ nhất Cửu Chân Tinh Thần, một khi thành công thì lực lượng tinh thần sẽ đột phá tầm cao mới.

Một đêm dài bình yên trôi qua.

Đến rạng sáng ngày hôm sau, Võ Thiện Nhân khẽ rùng mình mở mắt, thở hắt ra một hơi trọc khí.

Không biết do nguyên nhân gì mà Võ Thiện Nhân cảm thấy đêm qua rất thuận lợi trong việc lĩnh ngộ.

Tuy chưa thể đột phá tầng đầu Cửu Chân Tinh Thần nhưng phỏng chừng không lâu sau sẽ có kết quả.

Về những đau đớn trên thân thể của buổi tập hôm qua cũng đã được Ngũ Hành Giới Chỉ âm thầm giải quyết, cho đến lúc này đã không còn tình trạng tê nhức, ê ẩm nữa.

Trải qua một đêm dài cũng cảm thấy có chút đói bụng, Võ Thiện Nhân liền lấy ra một ít đồ ăn từ trong Ngũ Hành Giới Chỉ.

Cũng may là trước đó hắn chuẩn bị rất kỹ càng cho chuyến đi này, vì vậy dù không có thịt thú rừng nhưng hắn vẫn thoả mái trong sinh hoạt thường ngày.

Sau khi dùng bữa xong, Võ Thiện Nhân vươn vai vặn vẹo người vài cái, cười nói: “Tiếp tục tu luyện nào.

Ta không tin không thể đứng vững trong dòng thác chết tiệt kia.”

Hai chân Võ Thiện Nhân đạp mạnh xuống đất, thân hình lướt đến như én lượn bay qua hồ.

“Ầm… Ầm…”

“Ầm… Ầm…”

Càng ở khoảng cách gần, Võ Thiện Nhân càng cảm nhận rõ ràng sự cường đại của dòng nước nặng ngàn cân đang hung hăng đổ xuống.

Tinh thần vừa động, cả thân hình Võ Thiện Nhân nhanh như điện lao vọt về phía trước.

“Ùm.”

Giống như ngày hôm qua, Võ Thiện Nhân vừa bước vào dòng thác được hai nhịp thở, linh lực bảo hộ trên người đã bị đánh tan, thân thể như hòn sỏi bắn văng xuống mặt hồ, vẽ lên những vòng tròn lăn tăn sóng gợn.

Võ Thiện Nhân không cam tâm, trừng mắt nhìn vào dòng thác, sau đó lại tiếp tục lao đến.

Thác nước cuồn cuộn trắng xóa, Võ Thiện Nhân cắn răng chịu đựng đau đớn từ những khối nước lạnh lẽo đổ xuống.

Một nhịp thở.

Hai nhịp thở.

Cho đến nhịp thở thứ ba, Võ Thiện Nhân rốt cuộc không thể kiên trì thêm, lại thêm một lần nữa bị đánh văng ra ngoài.

Một đường tu luyện không ngừng nghỉ.

Đến chiều tà, thân hình của Võ Thiện Nhân đã chậm chạp hơn ban sáng rất nhiều.

Dòng nước cường đại vẫn ầm ầm chảy xiết, đánh cho hắn váng đầu hoa mắt.

Thật đáng khen cho sự gan lỳ của hắn, vô số lần ngã xuống vẫn kiên trì đứng lên.

Đêm xuống rất nhanh.

Võ Thiện Nhân tạm ngưng tu luyện, sau khi nghỉ ngơi chốc lát liền chuyển qua nghiên cứu Cửu Chân Tinh Thần.

Cuộc sống khổ luyện cứ như vậy trôi qua.

Nhờ chăm chỉ luyện tập cộng với sự hỗ trợ tuyệt vời của Ngũ Hành Giới Chỉ, cơ thể của Võ Thiện Nhân dần có sự biến hoá, ngày càng trở nên hoàn mỹ hơn.